Đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! – Chương 109: Ngăn chặn hết tất cả những nhân tố bất lợi
Edit: Quan Vũ.
Sau đó hắn kể lại sơ lược chuyện Long Túc Vân đính hôn với Thẩm Uyển Tâm, sau khi Quân Khởi La về kinh thì từ hôn Long Túc Vân thế nào, gia nhà mình phát hiện Quân Khởi La chính là ân nhân năm đó trong vô tình và cả chuyện Long Triệt tứ hôn hết một lần cho bọn họ nghe, nghe xong thì mấy người thổn thức không thôi.
“Trái lại vị kia đã làm một chuyện tốt cho gia của chúng ta.” Vô Khuyết nói.
“Thiệu thị, Chu thị đáng chết!”
Bấy giờ Vô Thương hiếm khi đi quản mấy chuyện dđl”q””đ này nọ thì xì ra mấy chữ từ trong kẽ răng, hàn khí trên người áp bức, dần dần dâng lên khiến cho nhiệt độ trong căn phòng đã lạnh đi đôi phần.
Một câu bất ngờ này của hắn, mọi người lại biết ý tứ hắn biểu đạt.
Trân chiến ấy vào ba năm trước, 18 ảnh vệ bảo vệ Long Dận bị tách ra trên chiến trường, Vô Thương và Vô Ngân đành phải mang theo chủ tử đang hấp hối trốn chạy, nếu không có bạch y thiếu niên năm đó chính là Quân Khởi La bây giờ, đùng độc cản trở đẩy lùi truy binh, cứu gia của bọn hắn, thị bọn hắn và Vương gia đã hóa thành một bãi thịt nát từ lâu rồi.
Thế mà Thiệu thị, Chu thị lại hạ độc với ân nhân của bọn họ, hiển nhiên là đáng chết!
Mọi người lặng im một lúc, thì Vô Ảnh nói với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Biết y thuật, tinh thông độc thuật, lại có trí tuệ, hơn nữa dung mạo của nàng lại khuynh thành, gia, nữ tử như thế, e rằng tìm kiếm trong các quốc gia cũng không thể tìm ra người thứ hai, người cảm thấy Long Túc Vân sẽ không hối hận chăng?”
“Hắn hối hận thì có thể làm cái gì nào? Một tên ngốc bị quyền lực che mờ đôi mắt, hắn có tư cách gì mà đòi cạnh tranh với gia chứ?” Long Dận khinh thường nói thẳng như ruột ngựa: “Hơn nữa, nếu như ngay cả nữ nhân của mình mà gia cũng không giữ được, không bảo vệ được, thế thì đừng có lăn lộn trong kinh thành nữa.”
Bốn “Vô” chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua trước mặt.
Gia, Long Túc Vân nhà người ta luôn luôn không bằng người, người có thể đừng nói khó nghe như thế không. Nếu như hắn biết người mắng hắn là tên ngốc, không biết có chạy tới đấu khẩu với người không nữa?
18 ảnh vệ theo Long Dận từ năm tuổi cùng y luyện công học hành, bốn “Vô” lại là người nổi bật nhất được chọn ra trong đó, là người bảo bệ bên cạnh y, dường như trong 15 năm qua như hình với bóng, tất nhiên y đoán ra ý nghĩ của bọn họ được.
Ngay từ nhỏ Long Túc Vân đã không có bất cứ thứ gì có thể sánh bằng y, cho tới giờ cũng chưa từng thắng được. Theo ý Q/V/>[email protected] y, ngoại trừ cái vẻ nhanh nhẹn có thể coi là hay của Long Túc Vân ra, thì chẳng phải là một tên ngốc thích câu nệ à?
Long Túc Vân là tên ngốc vẫn hoàn thằng ngốc, nhưng mà hắn lại là thằng ngốc có quyền thế, hắn chắc chắn phải quét sạch hết những chướng ngại, chặt đứt hết tất cả những thứ có khả năng, bài trừ hết tất cả những thứ gây bất lợi bên cạnh mình ra ngoài!
Thu suy nghĩ lại, Long Dận dặn dò: “Vô Thương, công phu của ngươi tốt nhất, Vô Ảnh, khinh công của ngươi không tệ, hai người các ngươi, hôm nay nghỉ ngơi cho thật khỏe, bắt đầu từ ngày mai, nhiệm vụ của các ngươi là âm thẩm bảo vệ A La, nếu như có một chút tổn thương nào, thì sẽ hỏi ngay các ngươi!”
Vô Ảnh thu lại thái độ lưu manh, cùng vô Thương cung kinh trả lời một tiếng “Dạ.”
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi……”
Long Dận đang nói thì đột nhiên ngừng lại, cánh tay dài duỗi ra, vớt một con cờ ném vào nóc nhà.
“Loảng xoảng rầm ——”
Sau khi một loạt những tiếng mái ngói rơi xuống, một bóng dáng màu lam xoay người nhảy xuống từ lỗ thủng trên nóc nhà, đứng đối diện cách mấy người hơn một trượng, tay vắt ra sau lưng, đôi mắt lộ ra vẻ tán thưởng nhìn vào dung nhan tuấn mỹ của bạch y nam tử trên giường êm trước cửa sổ.
Trước mắt năm người, bốn gã hắc y nam tử kia, người thì tiêu sái, người thì lạnh như băng, người thì phong lưu, người thì chững chạc, ai ai cũng có dung mạo không tầm thường, nhưng mà ánh mắt của hắn đã bị bạch y nam tử kia hấp dẫn ngay lập tức.
Bốn “Vô” ngạc nhiên chớp mắt một cái, bèn đẩy một chữ ra, bày ra tư thế bảo vệ ngay trước người Long Dận.
“Xem ra hộ vệ của Tấn Vương phủ chúng ta đã an nhàn lâu rồi, nên ngay cả kẻ gian xâm nhập vào tẩm điện của chủ tử, lqd thế mà cũng không có ai phát hiện ra.” Vô Ảnh nhìn nam tử trung niên dịu dàng nho nhã, điềm tĩnh ngay trước mắt, nói: “Ngươi là ai? Có biết tự tiện xông vào Mặc Liên Hiên sẽ như thế nào không?”