Đọc truyện Độc Nữ Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi – Chương 46: Té Ngã
Cửa gỗ được trạm khắc hoa văn hình rồng mở ra, Tịnh Kỳ đứng bên ngoài chờ, Ánh Tuyết một mình đi vào trong phòng.
Dưới ánh sáng từ các viên dạ minh châu và ánh nến, căn phòng vẫn đủ sáng để đọc sách.
Ánh Tuyết nhìn thấy Thất Vương gia ngủ gật trên bàn, bên cạnh có không ít tấu chương được xếp gọn gàng thành từng chồng.
Nhớ tới giấc mơ kia, Ánh Tuyết cũng không rõ bản thân vì tư lợi riêng hay thật lòng cảm thông cho hắn, nàng cởi áo choàng đang mặc ra, đắp lên người Thất Vương gia.
Tiện tay cầm một quyển tấu chương lên xem, nội dung bên trong khiến nàng đọc xong có chút tức giận.
“Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu, tuổi không còn trẻ, vì quốc gia xã tắc mà thành thân trễ, thỉnh Hoàng Thượng nạp thêm thiếp thất cho Thất Vương gia, để thêm nhiều Hoàng tôn hoặc Hoàng nữ.”
Bản thân nàng mới vào phủ một ngày, thế mà đã có loại tấu chương như vậy, hẳn cho rằng bản thân nàng không có gia thế hùng mạnh, muốn nhét con gái mình vào.
Chính nàng từ chối Cửu Vương gia là vì không muốn chia sẻ phu quân với nữ nhân khác, nói nàng với cao cũng được, nếu như Thất Vương gia hắn có thêm thiếp thất, đừng trách nàng không thân cận với hắn.
Lại nhìn xuống dòng chữ đỏ bá khí bên dưới.
“Thất Vương gia thân thể không tốt, Vương phi vừa vào cửa, chuyện nạp thiếp sau này hẵng bàn.” Đây là chữ viết của Thất Vương gia.
Ánh Tuyết lại lấy những tấu chương khác ra xem, càng xem càng khó chịu.
Mấy quan viên này cũng không có gì để làm sao, thích xen vào đời tư của Vương gia như vậy? Bên dưới đa số đều là tấu chương muốn Hách La Duẫn Chiêu nạp thiếp, chẳng lẽ đám quan viên đó cho là nàng không sinh được?
Càng đọc thì khuôn mày của nàng không khỏi giật giật.
Trong lúc tình cờ nàng lấy tấu chương dưới cùng ra mở, bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ.
“Thái tử lén tập kết binh lính, vẫn đang lôi kéo các tướng quân về dưới trướng.”
Nhìn thấy chữ “Thái tử”, Ánh Tuyết khó chịu đến mức buồn nôn, hắn làm cho nàng cảm thấy ghê tởm cực kỳ, cũng căm ghét cực kỳ, đôi mắt âm u lóe lên tinh quang, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thất Vương gia đang điều tra Thái tử, lẽ nào chàng muốn tranh giành kế thừa ngôi vị Hoàng đế với Thái tử?
Ánh Tuyết cất gọn lại tấu chương như ngăn nắp như cũ, tờ giấy cũng đặt đúng chỗ cũ.
Nhìn Thất Vương gia đang ngủ say trên bàn một cách chật vật như thế, không hiểu sao có chút áy náy.
Người đàn ông trước mặt nàng, nàng vốn nghĩ đã rất hiểu hắn, nhưng từ khi tân hôn đến nay, không hiểu sao nàng thấy hắn càng khó hiểu.
Có lẽ là mang trên người dòng máu Vương giả, bất cứ ai cũng khó mà nhìn thấu được.
Nàng không tin hắn làm như vậy chỉ để trả thù cho nàng, chuyện nàng bị nhát chém của Thái tử cũng đã ba năm trôi qua, nàng cũng tính kế với Thái tử, chàng cũng biết.
Thêm cả chuyện ở phía Bắc ba năm qua, có lẽ cũng không còn nhớ.
Thất Vương gia bình thường nhìn như chẳng có dã tâm gì, nhìn hắn chỉ nghĩ đến một thần tử nhất mực trung thành, vua bảo làm gì sẽ làm theo, chỉ làm đúng trách nhiệm của mình.
Ánh mắt Ánh Tuyết nhìn Hách La Duẫn Chiêu mang theo chút phức tạp.
Nàng không muốn hắn trở thành Đế vương, nhưng nếu đó là nguyện vọng của hắn, cũng như nguyện vọng giúp nàng trả thù Thái tử, vậy nàng cũng không thể mặc kệ được.
Ánh Tuyết nhìn Thất Vương gia đang ngủ say trên bàn, tư thế chật vật như thế, có chút đau xót.
Hoàng Đế cũng thật biết cách giày vò con của mình, đưa đến toàn là những tấu chương muốn xen vào đời tư con trai ông ta.
Cả căn phòng rộng lớn như thế, không có lấy một chiếc giường, nhưng sàn gạch rất sạch sẽ.
Ánh Tuyết cởi áo choàng của nàng đang đắp trên người hắn xuống, đem chiếc áo choàng lông đó trải xuống sàn gạch bên cạnh bàn.
Nàng tiến đến cạnh bàn, cánh tay ôm lấy eo hắn, rồi đặt tay của hắn lên vai nàng.
Dù trông nàng mảnh khảnh, nhưng bao công lao tập võ cũng không uổng công, tuy Thất Vương gia cũng thật nặng, nàng vẫn có thể dìu hắn đến chỗ nằm mà ít ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn nhất.
Sau khi đặt hắn chỉnh tề nằm xuống đất, mày kiếm đang chau lại của Hách La Duẫn Chiêu giãn ra.
Ánh Tuyết có chút vui vẻ, chạy đi lấy áo choàng của hắn đang được treo trong góc đến đắp cho hắn.
Bỗng đầu nàng nhói lên từng cơn, lại còn hơi choáng váng.
Thầm nghĩ có lẽ do nhiều ngày ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt nên thế.
Đã xong việc trong đây, nàng cũng nên trở về phòng thôi.
Lúc đi ra ngoài khép cửa lại, trước mắt Ánh Tuyết bỗng tối sầm, không nhìn thấy gì.
Nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh bước đi, nàng không muốn phá hỏng giấc ngủ hiếm hoi của hắn.
Tịnh Kỳ thấy Ánh Tuyết có chút kỳ lạ, ánh nhìn của Ánh Tuyết nhìn sao cũng có chút không đúng.
Tịnh Kỳ định đi theo Ánh Tuyết thì thấy Ánh Tuyết hụt chân, ngã lăn ra bậc thang, bất tỉnh.
Mọi người ở trước Thư phòng ai cũng hốt hoảng, muốn đi đến đỡ nhưng không kịp.
Tịnh Kỳ có chút mất bình tĩnh la lên, nét mặt vẫn rất bàng hoàng: “Vương phi! Vương phi! Ai đó mau gọi Thái y đi!”
Tịnh Kỳ nhanh như bay chạy xuống đỡ Ánh Tuyết dậy.
Chỉ thấy đôi mắt kia khép lại, trên trán rươm rướm máu, mắt Tịnh Kỳ không khỏi ươn ướt, vội vàng bế Ánh Tuyết trở về phòng nghỉ
Tử Đằng nhìn thấy vậy cũng khó tin vào mắt mình, vội phân phó người nhanh truyền Thái y đến.
Bên ngoài ồn ào, náo loạn.
Hách La Duẫn Chiêu dù đang say ngủ vẫn phải tỉnh dậy.
Không hiểu tại sao hắn hơi lười biếng, mùi gỗ đàn hương vẫn còn lưu luyến vờn quanh…
Thất Vương gia ngồi lên, xoa xoa chiếc cổ hơi mỏi, thấy bản thân đang nằm dưới đất thì có chút đen mặt.
Chỉ là, hình như bản thân đang nằm lên áo choàng của nữ nhân? Nàng từng đến đây sao? Mùi hương này, có lẽ là nàng đi?
Hắn đứng lên, tiện tay đem hai chiếc áo choàng đặt gọn gàng lên ghế.
Gọi lớn: “Tử Đằng!”
Tử Đằng từ bên ngoài đi vào, hơi cúi đầu: “Vương gia!”
Hắn khẽ gật đầu, sau đó nói: “Bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì?”
Tử Đằng lập tức quỳ xuống, nói rõ ràng rành mạch: “Thất Vương phi vừa té ngã bên ngoài, hiện tại đã được nô tỳ bên cạnh dìu trở về phòng nghỉ, đã gọi Thái y đến.”
Vốn dĩ Hách La Duẫn Chiêu có chút buồn ngủ, nhưng nghe thế thì cơn mê ngủ lập tức bay biến: “Vương phi thế nào rồi?”
Tử Đằng đáp: “Vương phi…!bất tỉnh, trán chảy máu.”
Hách La Duẫn Chiêu nhíu chặt hàng mày, sau đó lập tức dùng khinh công chạy như bay ra ngoài, trên người không kịp mang theo áo choàng.
Bầu trời chỉ mới có chút hừng sáng, vẫn còn rất lạnh, mà hắn ăn mặc phong phanh dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, mặc kệ cho gió lạnh thấu xương đang thổi trên từng tấc thịt của hắn.
Mở cửa bước vào trong phòng, hắn run run nhìn nữ tử đang nằm trên giường, gương mặt nàng vẫn nhu thuận như thế, lúc này Thái y đang vội vàng rửa vết thương, băng bó cho nàng.
“Vương phi…!ổn không?”
Thái y sau khi băng trán cho Ánh Tuyết xong, liền quỳ xuống đối diện với Thất Vương gia, nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi còn cần theo dõi thêm.
Hiện tại thần chưa chắc chắn điều gì!”
Thái y đang quỳ trước mặt hắn, vẫn còn rất trẻ.
Khuôn mặt dễ nhìn, dù quỳ trước mặt Thất Vương gia cũng không có một tia run sợ..