Độc Nữ Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi

Chương 12: Thích Khách


Đọc truyện Độc Nữ Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi – Chương 12: Thích Khách


Hai câu liên tục đều nói hoàng tộc các người, Hách La Duẫn Chiêu hiểu, hàm ý của nàng chính là, nàng không phải người của hoàng gia.
Hắn nói: “Ngồi xuống đi, nàng có biết đánh đàn không?”
Ánh Tuyết có một chút phấn khích, nhạc cụ của nàng toàn bộ bị tên Duẫn Cung cưỡng chế mang đi cả.

Thật là lâu rồi không đánh đàn, nhìn bộ dáng Duẫn Cung đánh đàn thật là soái, chính nàng cũng muốn trông soái như hắn.

Nàng kìm nén sự mong chờ đó, làm ra một vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Được nghe bổn cô nương đàn chính là diễm phúc của ngươi.

Mỗi lần ta đàn đều mang đến cho người nghe một tầng bài học sâu sắc.

Mong là ngươi sẽ cảm thụ được.”
Duẫn Chiêu cũng là có chút chờ mong.

Hắn thoải mái ngồi pha thêm chén trà nữa cho nàng.
Ánh Tuyết không hiểu thế nào là trà đạo, thổi nguội xong một hơi uống sạch.

Uống xong còn khẽ gật gù, trà ngon.
“Tinh”
Tiếng đàn vang lên, một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc khiến đám thị vệ trong phủ đều có chung một cảm giác điếng điếng lỗ tai.
Hách La Duẫn Chiêu thì làm rơi vỡ tách trà.

Trong khi đó, chính người cầm đàn thì một bộ dáng thần thái ngời ngời.

Ta chắc soái lắm nha.

Hai đôi mắt thì nhắm nghiền lại.

Nếu nàng nhớ không lầm thì Duẫn Cung đàn chính là thế này.

Bộ dạng đẹp là được, âm thanh cũng không tồi nha, chỉ hơi thua Duẫn Cung thôi.
Không đợi nàng đàn xong, vô số tiếng bước chân chạy đến, hô lên “Có thích khách!”
Hách La Duẫn Chiêu nhíu mày, nhìn nàng đàn khí phách như thế, hắn thật không nỡ bắt nàng phải dừng.
Lúc thị vệ chạy tới, thì thấy Thất Vương gia đang đánh đàn, vẫn là tiếng đàn kinh khủng khiếp vừa nãy.

Bình thường Thất Vương gia đàn hay lắm mà.

Nhưng nơi này thì không có ai ngoài Thất Vương gia.
Hách La Duẫn Chiêu ngừng lại, hắn nói: “Bổn vương đang nghiên cứu cách đánh đàn mới nhất, các ngươi đến đây làm gì?”
Thị vệ trưởng vội vàng chắp tay, nói: “Thưa vương gia, chỉ là tiếng đàn hôm nay quá khác mọi ngày, nên chúng thần nghĩ là thích khách đến.

Mà bài mới vương gia nghiên cứu nghe thật êm tai.

Chúng thần xin lui.”
Hách La Duẫn Chiêu gật đầu, cho phép bọn họ rời đi.
Đến khi thị vệ rời đi cả.

Duẫn Chiêu mới nói: “Đi ra đi!”
Ánh Tuyết bước ra từ lùm cây gần đó, khóe môi nàng cong lên, hai mắt thì híp lại.

Trong lòng hí hửng, đám người kia là đang khen tiếng đàn của nàng êm tai nha.

Nàng phải chăm chỉ luyện tập hơn mới được.
Nhìn thấy vẻ mặt tự đại của nàng, Duẫn Chiêu lắc đầu, dội thẳng một gáo nước lạnh vào nàng: “Ngươi đàn dở tệ vậy mà cũng không nghe ra.

Bọn họ chỉ là đang nịnh bổn Vương gia thôi.”
Ánh Tuyết có một chút uất ức nhìn Duẫn Chiêu, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng phải làm, nàng nói: “Ta muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi.

Ngươi và ta có phải đã quen nhau từ trước khi ta đến cửu vương phủ không?”

Hách La Duẫn Chiêu trầm ngâm, hắn nói: “Ta cũng mất đi kí ức, cùng một thời gian với nàng.

Nhưng ta không như nàng, ta chỉ là quên đi quãng thời gian hơn nửa năm trước thôi.

Những chuyện này, chẳng lẽ Duẫn Cung không nói cho nàng biết?”
Ánh Tuyết lắc đầu, đôi mắt nhắm chặt.

Mỗi khi nàng cố gắng nhớ chuyện gì đó, thì đầu nàng đau khủng khiếp.

Nhưng nàng vẫn muốn tìm lại kí ức khi trước.

Nàng không muốn đánh mất bản thân.
Lúc này Ánh Tuyết hai tay ôm đầu, nàng cảm giác đầu nàng căng như sợi dây được kéo giãn hết cỡ, không ngừng đập như đánh trống bên trong.

Gương mặt nàng hiện tại vô cùng thống khổ.
Duẫn Chiêu cũng không biết làm sao, hắn vội tiến đến giúp nàng xoa đầu.

Việc nàng ở trong phủ hắn không thể để lộ ra bên ngoài nên không thể mời y sư trong phủ tới được.
Nàng điên cuồng hít thật sâu vài hơi từ hương hoa cỏ và thảo dược từ trên người hắn.

Cơn đau từ từ dịu xuống thì nàng cũng ngất đi.

Cảm giác trong lồng ngực hắn, thật ấm áp, thật bình yên, tựa như không cần lo lắng mọi chuyện bên ngoài kia nữa.

Phủ cửu vương gia.
Duẫn Cung nhắm mắt nằm dài trên trường kỷ, y nói với Sở Nguyệt: “Để Tịnh Mị đóng giả làm Ánh Tuyết một thời gian đi.


Nói cho Tịnh Kỳ và Tịnh Thi hai người đó phối hợp cho thật tốt, đừng để có sơ sót xảy ra.”
Sở Nguyệt nghe xong thì nhanh chân rời đi làm việc.
Sở Tiêu vẫn đứng cạnh bên Duẫn Cung, hắn không nhịn được hỏi: “Tại sao vương gia không giữ Ánh Tuyết cô nương lại?”
Duẫn Cung phiền não trả lời: “Cái gì không phải của ta thì vĩnh viễn cũng không là của ta.

Đối với sự tình của nàng, cứ để nàng tự giải quyết.

Ở đây mãi đối với nàng cũng chẳng nhớ ra được gì.

Khi nào nàng muốn trở về thì trở về thôi.”
Đối với thất vương gia, Duẫn Cung có lòng tin.

Thất ca sẽ không bao giờ đụng đến nàng ấy, vì nàng ấy trên danh nghĩa đã là thiếp của người đệ đệ này.
Trước khi rời đi, hắn đã nhìn thấy bóng dáng nàng ấy núp sau những bụi cây, nhưng hắn vẫn không vạch trần.

Trước khi hắn hồi phủ, cũng dặn qua Tử Đằng, nói với thất ca chăm sóc nàng thật tốt giúp hắn, và nói cho nàng biết Cửu Vương phủ luôn chào đón nàng quay trở về.
Duẫn Cung lại tiếp tục: “Sở Tiêu, nhớ cho kĩ, trong chuyện tình cảm không nên quá tình cảm nhưng cũng không nên quá lý trí.

Nếu quá thiên về một bên, điều đó có thể sẽ trở thành con dao hai lưỡi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.