Độc Nữ Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi

Chương 1: Lời Đồn


Đọc truyện Độc Nữ Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi – Chương 1: Lời Đồn


Năm Văn Đế thứ ba mươi, tại đế đô thành Hựu Hỏa, quốc gia Viên Sơn.

Cả đế đô ồn ào náo nhiệt vì tin tức mới nhất trong cung được truyền ra.

Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu được Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung tìm được trở về sau hơn nửa năm mất tích trong tình trạng bất tỉnh suốt chặng đường trở về kinh thành.
Một thời gian sau, trong cung lại có thêm một tin tức khác, là Thất vương gia Hách La Duẫn Chiêu mất đi toàn bộ kí ức trong khoảng thời gian mất tích.

Ai nấy cũng đều tò mò nửa năm qua Thất Vương gia đã trải qua chuyện gì.
Đồng thời cũng có một tin tức khác sôi nổi không kém, Cửu Vương gia trên đường đưa thất vương gia trở về thuận tiện mang theo một nữ nhân thập phần xinh đẹp về phủ.
Trước kia dân chúng chỉ biết Cửu Vương gia anh tuấn kia có niềm say mê đặc biệt với rượu ngon và mỹ nữ, nhưng chưa bao giờ nghe Cửu Vương gia đem mỹ nữ về phủ một cách công khai như lần này.

Việc này dần trở thành đề tài bàn tán xôn xao nhất.
Người thiên hạ đồn rằng nữ nhân mà Cửu Vương gia mang về trẻ trung xinh đẹp, gương mặt nàng có thể khiến quỷ thần ghen tị, dáng người của nàng đẹp đến mức làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng bị nàng ta thu hút, câu dẫn thần hồn.
Còn sự tình vì sao nàng ta lại được Cửu Vương gia mang về phủ thì dấy lên vô số dị bản.

Tin tức này khiến cho các nhà sáng tác nghệ thuật thời bấy giờ đua nhau lấy làm đề tài thu hút đông đảo dân chúng.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Tại Thất Vương phủ, không khí bên trong có chút khó thở u ám, đông đảo ngự y đứng bên cạnh giường Vương gia.

Còn có một người thần sắc uy nghiêm mặc long bào màu vàng không ngừng đi qua đi lại, nhưng trong ánh mắt không thể che dấu được sự lo lắng, mệt mỏi.

Bên ngoài là Thái tử, các vị Vương gia, Công chúa, và một vài quan lại có chức tước cao đang đứng đợi.
Đã ba canh giờ trôi qua, Thất Vương gia vẫn còn chưa tỉnh lại.
Tất cả ngự y đang có mặt trong căn phòng ai nấy đấy đều đồng loạt quỳ xuống, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Ngự y có thâm niên lớn nhất lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, chúng thần đã xem xét tình trạng thân thể của Thất Vương gia.

Tam độc trên người Thất Vương gia đã được giải.

Còn việc Thất Vương gia vẫn còn bất tỉnh có lẽ là do di chứng sau khi độc được giải.

Chúng thần sẽ cố gắng hết sức giúp Thất Vương gia mau chóng tỉnh lại.”
Tam độc trên người Thất Vương gia là ba loại độc dược cuồng bạo khác nhau, được hạ vào cơ thể người mẹ, vì độc tính cuồng bạo nên ba loại độc này áp chế lẫn nhau, khiến cho người trúng độc cũng vì thế giữ được tính mạng, nhưng lúc người mẹ hoài thai, tình cờ độc này được lưu lại trên người hài tử, đó chính là Thất Vương gia.
Ngự y trong cung gọi là tam độc, một phần nguyên do là vì họ không xác định được tên của hai loại độc còn lại là gì.

Chỉ biết được một loại độc trong đó có nguồn gốc ở Nam Vực.
Nét mặt Hoàng thượng trở nên nhẹ nhõm hơn, ông hừ lạnh: “Nếu sau ba ngày mà Thất Vương gia không tỉnh lại thì coi chừng thứ trên cổ của các ngươi bị cắt xuống.”
Tất cả ngự y đều không dám ngẩng đầu lên nhìn long nhan giận dữ, chỉ âm thầm cầu nguyện trước thời hạn Hoàng thượng đưa ra thì Thất Vương gia sẽ tỉnh lại.
Cùng thời điểm đó, bên trong Cửu Vương phủ trôi qua như thường lệ.
Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung sau khi đi đường mệt nhọc, có thể hồi phủ nghỉ ngơi, không cần nán lại ở Thất Vương phủ nhìn sắc mặt tồi tệ của Văn Đế.

Hắn nhàn tản nằm trên trường kỷ ngắm nhìn dung nhan kiều mỵ nhợt nhạt trên giường, đôi mắt hơi khép hờ.
Nữ tử trên giường đẹp như tranh vẽ, dung nhan như ngọc, lông mày như núi xa, hàng mi cong dày, sống mũi cao thanh thoát, đôi môi màu đỏ nhạt căng mọng, chiếc cằm thon gọn.
Khi còn ở Nam Vực, hắn từng đưa hai người là nữ tử này cùng Thất ca đi gặp đại phu, đại phu nói hai người đều xảy ra tình trạng giống với nhau.
Thời điểm nửa tháng trước, Hách La Duẫn Cung nhận được mật báo phát hiện tung tích Thất Vương gia đang ở Nam Vực.

Hắn không biết huynh ấy đi đến vùng đất huyền bí kia để làm gì, vậy nên hắn xin phép phụ hoàng cho phép hắn mang một tiểu binh tinh nhuệ tiến đến Nam Vực bí mật tìm huynh ấy.
Hắn tìm thấy huynh ấy là ở trong một cái mật thất, cùng với nữ tử xinh đẹp này.

Cả hai ngất đi trong mật thất, vậy mà suốt thời gian dẫn họ quay về đế đô hơn năm ngày vẫn chưa thấy cả hai người tỉnh lại.

Việc nữ tử này ở trong mật thất cùng Thất Vương gia bị hắn bí mật giấu nhẹm đi.

Ngoài cửa có giọng nói yểu điệu vang lên: “Vương gia, thiếp mang canh đến cho chàng.”
Nghe thấy âm thanh này, Hách La Duẫn Cung có chút khó chịu, nói: “Ta muốn ngủ, nàng quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nữ nhân bên ngoài mặc một áo ngoài màu xanh nhạt, gương mặt có hơi căng thẳng.

Nàng cắn môi dưới, hai tay run run.

Đôi mắt hoang mang sợ hãi nhanh chóng chuyển sang bình tĩnh.

Cả người nàng vậy mà cố tình ngã xuống va thẳng vào cánh cửa.

Chén canh nóng hổi rơi xuống đất vỡ nát.

Nàng ta may mắn được thị vệ bên ngoài cửa kịp đón lấy.
Tức giận vì không gian yên tĩnh bị phá vỡ, Hách La Duẫn Cung quát lớn: “Cút!”
Âm thanh đó vang vọng gần như cả phủ đều nghe thấy, nữ nhân nọ giật bắn mình, đôi mắt ươn ướt nhìn vào bên trong, cả người run rẩy cố gắng nín nhịn tiếng nấc của bản thân nàng.

Vội vàng loạng chạng rời đi trong sự cô độc.
Hai thị vệ bên ngoài im lặng, nhẹ nhàng khép cửa lại, cực lực tránh làm phiền đến Cửu Vương gia đang nghỉ ngơi bên trong, đồng thời nhanh chóng sai nô tỳ đến dọn dẹp đống vỡ nát dưới sàn nhà.
Nữ nhân vừa rồi làm vỡ bát canh chính là Cửu Vương phi Vũ Hân Nghiên.
Vũ Hân Nghiên ở trong phòng ngủ không ngừng khóc nấc lên từng đợt.

Trong đầu nàng ta hiện tại chỉ toàn là bộ dáng nữ nhân ở cùng phòng với Cửu Vương gia.
Nữ nhân đang nằm trên giường kia, nàng thấy thật sự rất xinh đẹp.


Nàng ta có một làn da trắng trẻo, từ nét mặt, hàng mày, chiếc mũi, đôi môi nhìn thoáng qua cũng thật tinh mỹ.

Thậm chí khi nàng nhìn vào nhan sắc kia cũng không khỏi rung động.
Cửu Vương gia từ đêm tân hôn đã không tiến vào tân phòng cùng tân nương.

Sau đêm đó dù nàng có cố gắng thế nào cũng không khiến vương gia nhìn nàng lâu hơn một chút.
Cứ hàng đêm hắn đều nghỉ ngơi tại phòng riêng.

Mặc dù lúc đối với bên ngoài chàng cho nàng chút mặt mũi, nhưng trong phủ thì chàng luôn xem nàng như không khí.
Người ngoài nói rằng Cửu Vương gia u mê mỹ tửu và mỹ nhân.

Nàng lại là một trong ngũ đại mỹ nhân thành Hựu Hỏa, cứ tưởng khi gả cho Cửu Vương gia ít nhiều cũng sẽ được sủng ái, nhưng hóa ra nhận được lại là sự ghẻ lạnh đến chạnh lòng.
Một năm trôi qua vậy mà phu thê hai người vẫn chưa viên phòng.

Hiện tại lại còn có một nữ nhân xinh đẹp như vậy trong phủ, thì đến khi nào Cửu Vương gia mới nhớ đến trong phủ còn có một Vương phi tên Vũ Hân Nghiên.
Vũ Hân Nghiên cuộn người ngồi trên giường, mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ, nhưng không một ai nhìn thấy, không một ai quan tâm tới.
Bên ngoài gió thổi mạnh thành từng đợt, đập vào những cánh cửa gỗ tạo thành những âm thanh ma mị vang vọng trong đêm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.