Độc Nữ Lệ Phi

Chương 92: Ngươi chỉ có thể đợi ở Vạn Xuân Lâu


Đọc truyện Độc Nữ Lệ Phi – Chương 92: Ngươi chỉ có thể đợi ở Vạn Xuân Lâu

Editor: Sam Sam – DĐ LQĐ

“Chủ tử.” Phúc Sinh lại nói, “Cố Quý phi làm vậy là vì không yên lòng về năng lực của Cố Phi Mặc hay là cố ý che chở cho đệ đệ của nàng ta? Cố Phi Mặc là nhi tử duy nhất của Thái sư, nhưng trong tay hắn nắm bốn mươi vạn đại quân Tây Sơn, tuổi còn trẻ mà đã là tổng binh, đương nhiên phải dùng đến chút thủ đoạn, thế nhưng vì sao Cố Quý phi lại không dùng hắn? Chuyện này khiến người ta thật khó hiểu.”

“Bổn vương cũng không hiểu được điều này.” Ngón tay Đoạn Dịch gõ nhẹ lên bản đồ một cái, lông mày nhíu chặt cúi đầu trầm tư, lúc lâu lại nói tiếp: “Cố Phi Mặc không tham dự thì không còn gì tốt hơn, hắn cũng không phải là tên dễ chọc. Hắn đánh nhau với Bổn vương nhiều năm như vậy, thật ra có lúc là cố ý thua. Ý định của hắn rất sâu, mặc dù không tham dự vào mấy cọc ngầm của Cố Quý phi nhưng cũng không được xem thường, quên đi sự tồn tại của hắn mà phải âm thầm chú ý đến hắn.”

“Vâng, chủ tử.” Phúc Sinh gật đầu trả lời, ông nghiêng đầu tính toán trong chốc lát rồi lại hỏi, “Tửu lâu này là do Hi tiểu thư mở, chuyện của thuộc hạ có phải nói với nàng ấy hay không?”

Đoạn Dịch ngẩng đầu lên: “Tạm thời đừng nói, nếu như nàng hỏi thì ngươi cứ khai thật đi, ngươi cũng là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu mà, khi làm không được để xảy ra chuyện gì.”

Phúc Sinh gật đầu, “Chủ tử sợ Hi tiểu thư lo lắng sao?”

Đoạn Dịch ném bản đồ vào lò lửa ở bên cạnh để thiêu hủy, cho đến lúc tờ giấy kia cháy toàn bộ mới lên tiếng: “Không được nói cho nàng ấy biết những chuyện khiến người khác lo lắng như thế này.”

Thanh Nhị xách Tạ Vân Lam đến Vạn Xuân Lâu.

Vạn Xuân Lâu là thanh lâu lớn nhất trong Kinh thành, chỉ mới canh một mà đã đông như trẩy hội, các cô nương đứng ở cửa nhiệt tình chào hỏi khách qua đường.

Tú bà là một phụ nhân khôn khéo đã hơn ba mươi tuổi, trang điểm trên mặt còn đậm hơn mấy người xướng hí ca hát ở đây, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Nhất, lâu lâu tròng mắt lại chuyển động đến mức gần như xoay tít, mùi thơm gay mũi tản ra khiến mấy người đứng gần đó chỉ muốn nhảy mũi vài tiếng.

Thanh Nhất run rẩy nổi da gà.


Sao lại để hắn làm việc xui xẻo này chứ? Tên trời đánh Thanh Nhị chạy nhanh như vậy làm gì?

“Công tử, hồng cô nương*cùng các tiểu quan quan*có đủ loại, ngài thích như thế nào thì thiếp gọi bọn họ đến để ngài nhìn một chút nhé?”

*hồng cô nương, tiểu quan quan: hồng cô nương chỉ những người đẹp, tiểu quan quan là những người có nhan sắc vừa phải.

Thiếp? Tuổi bà ta còn lớn hơn tuổi mẫu thân của hắn đó, Thanh Nhất ghê tởm run rẩy cơ thể, ném mấy tờ ngân phiếu trong ngực cho tú bà rồi nói: “Ở đây có năm trăm lượng ngân phiếu, nữ nhân trên đất này, chỉ cần không để nàng ta chết thì ngươi muốn làm gì nàng ta cứ làm đi.”

Nữ nhân tới thanh lâu còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên chỉ tiếp khách thôi.

Tú bà nhận ngân phiếu thì đôi mắt hí trợn to gấp đôi, cho tới bây giờ đều là bà bỏ tiền ra mua các cô nương đó, chưa thấy ai giao người rồi còn đưa thêm bạc, mua bán này thật có lời mà.

“Dĩ nhiên thiếp sẽ nghe lời gia phân phó.” Tú bà mừng rỡ nhẹ nhàng thi lễ với Thanh Nhất.

Thanh Nhất vội vàng nhảy qua một bên.

Lúc nha đầu tới phòng khách nói có mấy nam tử nhất định đòi gặp bà, mới đầu bà còn cho rằng thiếu gia của nhà nào đó, ai ngờ vừa nhìn thấy mấy người có vẻ mặt xơ xác tiêu điều thì bà lập tức nổi giận. Nhưng sau đó lại nghe nói người ta đưa nữ nhân cho thanh lâu của mình, một người có kiến thức sâu rộng như bà liền hiểu rõ, tám phần là nha đầu nào đó chọc giận chủ tử nên bị đẩy đi, đưa tới đây để chịu phạt.

Tú bà cúi người liếc mắt nhìn Tạ Vân Lam ngồi trên đất, bởi vì bụng chưa lộ ra nên dáng người vẫn thon thả xinh đẹp như trước kia. Tú bà hài lòng gật đầu một cái, lại vươn tay vén tóc Tạ Vân Lam lên, mặc dù trên mặt dính chút bụi đất dơ bẩn nhưng da dẻ lộ ra lại trắng như tuyết, đôi mắt óng ánh nước mắt khiến người ta yêu thích, vừa thấy đã biết là một mỹ nhân, tuổi cũng chưa lớn nữa.

Trong lòng tú bà lập tức hồi hộp, đây là tài vận gì vậy chứ? Bà vui vẻ ngoắc gọi tiểu nha đầu bên cạnh: “Dẫn nàng ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa vào trong phòng của Lưu lão gia. Sau đó nói với Lưu lão gia một tiếng, bảo có cô nương mới tới, còn là một đại mỹ nhân tuyệt đỉnh.”


Tạ Vân Lam kêu a a nhưng không phát ra âm thanh nào, điều này khiến nàng ta sợ hãi đến tận tâm can.

Sức lực của nha đầu Vạn Xuân Lâu khỏe như trâu, bất luận Tạ Vân Lam giãy giụa như thế nào thì vẫn không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của bọn họ, nàng bị người ta mặc cho một bộ y phục mỏng manh đến mức gần như thấy được lông tơ, sau đó lại bị lôi vào một căn phòng rồi ném lên giường, có một lão đầu trán hói bụng phệ đang ngồi ở nơi đó. 

Lại là một lão đầu! Tạ Vân Lam thật muốn đập đầu chết đi. Tại sao cuộc đời của mình lại như thế này?

Trong phòng ngập tràn không khí ám mụi dơ bẩn, nam nhân không thương tiếc tùy ý phát tiết lên cơ thể của nữ nhân.

Sau một hồi giằng co, một nữ nhân mang khăn che mặt bước vào trong phòng.

Trong lòng Tạ Vân lam giật mình nhưng không có sức lực để bò dậy, ngoài cửa sổ đã hiện ra ánh sáng đầu ngày. Cho đến buổi chiều, tú bà chẳng để nàng ta nghỉ ngơi giây phút nào, vừa ngất đi thì đã bị người ta giày vò làm cho tỉnh lại, không biết bao nhiêu người đến đến đi đi, ngay cả y phục cũng không có thời gian để mặc vào.

Nữ tử che mặt đi theo sau tú bà. “Cô nương, có phải ngươi cần tìm nàng ta hay không?” Tú bà nắm một thỏi bạc trong tay, hạnh phúc đến mức như nở hoa trong lòng, bà ta đang có vận cứt chó gì đây, sao từng người một lại tới đưa tiền cho mình?

Nữ tử lại lấy ra mấy tờ ngân phiếu bên hông ném cho tú bà: “Đây là năm trăm lượng, nữ nhân trên giường đang mang hài tử trong bụng, đừng để nàng ta bị thương, nhớ đấy. Còn nữa, nữ nhân như vậy không xứng với các công tử trẻ tuổi, một người đã có con thì nhiều nhất cũng chỉ xứng với mấy người lớn tuổi để họ yêu thương.”

“Được rồi, cô nương, ta sẽ chú ý điểm này, không phải tối hôm qua là ba lão đầu sao, với bộ dạng kia thì có lão đầu nào chịu để ý là tốt rồi.”

Ánh mắt của tú bà lúc đếm ngân phiếu đã sớm cười đến không khép lại được. Thật là không làm gì cả mà được lợi, một đêm mà có đến một ngàn lượng, còn có thêm đại mỹ nhân nữa chứ. Mặc dù trong bụng có đứa bé nhưng sau khi sinh xong ăn mặc đẹp lên thì chính là hồng cô nương đó.

Từ giọng nói của nữ tử kia thì Tạ Vân Lam đã biết là ai, cổ họng nàng ta đã khôi phục lại, cặp mắt đầy phẫn nộ giãy giụa bò ra khỏi giường được mấy bước, khàn khàn rống lên: “Liễu Tình Nhu, tiện nhân này! Ngươi lại dám có ý đồ với hài tử của ta sao? Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”


Liễu Tình Nhu khẽ cười một tiếng, “Ôi, Tạ đại tiểu thư, nói những lời này thì có ích gì? Sớm biết như thế thì cần gì như lúc ban đầu chứ, lúc trước ngươi làm hại người khác có biết sẽ có ngày chính mình rơi vào kết quả như vậy hay không? Cái này gọi là nhân quả báo ứng. Nếu hài tử trong bụng ngươi biết nó có mẫu thân hèn hạ vô sỉ cam chịu đê tiện như vậy, nó sẽ hối hận khi sống trên đời này mất.

Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đi, Nam Cung Thần đã tuyên bố, sau khi tìm được ngươi thì phải đưa ngươi đến doanh trại Tây Sơn, chỗ đó còn thảm hại hơn nơi này, nghe nói một đêm ở đó ít thì mười người, nhiều thì hai mươi người, nữ nhân sống ở đó chưa từng mặc y phục, chưa từng bước xuống giường mang giày, không có nữ nhân nào sống quá nửa năm. Ngươi có muốn đi hay không?”

Tạ Vân Lam không dám lên tiếng, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, nữ nhân bị đưa đến trại Tây Sơn đều là hầu gái phạm sai lầm trong nhà, người vào sẽ không có đường sống, nơi đó có mấy vạn nam tử, mà nữ nhân lại chưa đến một trăm…

Liễu Tình Nhu không để ý đến nàng ta nữa, ngày xưa là đại tiểu thư của Tạ gia vênh váo hống hách, hôm nay lại trở thành kỹ nữ hạng ba, không đáng để nàng liếc mắt nhìn thêm nữa, thế nên Tình Nhu xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi Vạn Xuân Lâu.

Khi Vân Hi tỉnh lại thì phát hiện trong phòng không có Đoạn Dịch. Nàng mặc nguyên y phục nằm trên giường, mà trên người lại đang đắp chăn bông lớn ấm áp.

Một tia nắng chiếu vào từ cửa sổ, thì ra là đã sáng rồi. Nàng xoa xoa đầu, ngủ đến mức đầu cũng to ra rồi, sau đó bò dậy khỏi giường, đi tới sạp nhỏ đưa tay sờ tấm chăn trên đó, bên trong lạnh như băng, mới sáng sớm đã đi rồi sao? Khỏi bệnh rồi à?

Vân Hi sửa sang lại y phục xong rồi gọi Thanh Y tới, Thanh Y đã đổi lại trang phục nữ tử, trong tay nàng ta bưng một cái chậu: “Tiểu thư tỉnh rồi, ngủ có ngon không?” Ô, làm sao chủ tử lại đi sớm như vậy? Có lẽ đi từ giữa đêm thì phải?

Vân Hi thấy biểu hiện trên mặt của Thanh Y đều là các kiểu thất vọng rối rắm, cũng biết trong lòng nàng ta đang đoán mò nên hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi nói thầm cái gì vậy?”

“Không có… Không có.” Thanh Y ngượng ngùng cười, chủ tử ấm áp như lửa đụng phải tiểu thư lạnh lùng như băng rồi, cứ từ từ mà chịu đựng đi.

Sau khi Vân Hi rửa mặt xong, lúc này hai người mới đi xuống lầu. Chẳng qua mới đi được nửa cầu thang thì đã thấy có một người đang lôi kéo chưởng quỹ Phúc Sinh lo lắng nói gì đó.

“Ngươi để ta lên đó đi, ta hỏi một câu rồi lập tức xuống ngay, ta nói sao ngươi làm chưởng quỹ lại có thể như vậy chứ?” Phúc Sinh lôi kéo cánh tay của hắn ta rồi ra sức túm ra bên ngoài, “Quan đại phu, ngươi là nam tử, người ta là tiểu thư, ngươi không thể lên được đâu. Tiểu thư xuống lầu rồi ngươi hỏi, lúc đó cũng đâu có muộn.”

Hai tay Quan Vân Phi ôm chặt lấy cây cột ở dưới mái nhà cong cong, sống chết cũng không rời khỏi: “Ta không đi, ngươi đánh chết ta cũng không đi, trừ phi ngươi để ta lên đó gặp nàng ta. Lời ta nói với nàng toàn là chuyện bí mật, các ngươi không thể biết được.”

Phúc Sinh bị hắn ta làm cho tức điên, vận xui gì vậy chứ? Sáng sớm đã phải tốn sức với một con mọt sách rồi. Người ta là tiểu thư chưa chồng, Quan Vân Phi chạy chạy lên phòng trọ ở lầu trên làm gì chứ? Chưa nói tiểu thư vẫn còn đang ngủ, vị này nói xằng ní bậy như vậy, thật muốn đánh hắn ta một trận mà.


“Tiểu Đồ, cầm chổi ra đây cho ta, hắn mà còn không chịu buông tay thì đánh vào chân hắn mạnh vào. Chúng ta còn bận sửa sang lại phòng trọ nữa, người nào có sức đôi co với hắn chứ?” Phúc Sinh đẩy Quan Vân Phi ra rồi đứng trước cầu thang, chặn đường của người kia lại.

“Vâng, phụ thân!” Tiểu Đồ đang quét dọn, hắn cầm cây chổi trong tay lên rồi mạnh mẽ đánh Quan Vân Phi, thế nhưng đánh đến mức hắn phải gào khóc mà vẫn không chịu buông tay ra. 

Sắc mặt Thanh Y trầm xuống: “Mới sáng sớm mà con mọt sách kia tới đây làm gì vậy? Không phải đến tìm tiểu thư chứ?”

“Hắn tới tìm ta đó.” Vân Hi xuống lầu dưới.

Thanh Y chớp mắt mấy cái: “Hả?” Khi nào mà tiểu thư lại có thêm một bông hoa đào thế này?

Tiểu Đồ thấy Vân Hi đi xuống cầu thang thì ngừng tay, nói với nàng: “Tiểu thư, người này nói là tới tìm tiểu thư, chúng ta bảo hắn đợi ở dưới lầu thế nhưng hắn lại cứ muốn đi lên chỗ tiểu thư.” Nói xong còn trừng mắt nhìn Quan Vân Phi.

Lúc này Quan Vân Phi mới thở phào nhẹ nhõm, trong miệng vẫn không phục kêu la: “Các ngươi ỷ đông ăn hiếp ít! Đúng là hèn hạ vô sỉ.”

Gương mặt Tiểu Đồ đen lại, sau đó tiếp tục giương chổi trong tay đánh hắn. Phúc Sinh cũng nổi giận: “Ngươi là một đại nam tử, thế mà lại xông vào phòng của nữ tử người ta, đó mới là vô lễ!”

Vân Hi phất phất tay, lúc này Tiểu Đồ mới hừ một tiếng đi ra ngoài. Phúc Sinh cũng phất tay áo vội vàng đi làm công việc của mình.

Khóe miệng Thanh Y nhếch lên, Quan Vân Phi này miệng lưỡi độc ác quá, bị đánh là đáng đời.

Vân Hi đi tới trước mặt hắn, “Ngươi tới tìm ta sao?” Nàng vẫn mang khăn che mặt như cũ, chỉ để lộ ra một đôi mắt. Quan Vân Phi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của nàng, hắn không chớp mắt nhìn người trước mặt, “Vị tiểu thư này, không phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi chứ?”

“Ngươi gặp quả đấm của bổn cô nương này!” Chỉ nghe “phịch” một tiếng, Quan Vân Phi ngã trên mặt đất, bốn chân ngã chổng lên trời, mũi cũng bị quả đấm của Thanh Y làm cho phụt máu rồi.

Thanh Y thấy Quan Vân Phi liếc mắt đưa tình dáng vẻ không tốt lành gì, tiểu tử này câu dẫn nữ tử nhà lành mà xài chiêu cũ như vậy sao, còn không biết xấu hổ mà nói mấy câu như thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.