Độc Nữ Lệ Phi

Chương 86: Mượn tay nàng


Đọc truyện Độc Nữ Lệ Phi – Chương 86: Mượn tay nàng

Editor: Sam Sam – 

Ba người Tạ Vân Dung, Tạ Vân Hương cùng Đoạn Khinh Noãn bị tùy tùng Nguyễn Thất của Cố Phi Mặc ném tới trước cửa phủ, đó cũng là lúc nhóm khách khứa có chức lớn đang dự tiệc trước Cố phủ, mọi người thấy ba tiểu thư quyền quý kia quỳ gối trước cửa phủ Thái sư thì rối rít chỉ chỏ thầm thì to nhỏ với nhau.

Ba nữ tử khuê phòng đáng thương kia thì xấu hổ đến mức hận không tìm được một lỗ chuột nào đó để chui vào.

Sau khi mọi người hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra thì tất cả đều khinh bỉ, tự cho mình là mỹ mạo nên xem thường những người có dáng dấp xấu xí, bị Cố công tử phạt là đáng đời.

Cố công tử là ai? Đó chính là một kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc đó.

Cố Quý phi mang theo thị nữ trở lại viện Cố gia sắp xếp cho mình, vừa vào viện bà đã giơ tay đẩy Lan Cô xuống đất, lạnh giọng quát: “Mắt Tứ Hỉ kia bị mù, còn mắt của ngươi đâu? Bổn cung nuôi các ngươi là để các ngươi làm xấu mặt bổn cung trước người khác sao? Hôm nay nhiều người như vậy, chỉ sợ không tới nửa ngày thì chuyện này sẽ truyền ra ngoài, toàn bộ Kinh thành cũng đều biết hết.”

Lan Cô bò dậy khỏi mặt đất, che bên má đỏ ửng vì bị đánh: “Nương nương, người xử tử Tứ Hỉ trước đã là thượng sách, cứ đổ hết trách nhiệm lên Tứ Hỉ là được, Dịch Thân Vương cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu. Hơn nữa, không phải chỉ có ba vị tiểu thư kia bị phạt quỳ sao, còn bị tiểu công tử kéo đến quỳ trước Tiền viện nữa, thu hút ánh mắt của mọi người như vậy, ai còn nhớ rõ chuyện nương nương có liên quan đến thị nữ xấu xí kia chứ?”

Cố Quý phi hừ lạnh một tiếng, “Bận rộn như vậy, cuối cùng chẳng thu được gì, còn tổn thất bốn ám vệ của bổn cung. Mất Thái hậu, không nắm được Đoạn Dịch, lại còn kinh động đến hắn!”

“Nương nương, cũng không phải là không thu hoạch được gì mà, hôm nay triệu tập tất cả tiểu thư của các quý phu nhân trong Kinh, nương nương có thể dùng ân điển để lôi kéo các nàng. Để các nàng nói tốt về nương nương trước mặt lão gia của họ, cũng tránh cho những triều thần kia chống đối lại nương nương. Chỉ cần quyền triều chính ở trong tay nương nương  thì Dịch Thân Vương cũng không làm gì người được.”

Đôi mắt sắc sảo chuyển động: “Ngươi nói đúng, Cố Phi Mặc còn chưa lập thê, vừa đúng lúc lấy việc đó làm cái cớ. Chẳng qua là…” Gương mặt bà lạnh đi, “Ám trận trong vườn bố trí hơi rõ, nhưng mà, chỉ cần không động vào thì sẽ không sao, ngươi vào vườn xem thử đi, nhìn mấy chỗ bắt đầu của cơ quan, đừng để người ta khởi động nhầm.”

“Vâng, nương nương.” Lan Cô thối lui ra khỏi tiểu viện.

Trong Mai viên của Cố gia, trên mấy bàn lớn đặt dưới táng mai là các loại nước trái cây đủ màu sắc cùng  thức ăn tinh mỹ thơm ngon.

Phu nhân của các phủ tụ tập thành từng nhóm nói chuyện phiếm.

Bàn của Tạ gia gồm An thị, ba vị tiểu thư của Tạ gia cùng biểu tiểu thư Triệu Ngọc Nga.

Nhà Triệu Ngọc Nga gặp biến cố nên tinh thần của nàng vẫn còn ấm ức, An thị thì trong lòng đang có tâm sự, hoàn toàn coi thường Triệu Ngọc Nga.


Thanh Thường giả trang thành Vân Hi, mang khăn che mặt ngồi ở gần Triệu Ngọc Nga, từ sớm Vân Hi đã bảo Thanh Y thông báo cho nàng ta là sẽ có chuyện xảy ra ở Mai viên, bảo nàng bảo vệ tiểu thư của nhà họ Triệu.

Thanh Thường kéo ống tay áo của Triệu Ngọc Nga, “Chúng ta đi xem hoa mai đi.”

Triệu Ngọc Nga không quan tâm gật đầu một cái, “Được, đi xem một chút cũng tốt.”

Triệu Ngọc Nga đứng dậy nói với An thị, “Cữu mẫu, cháu với Hi muội muốn đi ra phía trước xem một chút.”

An thị vẫn luôn không để ý đến Triệu Ngọc Nga, lại càng chán ghét Vân Hi, nếu không phải Tạ lão phu nhân muốn bà đưa tất cả nữ hài nhi ra ngoài thì bà không muốn mang theo hai nữ tử kia chút nào.

Bởi thế bà liền phất tay, “Đi đi, lát nữa tiệc bắt đầu phải biểu diễn tài nghệ trước mặt Quý phi, nhanh trở lại.”

Hai người gật đầu trả lời rồi cùng nhau đi ra. Sắc mặt Tạ Vân Hương trắng bệch ngồi bên cạnh bàn, mặc dù An thị không mắng nàng ta – ở nơi nhiều người như vậy nên không có cách nào mắng được, chỉ đành âm thầm tăng thêm sự khó chịu.

Thế nhưng ánh mắt kia cũng đủ để Tạ Vân Hương bị dọa sợ đến run người, Tạ Vân Dung liên tục liếc mắt nhìn về phía Tạ Vân Hương, nếu không phải là do nàng ta nhiều chuyện thì lúc này mình cũng không bị bêu xấu theo.

Lúc vừa tới thì Tạ Vân Lam thấy một màn như vậy, vì sáng sớm bị nôn nghén nên mới tới trễ một chút.

Bởi thế vụ việc náo nhiệt trước cửa phủ đã bị nàng ta bỏ lỡ, thấy mẫu thân nàng là An thị đang làm mặt lạnh thì tiến lên hỏi: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì sao? Hỏi muội muội của con đi!”

An thị nhìn Tạ Vân Hương, dường như trong mắt chỉ chứa những đợt mưa dao găm, Cố Quý phi còn trong phủ đấy, thế mà tiện nhân đáng chết Tạ Vân Hương lại dám đắc tội với Cố Công tử, không phải muốn khiến bà tức chết sao?

“Mẫu thân, việc đã đến nước này, người có thể đi trấn an Cố phu nhân mà, Cố phu nhân lương thiện như vậy, mẫu thân thân thiết nhiều hơn một chút, không phải như vậy là đã vượt qua sao?” Tạ Vân Lam an ủi An thị, nhưng trong lòng cũng bắt đầu hận Tạ Vân Hương, sớm muộn gì nàng cũng phải chỉnh chết nha đầu kia.

Ngoài ra, Tạ Vân Lam được Tấn Vương phi dặn dò phải để lại ấn tượng tốt trước mặt Quý phi nên nàng ta cũng muốn trò chuyện cùng Cố Quý phi.

Nhưng nàng không dám đi một mình, thế nên liền giật dây mẫu thân An thị của mình. Tìm được Cố phu nhân cũng sẽ tìm được Cố Quý phi. An thị gật đầu một cái, lại thấy có tiếng ồn ào ở phía trước, thì ra là Cố Quý phi và Cố phu nhân đang đi vào vườn.

An thị đứng dậy nói với Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung: “Các ngươi ngồi ở chỗ này đừng đi loạn. Ta tới gặp Quý phi nương nương.”


Tạ Vân Dung cùng Tạ Vân Hương khiến Cố Quý phi mất mặt như vậy, làm sao hai người còn dám xuất hiện? Bởi thế cả hai cùng gật đầu một cái, “Bọn con biết rồi.”

An thị liền dẫn thị nữ Thược Dược cùng Tạ Vân Lam đến chỗ của Quý phi.

Tạ Vân Lam xuất giá đã lâu vẫn chưa xuất hiện tại mấy cuộc gặp gỡ như thế này, thế nên trong lòng rất vui vẻ, nhìn những tiểu thư chưa xuất giá đang bày ra khuôn mặt ngượng ngùng, hay những người mông lung không biết phu quân tương lai của mình ở nơi nào, cảm giác hơn người trong lòng nàng ta chợt tăng vọt.

Mặc dù thái độ của Nam Cung Thần thay đổi với nàng, nhưng nàng nghe người từng trải nói, sau khi cưới nam nhân thường như vậy, cưới xong thì cho rằng đã cùng một nhà, ít sự thân mật như trước hôn nhân, nhưng chỉ cần sinh hạ nhi tử thì địa vị sẽ vĩnh viễn không bị thay đổi.

Bởi thế, trên mặt nàng ta lại hiện ra tư thái ngạo nghễ thường có như trước kia, tay chạm vào phần bụng vẫn chưa to lên quá rõ ràng.

Thanh Thường đưa Triệu Ngọc Nga tới một góc trong Mai viên thì Vân Hi cũng đã tới.

Vân Hi làm dấu tay với Thanh Thường, “Mau đưa Triệu Ngọc Nga đi, nơi này nguy hiểm.”

“Tiểu thư.” Thanh Thường vẫn hối tiếc không dứt chuyện Vân Hi suýt chút nữa đã bị Cố Quý phi bắt đi. Nàng lắc đầu một cái, không chịu rời đi.

Vân Hi đẩy nàng, nói cho nàng biết có chủ tử cùng Thanh Y ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Ngọc Nga nhìn hai người, gương mặt hiện lên nghi ngờ, nói với Thanh Thường, “Nàng ta là ai?”

Vân Hi sợ bị Triệu Ngọc Nga nhận ra nên đè giọng xuống trả lời: “Ta chỉ là một thị nữ trong Cố phủ, lần trước tam tiểu thư cứu ta nên ta muốn cảm ơn tiểu thư, vậy mà người không chịu nhận lòng biết ơn của ta.”

Triệu Ngọc Nga chớp mắt nhìn Vân Hi mấy cái, còn đang muốn hỏi thì đã bị Thanh Thường kéo đi.

Lúc này Vân Hi mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Mai viên tập trung tất cả nữ quyến nên Đoạn Dịch không thể vào, hắn liền để Thanh Y đi theo Vân Hi.

Hai người thị nữ, Thanh Y nhìn như tùy tiện cẩu thả, thế nhưng kỳ thật lại tính toán hơn Thanh Thường, nàng mặc y phục thị nữ của Cố phủ đứng sau lưng Vân Hi, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, cần nô tỳ giúp một tay không?”


Vân Hi lắc đầu một cái, thấp giọng đáp: “Ngay cả ta cũng không cần ra tay, ngươi giúp gì chứ? Tự nhiên sẽ có người thay ta khiến Mai viên long trời lở đất.”

Thấy Tạ Vân Lam theo An thị rời khỏi bàn rượu của Tạ gia rồi đi về phía Cố Quý phi, nàng nói với Thanh Y đang đứng bên cạnh: “Ta đi tìm Tạ Vân Lam, ngươi có thể theo ta nhưng đứng xa ra, đừng kinh động nàng ta.”

Nàng đang chờ con cá lớn này, nhất định lần này phải khiến ả vạn kiếp bất phục.

Tạ Vân Lam giành của nàng, cướp của nàng, còn hại nàng chết oan ở kiếp trước, để Tạ Vân Lam sống thư thả nhiều ngày như vậy cũng đã tới giới hạn kiên nhẫn của bản thân.

Tạ Vân Lam kéo tay An thị, đang muốn theo một đám quý phu nhân tới chỗ Cố phu nhân nói chuyện thì lại có một người từ đâu chen tới ngăn nàng lại: “Nô tỳ thỉnh an Tấn Vương Thế tử phi.”

Tạ Vân Lam dừng bước.

Nàng ở trong phủ Tấn Vương, trừ người bên cạnh gọi nàng là Thế Tử phi thì những người khác gọi nàng đều khiến nàng cảm thấy có một loại giả dối.

Từ lúc nàng gả vào Tấn Vương phủ, đây là lần đầu tiên xuất phủ dự tiệc, vì vậy đối với một người xa lạ gọi nàng là Thế tử phi, ngôn ngữ lại cung kính, hư vinh trong lòng nàng lại bắt đầu bay lơ lửng.

“Nhìn cách ăn mặc thì ngươi là tỳ nữ của Cố phủ?” Bởi vì muốn phân biệt nên thị nữ của Cố phủ mặc y phục khác với  với thị nữ của những phủ khác.

Tạ Vân Lam từ trên cao nhìn xuống Vân Hi đang hành lễ, trong lòng cười một tiếng, nha đầu này thật là xấu xí.

Trên mặt Vân Hi không có màng che, bởi vì không cần thiết nữa.

Nàng chính là muốn nhằm vào gương mặt này, lúc nãy Cố Phi Mặc cũng đã thừa nhận nàng là thị nữ trong phủ nên sẽ khiến Tạ Vân Lam tin tưởng nàng hơn.

“Vâng, nô tỳ là tỳ nữ trong phủ, xin Thế tử phi dừng bước nói chuyện.”

Tạ Vân Lam nhìn về phía An thị, An thị gật đầu một cái, “Đó là tỳ nữ bên cạnh Cố công tử, chắc là Cố công tử có chuyện gì muốn nhắn cho Nam Cung Thế tử, ta tới phía trước chờ con.” Sau khi Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung bị Cố Phi Mặc phạt quỳ, An thị cũng đã đi xem người thị nữ kia một chút.

Bà còn tưởng là thiên tiên nào, ai ngờ còn chưa bằng một thị nữ của mấy tiểu thư danh giá! Vừa nhìn thì càng giận hai nữ nhi của mình hơn, một kẻ xấu xí giống như người nhà quê thế kia, tại sao lại nhận nhầm chứ? Còn đắc tội với Cố Phi Mặc nữa.

Sau khi An thị đi khỏi, Tạ Vân Lam ngồi xuống băng ghế bằng đá, “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo với ta sao?” Vân Hi tiến lên trước từng bước một, chỉ mấy ngày không gặp mà bụng của Tạ Vân Lam đã hơi nhô lên rồi, trên mặt trang điểm sắc sảo, y phục hoa mỹ, chẳng qua thật đáng tiếc, Nam Cung Thần cũng không để mắt đến nàng ta.

Nhưng trên mặt Tạ Vân Lam vẫn mang theo tư thái cao ngạo hơn người, một hư danh mà thôi, đáng giá sao?

Vân Hi nhỏ giọng: “Bẩm Thế tử phi, không dám giấu diếm, thật ra nô tỳ là tai mắt được Tấn Vương Thế tử gắn ở Cố phủ. Thế tử gia bảo nô tỳ thông báo với Thế tử phi, nói người cần phải làm một chuyện.”

Đột nhiên Tạ Vân Lam nhíu mày, là nữ nhân bên ngoài của Nam Cung Thần sao? Nàng lại quan sát thị nữ trước mặt mình một cách tỉ mỉ, phát hiện nữ tử trước mắt xấu xí đến mức độ ghê tởm không thể nuốt trôi thì mới yên lòng.


Nhưng nàng cũng là một người cảnh giác: “Ngươi có bằng chứng gì không?” Nam Cung Thần không nói chuyện gì với nàng, vì sao lần này phái tai mắt đến tìm nàng? Vân Hi lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Tạ Vân Lam.

Phong thư này là nàng bảo Liễu di nương trộm mấy bản thảo của Nam Cung Thần rồi tìm cao thủ bắt chước chữ viết ở bên ngoài để viết ra.

Tạ Vân Lam biết nét chữ của Nam Cung Thần, nếu trong thư có nét đạo thì nàng ta sẽ không tin.

Quả nhiên, sau khi nhìn xong Tạ Vân Lam cong môi cười, “À, là người của Thế tử, chàng sắp xếp cho ngươi nói gì?”

“Thế tử phi.” Vân Hi tiến lên từng bước, “Người có biết vì sao gần hai mươi năm mà Cố Quý phi đều không bước vào Mai viên này nửa bước hay không, thế mà hôm nay lại cho người ra vào Mai viên?”

Tạ Vân Lam lắc đầu một cái, “Không biết, chuyện này có liên quan gì đến Thế tử?”

“Đương nhiên có liên quan.” Vân Hi cười, “Trước khi Quý phi nương nương vào cung có một bằng hữu thân thiết, hắn thiết kế một cơ quan ngầm trong Mai viên này, chỉ cần vừa chạm vào cơ quan thì cả Mai viên sẽ có hoa rơi đầy trời. Nhưng không may, vị công tử kia mất khi vẫn còn trẻ.

Sau này, ai cũng không tìm được cơ quan đó của Mai viên. Quý phi vừa thương tâm người bằng hữu đột nhiên qua đời, vừa đau lòng không thấy được mưa hoa rơi, nên từ đó không bước vào Mai viên nữa. Nhưng mấy ngày trước đây, Nam Cung Thế tử đã nghiên cứu ra được cách mở cơ quan ấy, đúng dịp hôm nay Quý phi quay trở về Cố gia, Thế tử suy nghĩ sao không nhân cơ hội này khởi động cơ quan khiến Quý phi vui vẻ? Dù sao Mai viên này là tâm bệnh nhiều năm của Quý phi mà.”

Ánh mắt Tạ Vân Lam sáng lên một cái. Đúng vậy, Nam Cung Thần vẫn luôn bị Quý phi xem nhẹ, nếu như lấy lòng Quý phi thì không phải kế hoạch của chàng sẽ tăng nhanh từng bước sao?

Mà nàng cũng sẽ được Nam Cung Thần xem trọng hơn vài phần, nàng không phải là Liễu di nương chỉ biết ngồi thêu hoa, nàng mạnh hơn so với những phụ nhân khác!

“Vị trí của cơ quan mật đó ở đâu?” Tạ Vân Lam nhét bức thư vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi Vân Hi.

“Thế tử phi, mời người đi theo nô tỳ.” Vân Hi thẳng người, sau đó đi về phía núi giả trong Mai viên.

Đoạn Dịch đã sửa lại vị trí của cơ quan, chính là phía sau bàn rượu của Cố Quý phi cùng Cố phu nhân.

Nàng vừa mới nhìn thấy ma ma của Cố Quý phi đứng phía sau một ngọn núi giả khác với vẻ mặt đề phòng, mà đó chính là nơi mở cơ quan trước kia, rất tiếc bây giờ, chỗ đó đã không còn tác dụng.

Vân Hi đưa Tạ Vân Lam tới trước núi giả, chỉ vào một tảng đá trong đó rồi nói: “Chính là cái này, chỉ cần dùng tay đẩy mạnh khối đá này thì tất cả cây mai trong hoa viên này sẽ đồng loạt lay động, hoa rơi như mưa. Lúc này người đi tới chỗ núi giả, Quý phi sẽ biết nhất định Thế tử phi là người mở cơ quan, cũng có cái nhìn khác với Thế tử và Thế tử phi.”

Gương mặt của Tạ Vân Lam mừng rỡ nhìn tảng đá kia, tảng đá ấy chỉ to bằng một chiếc bát lớn, lực của nàng có thể làm được, trong lòng kích động đưa tay đặt lên trên, sau đó nhẹ nhàng đẩy mạnh.

Còn Vân Hi đã được Thanh Y ở phía sau nhanh chóng đưa đi cách xa ngọn núi giả kia.

Nàng nhìn Tạ Vân Lam đang đứng đó, trong lòng cười lạnh: “Tạ Vân Lam, ngươi có biết chỉ cần đẩy mạnh cơ quan đó, cả đời này của ngươi sẽ chấm dứt, mà cuộc sống của ta, thì sẽ bắt đầu một lần nữa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.