Độc Nữ Lệ Phi

Chương 19: Gặp nhau


Đọc truyện Độc Nữ Lệ Phi – Chương 19: Gặp nhau

Editor: Sam Sam

Sắc trời đã gần tối, Vân Hi mặc thêm áo choàng bên ngoài rồi lửng thững đi trong Tiền viện, nàng nhìn lên bầu trời u ám phía xa, ánh mắt lạnh lẽo.

Ở Tạ phủ năm năm, nàng biết rõ chẳng qua mình chỉ là người ở nhờ, tuân thủ các lễ nghi một cách nghiêm ngặt, không bao giờ dám chạy loạn đi đâu, tránh làm người ta chán ghét. Ai ngờ dù nàng theo khuôn phép như vậy vẫn không trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ của những kẻ xấu xa.

Mơ hồ trong bóng đêm, khắp nơi trong Tạ phỉ càng thể hiện nên phong thái cao quý. Nàng không biết mình có thể quậy phá đức mức ai cũng phải chầu trời, hay có thể dùng cánh tay yếu ớt của mình để đâm kẻ thù hay không, nhưng ít ra sẽ không để bọn họ sống trong hạnh phúc!

Nàng phải khiến ai cũng đều ấm ức, khắp nơi đều bị quấy nhiễu! Nàng muốn mọi người biết, cỏ dại yếu ớt cũng có thể trở mình lật hòn đá đang đè lên nó, một con ong nhỏ cũng có thể tạo nên ổ lớn!

Nàng lẳng lặng đứng nhìn ánh sao mới mọc, trong một gian phòng gần đó lại có một cặp mắt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, kinh ngạc cùng suy nghĩ sâu xa.

Vân Hi xoay người, hai mắt híp lại nhìn căn phòng cách đó không xa, tại sao vừa rồi lại có cảm giác kỳ lạ như thế? Nàng đang muốn rời đi, trong giây lát bỗng nhớ tới không phải đây là thư phòng của Tạ Cẩm Côn hay sao?

Cửa thư phòng chỉ khép lại chứ không khóa, Vân Hi rón rén đi tới. Nàng không xa lạ gì với thư phòng này, trí nhớ của nguyên thể trong đầu nàng cho nàng biết, nàng không chỉ đến đây một lần.

Tay của Vân Hi nhẹ nhàng lướt qua từng dãy sách, nếu như nàng không nhớ nhần, nơi này có dấu…

Nàng cười gian xảo một tiếng.


Tạ Cẩm Côn gọi tam nữ nhi vào thư phòng, không chỉ nói tên của các vị đại thần trong triều cho nàng nghe mà còn sơ lược bố cục trong triều, thỉnh thoảng gọi nàng tới dọn dẹp phân loại sách. Đây cũng như muốn “đầu tư” cho nữ nhi của mình, hôn nhân của nữ nhi trong tương lai có thể mang đến nguồn trợ giúp lớn lao cho ông, bởi vì ông vẫn luôn dòm ngó đến chức Thái Sư. Mà Thái Sư trong triều là phụ thân của Quý Phi đã lâm bệnh nặng không dậy nổi, không lâu sau sẽ đi đời nhà ma…

Chuyện lôi kéo người hắn làm trong triều chỉ có con trai lớn là Tạ Thành của hắn biết được, nhưng ai ngờ, tam nữ nhi lại có đôi tai kỳ lạ…

Vân Hi đang âm thầm tính toán, lúc này, nàng mơ hồ nghe được có âm thanh kỳ lạ đang vang lên trong thư phòng.

Giọng nói phát ra phía sau kệ sách nàng đang đứng, nhưng nghe lại giống với trước cửa Tiêu Viên lúc ban ngày…

Kể từ khi nàng trùng sinh rồi tỉnh lại, thính lực mạnh hơn rất nhiều so với Tạ Uyển trước kia, chỉ cần nàng ngừng thở tĩnh tâm thì có thể nghe được tiếng bước xa cách cả trăm trượng, có thể nghe được tiếng nói nhỏ xa hơn mười trượng, nghe được tiếng hít thở trong vòng mười trượng.

Trong nhà có kẻ trộm sao?

Hôm nay nếu người này đi qua Tiêu Viên còn dùng phương thức ẩn nấp, nói vậy cũng đã thấy chuyện xảy ra ở nơi đó, rốt cuộc là người nào? Họ nhìn thấy kế hoạch của nàng sao?

Vân Hi cảm thấy trong phòng xuất hiện nguy hiểm. Nàng lặng lẽ cất bước chuẩn bị ra khỏi thư phòng. Ai ngờ người phía sau giá sách tung người nhảy tới túm lấy nàng.

“Phụ thân, mặc dù khẩu khí của Thôi đại nhân không được tốt, nhưng rốt cuộc cũng nên biết đang nói chuyện với ai chứ, ông ta không giữ sĩ diện cho phụ thân, hắn còn muốn ngồi vững ở chức quan đó không hả?” Đột nhiên giọng nói của Tạ Thành vang lên ngoài phòng.


Tiếp theo là đến giọng cười lạnh của Tạ Thượng thư, còn có một người cũng phụ họa theo, “Thuận Thiên phủ mà dám so đo với lão gia sao?” Đây chính là đầy tớ bên cạnh của Tạ Thượng thư, Lai Phúc.

Nến được thắp lên, trong phòng sáng lên một mảnh.

Bị đưa tới chỗ tối, cơ thể Vân Hi hơi giãy dụa. Người nọ cho là nàng muốn kêu cứu nên nhanh chóng xuất thủ, đưa một con dao găm sát vào mặt nàng, trong đêm tối, ánh sáng của con dao ấy ánh lên kỳ dị.

Người ở sau lưng cao hơn nàng, hơi thở ấm áp phả vào trán nàng. Vân Hi liếc nhìn thấy đó là một nam tử. Ánh nến từ giá sách chiếu tới theo khe hở, nàng thấy rõ được ngón tay trắng nõn cùng các khớp xương tay mạnh mẽ của hắn, chỉ là trong lòng tay có vết chai mỏng, hiển nhiên bàn tay này nắm vũ khí đã lâu. Phần sáng của con dao nhỏ chiếu đến một đôi mắt không bị che bởi khăn che mặt, khóe mắt dài hẹp lộ ra sát ý âm u.

“Đừng lên tiếng, nếu không…” Giọng nói của nam tử âm trầm mà lạnh lẽo, Vân Hi cảm thấy con dao nhọn trên mặt đang đè áp xuống da thịt mình.

Người này thật vô sỉ, Vân Hi im lặng, nàng đã nghe qua không ít về việc người ta cầm kiếm đè lên cổ người khác để uy hiếp, chưa từng thấy có người dùng dao nhọn để lên khuôn mặt của nữ tử.

Nhưng chỉ điểm này cũng biết người sau lưng vô cùng giảo hoạt cùng ác độc. Nữ nhân đều thích đẹp, thà bị chết cũng không muốn dung mạo của mình bị hủy mất. Hắn rất biết suy nghĩ của nữ nhân.

“Ta sẽ không lên tiếng.” Vân Hi thấp giọng nói.

Nữ tử này bình tĩnh như vậy lại là chuyện ngoài ý muốn của hắn, nhớ tới lúc ở Tiêu Viên nàng quay lại nhìn, trong lòng lại hiểu ra.


Ở bên ngoài giá sách, Tạ Thượng thư ngồi xuống chiếc ghế thấp, Tạ Lai Phúc vội vàng đi đến rót nước trà.

“Chuyện đưa Uyển cô nương về huyện Thanh hà nhớ phải sắp xếp thời gian cho hợp lý. Mấy ngày nữa muội muội con lấy chồng, đừng để chuyện này đụng phải chuyện vui.” Tạ Thượng thư nói với Nhị thiếu gia Tạ Thành.

“Vâng, phụ thân.”

“Còn có Lương bà kia, lập tức phái thêm mấy người khác đuổi theo, vậy mà để cho bà ta chạy thoát, cũng chỉ là một bà tử, có bản lĩnh gì chứ? Làm sao lại để bà ta chạy thoát?” Tạ Thượng thư quát khẽ.

Tạ Lai Phúc gật đầu một cái, “Tiểu nhân đã phân phó Lý Hổ điều thêm mười người nữa đuổi theo.”

“Nếu không đưa người sống trở về được thì giết chết đi, tóm lại không để bà ta rơi vào tay người khác.” Mắt Tạ Thượng thư lóe lên.

Lương bà chạy mất sao? Một bà tử lại có bản lĩnh chạy trốn khỏi Thuận Thiên phủ nghiêm ngặt như thế? Vân Hi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Vâng, lão gia.” Tạ Lai Phúc trả lời một tiếng rồi rời khỏi thư phòng.

“A Thành, lập tức đi một chuyến tới huyện Thanh hà, tự mình đưa quan tài của Tạ Uyển đi.”

“Phụ thân, tìm đại một chỗ nào đó chôn cũng được, cần gì tự con đưa đi?” Tạ Thành có chút không muốn.

“Nói bậy, ngươi cho rằng phụ thân ngươi muốn sao? Trước mắt bệnh tình lão già đó đã tốt lên, hôm qua còn gặp không ít đại thần, tất nhiên thế cục trong triều sẽ có chuyển biến lớn. Vì không để sơ xuất nên phải làm như vậy.


Còn chuyện hôn ước của Tạ Uyển ngươi cũng đừng làm quá rõ ràng, để tránh sau này cữu cữu của nó lại tới Tạ phủ gây phiền toái.”

“Con biết rồi, phụ thân.” Tạ Thành kéo dài câu nói thể hiện sự bất đắc dĩ, ngày nào cũng nhắc tới cữu cữu của Tạ Uyển, nhưng hắn đã phái ít người đi thăm dò, căn bản trên thế gian này người đó không hề tồn tại, mười lăm năm rồi mà không có tin tức gì, chỉ sợ đã sớm chết rồi.

Vân Hi đứng sau giá sách không khỏi cười lạnh, Tạ Cẩm Côn cũng chỉ là một kẻ lòng lang dạ sói, chỉ sợ cái chết của nàng chính hắn cũng nhúng tay vào. Bằng không Tạ Thành cùng An thị lại có được hôn ước của nàng, hắn lại không phản đối, còn bảo Tạ Thành xử lý sạch sẽ một chút.

Tạ phủ khá lắm, Thượng thư phủ ra vẻ đạo mạo thật khá.

Người sau lưng nhìn thấy sự khác thường của nàng, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cha con Tạ Thượng thư nói chuyện chốc lát rồi cũng rời khỏi thư phòng.

Một lát sau Vân Hi nhỏ giọng nói, “Bọn họ đã đi được 100 trượng, các hạ cũng đã an toàn rồi, không phải bỏ dao xuống được rồi chứ?”

Người nọ chần chừ chớp mắt một cái, rút dao lại.

Tay của Vân Hi vỗ lên giá sách mấy cái, sau đó xung quanh vang lên tiếng chuyển động của một cơ quan.

Sắc mặt nam tử biến đổi, trong phút chốc lại đặt con dao lên mặt của nàng.

Hắn muốn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.