Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 172: Hiểu Lầm 2


Đọc truyện Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài – Chương 172: Hiểu Lầm 2


1 năm trước.
Cơn mưa tuyết như một lớp áo dày phủ lên thành phố Thượng Sa, trong căn biệt thự tráng lệ, du dương tiếng nhạc phát ra từ căn phòng cuối dãy nhà, Mạc Cao Kì trầm ngâm nhâm nhi rượu, ánh mắt tập trung nhìn vào tập tài liệu, cẩn thận rà soát từng con số, từng sơ đồ lần bản thống kê, hắn ngước mắt lên nhìn quản gia bê đồ ăn tối đặt xuống trước mặt hắn, bà gạt đống tài liệu sang một bên, chỉnh chu ngồi trước mặt hắn, nhẹ nhàng bảo ban.
– Cao Kì, dù thế nào con cũng không nên bỏ bữa tối.
Tình thương ấm áp như một người mẹ, hắn mỉm cười rồi từ từ thưởng thức bữa tối, hắn không đói nhưng ít ra hắn không muốn quản gia lo lắng.
– Chuyện con và tiểu thư Tô gia đính hôn là thật sao?
– …
– Mạc Cao Kì, đừng dùng hạnh phúc của mình để thực hiện ước vọng của Lục lão phu nhân chứ.

Con thật sự cần một bạn đời của riêng mình.
– Quản gia, kết hôn với Tô Gia không phải rất có lợi sao?
– Cao Kì, tại sao con không nghĩ đến chuyện mình nên yêu một ai đó, sao con không mở lòng mà đón nhận người bước vào cuộc đời mình…!tình yêu không phải lúc nào cũng đem lại đau thương như con thấy.
Phải, đối với hắn tình yêu chính là sự đau thương, nếu như mẹ hắn không mù quáng yêu cha hắn, bà ấy nhất định sẽ không chết, sẽ không bỏ hắn lại một mình.
– Quản gia con ăn xong rồi.

Còn rất nhiều tài liệu cần giải quyết.
Nhận ra ý né tránh trong câu nói, quản gia chỉ thở dài, đây không phải là lần đầu bà cùng hắn bàn luận về vấn đề này, nhưng sau trong tim bà thực sự mong muốn hắn sẽ tìm được nửa kia phù hợp, vùi đầu vào công việc thì có ích gì, nếu như cứ sống một cuộc sống như vậy, đến khi từ trần, sẽ chẳng có một thứ kỉ niệm hay mảnh ghép kí ức được mang theo, chỉ là một linh hồn trống rỗng.

Bà biết thói ăn chơi của hắn, bà biết hắn chỉ ở với phụ nữ như một việc đáp ứng nhu cầu sinh lý của bản thân, liệu ngày nào đó sẽ có người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không một chút đề phòng mỗi khi ôm cô gái ấy vào lòng.

Mạc Cao Kì là một đứa trẻ thiếu tình thương, vỏ bọc của hắn chỉ che đi sự khát khao tình yêu từ một người.

Nếu mỗi lần gục ngã, luôn có một bàn tay không ngần ngại nắm lấy tay hắn và kéo hắn đi qua mọi giông bão chẳng phải sẽ tốt hơn khi cứ để chúng chồng chất lên đôi vai một cách nặng nhọc.

Cánh của đóng lại, một mình hắn tự tại giữa căn phòng rộng lớn, hắn đăm chiêu nhìn vào đống tài liệu, hắn rốt cuộc đã làm việc bao nhiêu tiếng rồi.

Hôm nay hắn muốn uống thật say, ít ra thứ chất kích thích ấy khiến hắn dễ ngủ hơn.

Mạc Cao Kì cầm theo chiếc áo khoác dài rồi rời đi, hắn không đến quán bar cũng chẳng đến nhà hàng, tiện đường ghé vào cửa hàng tiện lợi, hắn mua lấy tầm chục lon bia, dừng lại bên đường một nơi nào đó.

Hôm nay nhiệt độ dưới âm, cơn mua tuyết cứ ngày một lớn hơn, trong xe hắn mở những bản nhạc cổ điển mình yêu thích, nheo mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp mẹ và hắn hồi bé.

Nụ cười của bà thật đẹp, giá như thời gian quay lại, hắn sẽ thật trân trọng những cái ôm của bà, trân trọng hơn nữa lời ru hắn ngủ.

Và hắn sẽ nói thật nhiều lời yêu thương dành tặng người mẹ đáng kính của hắn.

Ngắt một bông hoa nhỏ bên đường, cài lên mái tóc lúc ẩn lúc hiện vài sợi bạc tơ.

Mạc Cao Kì cười trêu chính bản thân mình, hắn lấy tay ôm mắt mình, có đáng thương quá không, trông hắn thật thất bại.

Mạc Cao Kì tiếp tục uống thêm ly nữa, hắn không biết liệu rằng khi hắn uống hết chỗ bia này, hắn có say không.

Cao Kì dựa đầu vào bên cửa sổ, con đường này thật vắng vẻ, thấp thoáng lắm mới có một chiếc xe đi qua.

Hắn ảm đạm thở ra những hơi thở mang theo mùi bia nồng đượm.
Ánh mắt Cao Kì nhìn quanh chợt dừng lại trên người đang đứng ở ban công của căn nhà trước mặt, bình thường hắn sẽ chỉ liếc của nhưng dáng vẻ như thể nói chuyện một mình của cô gái đó khiến hắn buồn cười.

Trông thật ngốc nghếch, cô ta định làm gì khi cứ đi qua đi lại, lúc ỉu xìu lúc lại vỗ má mình rồi làm vẻ lạc quan, tươi rói thế kia.


Bộ ngày mai cô ta sẽ phải diễn một vở kịch nào đó sao, hẳn là vở kịch đó quan trọng lắm.

Mạc Cao Kì mải nhìn mà không để ý dáng điệu mà hắn cho là ngốc nghếch lại khiến nụ cười trên môi hắn nợ rộ.

Ngắm nhìn một người mình cho là ngốc rồi cười xem ra hắn còn ngốc hơn đấy.

Mạc Cao Kì thấy cô gái đó chợt ôm vai mình, hắn nhổm người dậy nhìn, vai cô ta đang run run, hắn không nghĩ cảnh khóc này có trong vở diễn vì nỗi buồn bã hiện trên mặt cô ấy quá chân thực trừ khi cô ấy là một diễn viên minh tinh nào đó.

Hắn nhổm người thêm nữa gần như muốn chạy ra khỏi xe nhìn xem và muốn giải đáp xem tại sao cô ấy lại khóc, Mạc Cao Kì mở nhẹ cửa kính, hình như những giọt nước mắt đó là thật, Mạc Cao Kì hạ mắt nhìn xuống, hắn nghĩ tâm trạng mình đã bị cô gái ấy lây sang, không khí có vẻ rất tĩnh lặng cho đến khi hắn bị một tiếng hét làm cho giật mình.
– Aaaaaa, đồ khốn các người.
Có lẽ vì cơn giật mình mà hắn không kiểm soát được hành động, tay hắn đã chạm vào tiếng còi, khi còi xe vang lên là lúc mắt chạm mắt, một khuôn mặt ngờ nghệch vì mọi chuyễn chuyển biến quá nhanh, một gương mặt mà nước mắt nước mũi đang thi nhau chảy, cảnh tượng vô cùng khó diễn tả.
Mạc Cao Kì như bị bắt tại trận khi lại có tình xấu đi quan sát người khác, cô gái kia đã chạy vào phòng còn hắn thì nhanh chóng đóng cửa xe lại, hắn vò đầu, cô ta liệu sẽ không nghĩ hắn là một kẻ biến thái chứ, nếu nói là trùng hợp thì không thể nào, đêm hôm gió rét lại có một kẻ đỗ trước nhà và nhìn mình, là hắn hắn cũng sẽ thấy kì cục nói chi là con gái.

Mạc Cao Kì bất giác nhìn lại thì thấy cô gái kia đang ngó đầu qua cửa nhìn.

Chẳng nán lại thêm một giây hắn liền phòng xe về nhà.

Mạc Cao Kì vừa mở cửa đi vào nhà, quản gia đã chạy đến cầm theo một chiếc khăn ấm.
– Tại sao con lại ra ngoài vào giờ này, ngoài trời sắp có bão tuyết đấy.
– …
– Mạc Cao Kì, con ốm sao, sao mặt con lại đỏ vậy.
– Mặt đỏ, con không làm gì cả.
– Hả.
Chẳng kịp hỏi một câu, hắn để lại cho quản gia vô vàn dấu hỏi mà một mạch chạy lên phòng, hắn xối nước lên mặt, vành tai hắn đúng là đỏ thật.

Lúc đấy hắn thừa nhận là xấu hổ chết đi được, vậy ai mới là kẻ ngốc đây?
Sáng hôm sau.
Lucy vùi đầu vào công việc trong đống sổ sách của công ty vì họ hiện đang có dự án mới, hơn nữa là danh sách các nhà đầu tư Mạc Cao Kì cũng chưa hề chốt, bảo cô làm sao có thể tính toán tỉ lệ chi ra thu vào đây.

Bận rồi là thế nhưng xem một kẻ đang ngồi vắt chân, chống tay, nhìn chằm chằm vào tài liệu, tưởng chừng hắn đang làm việc sao, không, không hề, chính xác là hắn hiện đang trên mây hoặc lạc lối trong suy nghĩ của mình.

Rầm một tiếng Lucy đập mạnh tài liệu xuống bàn, nở nụ cười nhân từ.
– Chủ tịch à, chủ tịch đang để tài liệu ngược đấy, bộ hôm qua ngài ngủ không ngon sao.
– Lucy, tại sao một người đang cười lại tự dưng khóc.
– Hả, sao tớ biết được.
– Rốt cuộc là tại sao nhỉ? Này, cười thử đi.
– dạ.
– làm đi có thưởng
Vừa dứt câu, Lucy đã tự tin khoe nụ cười thương hiệu khi gặp khách hàng của mình.
– khóc đi.
– Này, vừa vừa phải phải thôi, công việc thì chồng chất mà cậu cứ nghĩ gì vậy, không lẽ là có chuyện gì sao.

Hưmmm
– Cậu làm nốt đi, mình đi ra đây chút.
Mạc Cao Kì bỏ đi Lucy bơ vơ giữa đống tài liệu mà đi ra ngoài.
– Cái gì? Khốn nạn nhà cậu.
Cao Kì lái xe đến chỗ ngày hôm qua hắn.


Hắn vừa chạm vào tay cửa để mở thì liền khựng lại.
– Ơ, nhưng tại sao mình lại đến đây.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ rồi tự cười chính mình, chắc là hôm qua hắn uống say nên suy nghĩ không thông suốt, hắn nên rời đi nhanh thôi, hắn ngao ngán lắc đầu, vừa định xoay chìa khóa khởi động, thì có một chiếc xe khác dừng ngay trước cổng, bất ngờ hơn hết là cô gái bước từ chiếc xe đó xuống, hắn ngây người nhìn, có vẻ cô ta đang nghe sự căn dặn của người nào đó trong xe, chiếc xe sau đó liền rời đi, Mạc Cao Kì ngả đầu về sau, hắn nhìn cô gái đó, và hắn phải thừa nhận cô gái này rất đẹp, mặc dù cô ta có hơi gầy, nhưng gương mặt lại rất thanh thoát, hắn nhìn đôi môi cô ta cười nhẹ, tiếp theo đó là những giọt nước mặt tuôn rơi, chứng kiến những giọt nước mắt đó, hắn liền ngây người, tay túm chặt quần mình.

Hắn nhất thời không biết ứng xử ra sao ngoài việc nhìn dánh vẻ tức tưởi lẫn buồn bã khóc, một lần nữa hắn vừa chạm tay lên cánh cửa thì cô gái ấy lại ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Chắc là sẽ không phát hiện hắn nhìn cô đâu nhỉ vì cô không thể nhìn vào bên trong của chiếc ô tô này.

Cô gái đó vừa quay đi bước vào trong nhà thì hắn liền mở cửa xe bước xuống, hắn đứng trước cổng nhà, ngước lên nhìn nơi ban công đêm qua, ánh mắt cứ thế nheo lại nhìn, hòa của hơi thở đều đặn.
– Cho hỏi ngài là…
– …
– Ngài là Mạc Cao Kì đúng không ạ?
– Có việc gì sao?
– Xin chào tôi là Cổ Lão, chủ tịch Cổ Thị, thật hân hạnh cho tôi được gặp ngài, liệu tôi có thể mời ngài một ly trà ấm hay không.
– Đây là nhà của ông.
– Vâng, vâng đúng ạ.
– Được.
Mạc Cao Kì vừa bước vào căn nhà, nơi này còn lạnh lẽo hơn nhà căn biệt thự của hắn, mắt hắn dáo dác nhìn, hắn là đang muốn tìm kiếm một ai kia, mặc cho tên Cổ Lão kia có vẻ rất nhiệt tình đón chào hắn, hắn chẳng may may quan tâm, hắn còn không biết ông ta đang nói gì nữa, chỉ cho đến khi ông ta nói hai lần về việc có mong muốn hợp tác trong dự án kế tiếp của công ty hắn, hắn mới đáp lại.
– Đi lấy bản dự án của ông ra đây.
– Vâng vâng tôi liền đi lấy.
Bóng Cổ Lão vừa khuất, Mạc Cao Kì đứng dậy, điều hắn chú ý là nhưng giai điệu nhạc được đánh trong lúc hắn ngồi cùng ông ta, nhưng Cổ Lão lại ra vẻ bình thường, xem ra là hàng ngày ông ta đều nghe tiếng nhạc này, hắn dừng lại trước căn phòng phát ra tiếng nhạc, chỉ nhìn qua khe cửa mở he hé.
Là cô gái đó.
Hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng cô gái ấy, những ngón tay nhỏ nhắn di chuyển trên phím đàn tạo nên bản nhạc đi vào lòng người, hình ảnh ấy thật tinh khiết và cũng thật xinh đẹp, một mái tóc đen dài mượt như thác nước thướt tha buông xõa tự nhiên đã lâu hắn không trông thấy một cop gái mộc mạc như vậy, không váy áo sành điệu, nhưng vẫn thật cuốn hút, ban đầu hắn cho rằng mình nhất thời bị bản nhạc cuốn lấy sự chú ý nhưng giờ đây hắn mới biết lý do thật sự.

Dáng vẻ của hắn thu trọn vào mắt Cổ Lão, ông ta cười xảo quyệt xem ra là ông ta chuẩn bị bắt được mẻ cá lớn rồi, điều này đã châm ngòi cho những ý định xấu xa của ông ta.

Và lý do thật sự vì sao đêm đó họ gặp được nhau, lý do tại sao người đầu tiên của cô chính là hắn, điều đó hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, điều ngẫu nhiên duy nhất chính là cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của họ, một cuộc gặp gỡ hắn cho là nên chôn vùi đi vì sự cố xấu hổ của bản thân nhưng hắn lại không biết nó đã khiến cuộc đời hắn bước sang một trang mới.
Hắn đã yêu người con gái đó đậm sâu.
Coi cô gái ấy như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình vậy mà hiện giờ, cô gái ấy đứng trước mặt hắn, nói hắn hãy để cô đi đi, cô rốt cuộc muốn hắn phải làm sao, hắn từng nói cuộc tình của cô và hắn như sợi dây hắn biết thắt nhưng lại không biết tháo, giờ đây Hạ Vy lại muốn tự tay mình cắt đi sợi dây đó.
– Hạ Vy, em có biết mình đang nói gì không?
– Em biết, em biết chứ, Mạc Cao Kì, em nghĩ hiện giờ nó chính là giải pháp tốt nhất cho chúng ta.
– Em đang muốn chạy trốn khỏi anh.
– ….
– Vì sao? Hạ Vy nói anh nghe vì sao.
Mạc Cao Kì đặt tay lên vai Hạ Vy, khuôn mặt hắn thống khổ, gượng mình tìm câu trả lời thích đáng từ cô nhưng trái lại, Hạ Vy lại tỏ ra lơ đãng, cô không hề bị xúc cảm của hắn tác động đến nhưng nói đúng hơn là cô không quan tâm hắn hiện giờ ra sao, trái tim đập nhanh một nhịp bóp nghẹt lại.
– Vì hiện tại em có thứ để bảo vệ Mạc Cao Kì, em nhất định phải bảo vệ…
– nên em chọn rời xa anh.
– Dù em nói thế nào, anh cũng sẽ áp suy nghĩ của mình lên, nếu anh thật sự lắng nghe, đêm qua anh đã không bức em.
Mạc Cao Kì bị ánh mắt lạnh lùng của của Hạ Vy làm cho một giây hụt chí, một giây đó, hắn cảm tưởng như mình đã mất cô, ánh mắt cô mang theo dò xét, ánh mắt đó như một chiếc máy chiếu hình, chiếc lên những hình ảnh đêm qua, hình ảnh tội lỗi của hắn.

Ánh mắt của Hạ Vy mờ đục đến nỗi hắn chẳng thể thấy mình trong đó, cô là đang nhìn hắn hay đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nhưng Mạc Cao Kì đâu biết sâu trong ánh mắt đấy là tâm hôn lẫn trái tim đang vụn vỡ, Hạ Vy thật sự cần điều gì đó như một lý do để cô cố gắng cứu lấy mối quan hệ của họ.

Giờ đây Hạ Vy đã hiểu mặc dù yêu nhưng mối quan hệ không đồng nhất suy nghĩ lẫn cảm thông nó đáng sợ như thế nào.


Thay vì nguyện ý ở bên nhau, họ như bị ràng buộc bởi đối phương dần dần họ muốn thoát ra muốn chạy trốn khỏi mối quan hệ đó, thậm chí họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc xây dựng lại mối quan hệ đó một lần nữa.

Tay Mạc Cao Kì bóp vai Hạ Vy, hắn hậm hực vì giờ đây hắn biết trong suy nghĩ của cô chắc chắn không có hắn, từ lúc nào cô lại có ánh mắt nhìn hắn như một người xa lạ như thế.
– Em nói là thứ cần bảo vệ.

Đó là…
– …!- Hạ Vy chọn cách im lặng.

Cô quá mệt moit và không muốn nói thêm với hắn một điều gì nữa.

Những điều hắn nói trước đó đã tác động mạnh đến lí trí của cô.
– Là Tiêu Cung.

ngôn tình hài
– Em không thể nói cho anh, làm ơn đừng tự biên tự diễn.
– Không thể nói cho anh.

Tại sao tại sao không thể nói cho anh.
– Vì em không tin anh.
Câu nói như đâm sâu vào tim Mạc Cao Kì, hắn hơi sốc, bàn tay từ vai cô buông xuống, ánh mắt không thể tin vào điều mình vừa nghe nhíu lại hắn lắc đầu và đi lùi về sao một bước.
– Không tin anh.

– Hắn thất thần lẩm bẩm.
– Phải, thậm chí những hành động của anh còn khiến em cảm thấy cảm giác an toàn khi xưa anh mang đến cho em đang dần mất đi, anh nói em nên tin anh thế nào, anh thậm chí còn không muốn cố gắng lắng nghe và hiểu điều em muốn.
– Hạ Vy, khi nói ra điều này, em không biết là mình rất ích kỉ sao, em đang nghĩ cho bản thân mình, trong khi đó tại sao anh lại làm như vậy, em thừa biết nguồn cơn từ mọi chuyện là do đâu, anh đang bị em làm cho tổn thương và do cái thứ mà em nói em cần bảo vệ đã cho phép em nói ra nhưng lời đó để tổn thương anh.

Ban đầu nếu em không làm cho lòng tin của anh đối với em ngày một đổ nát thì anh sẽ không làm quá như vậy
– ….
– Anh đã tìm em điên loạn trông ngần đấy thời gian để trông thấy em đi với thằng khác, thậm chí em còn ngủ với nó rồi kia kìa.
– Em không có, đừng có buông lời xúc phạm em
– Xúc phạm? Anh đã tận mắt nhìn thấy, khi anh mở cửa ra và anh thấy em nằm trên giường không một mảnh vải che thân với thằng khác, vậy em muốn anh nghĩ như thế nào Hạ Vy, tác hợp cho hai người sao, em đã thay đổi rồi Hạ Vy.
– Em thay đổi? Vậy em phải thế nào, yên lặng và ngồi đây, ngoan ngoãn đợi anh và phó mặc để cho anh giải quyết, Cao Kì trong tâm trí anh, anh đã nghĩ em là người lẳng lơ, sẽ dễ dàng lên giường với bất kì ai, anh còn không biết em phải trải qua những việc như thế nào, dừng lại đi em rất mệt mỏi và em không muốn bàn luận với anh về một vẫn đề nào nữa.
– Em nói em muốn rời đi.
– Phải.
– Hahaha…
Mạc Cao Kì đột nhiên cười lớn, hắn ngước mắt nhìn lên trần nhà không một lời ai oán, hắn thật sự muốn tức điên lên, họ chưa bao giờ có những cuộc cãi vã như vậy, bình hoa bên bàn bị đập mạnh xuống đất mà vỡ tan tành, mảnh vỡ bắn lên chân Hạ Vy, cô không kêu lên cũng chẳng làm lấy bất ngờ trước sự chuốc cơn giận của hắn, ánh mắt kiên định vẫn nhìn Mạc Cao Kì.

Hạ Vy bỏ đi, cô đi tới cánh cửa phòng, vừa chạm tay lên then cửa tiếng Mạc Cao Kì lại truyền tới.
– Em đứng lại cho tôi.
– …
– Hạ Vy em đứng lại.
Cô mở cửa phòng, tưởng chừng sẽ như ý muốn có thế bước ra, nhưng lực mạnh phía sau kéo cô trở lại, lưng Hạ Vy bị đập mạnh vào tường, tay cô đánh liên tục vào ngực hắn, tìm cách chối bỏ nụ hôn của hắn.

Từ miệng xộc lên mùi máu tanh nồng, hắn vuốt môi mình rồi nhìn người phụ nữ trước mặt, cơn giận như lấn át ý trí, ánh mắt hắn đay nghiến nhìn Hạ Vy.

Hắn thở dài một hơi rồi nhấc bổng Hạ Vy lên, ném mạnh xuống giường, dùng thân mình đè lên cô.
– Aaa, không…
Tiếng vải vóc bị xé toạc truyền đến bên tai, Hạ Vy co chân, ôm lấy thân mình.
– Em hận anh, em hận anh, Mạc Cao Kì.
Hắn chống tay xuống giường, bóp má cô, ép Hạ Vy nhìn thẳng vào mắt mình.
– Nói lại.
– Em nói em hận anh, nếu anh dám động vào em, em sẽ cắn lưỡi tự tử.

Mạc Cao Kì anh đừng mong toại nguyện.
– Chắc là ông trời đang trừng phạt anh, trừng phạt anh bằng cách khiến anh yêu em, được anh sẽ cho em điều em muốn.

– Anh có ý gì?
Không nhận được câu trả lời, Mạc Cao Kì đã cầm tay Hạ Vy kéo đi, thật may phần váy chỉ bị xé ở đoạn dưới không hở quá nhiều, trên đường đi mặc cho Hạ Vy liên tục vùng vẫy, Cao Kì kéo cô xuống phía tầng hầm, cô chậm chí còn không biết có nơi như vậy dưới tầng nhà, nhưng khi vừa bước vào căm phòng tối tăm, Hạ Vy ngửi được mùi máu, cô cảm thấy chuyện trước mắt không phải là một chuyện tốt.

Ngay khi hắn vừa bật đèn lên, Hạ Vy như chết lặng, khuôn mặt cô tối sầm lại rốt cuộc hắn muốn cô nhìn cảnh trước mắt là muốn cô toại nguyện.
– Tiêu Cung
Hạ Vy hét lớn, cô chạy đến tay ôm hai má Tiêu Cung nhìn gương mặt tiều tụy của cậu mà lòng đau như cắt.
– Chị Hạ Vy.
Tiêu Cung ngạc nhiên thều thào đáp lại, anh nhìn gương mặt Hạ Vy rồi đến bụng cô, cuối cùng là chiếc váy mà cô đang mặc anh dần hiểu ra tình trạng của hai người này.

Tiêu Cung đã luôn giúp đỡ cô hết mình, vậy mà cậu lại bị cuốn vào chuyện của hắn và cô.

Hạ Vy nhìn vết đạn đã được cứu chữa, tay chân cậu bị trói ngồi lên ghế.

Đây chẳng khác nào là hành hình tra khảo cả.
– Mạc Cao Kì anh có còn là người không vậy
Cuối cùng nước mắt không ngăn được cũng thi nhau chảy xuống, thấy Tiêu Cung bị thương cô liền đau lòng mà khóc, vậy mà lại tỏ ra hờ hững với hắn.

Hạ Vy có biết nhìn cảnh cô chạy đến bên Tiêu Cung bỏ lại hắn bên này một mình chẳng khác nào một con dao găm sâu vào tim hắn không.

Nỗi đau không hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, Cao Kì hừ lạnh, hắn nhếch môi cười, nói.
– Anh sẽ để em đi, bù lại hắn ta sẽ ở đây.
– Anh, anh thật quá đáng, Tiêu Cung không liên quan đến chuyện này.
– Không liên quan? Anh đã cảnh cáo hắn, đừng động vào anh.
Hạ Vy ép bản thân mình trở nên mạnh mẽ mặc dù bàn tay lại không ngừng run rẩy, cô biết ý định của Mạc Cao Kì, định thoát khỏi hắn một cách dễ dàng sao, cô nằm mơ đi, Hạ Vy lắc đầu cười, cuối cùng vẫn là cô bị dồn vào đường cùng, Cổ Lão từng nói một đời này cô đừng mong được làm chủ, ông ta ám cô sao.
– Được, Mạc Cao Kì, tôi hiểu ý anh, Hạ Vy tôi hiểu anh muốn gì, giây phút này tôi được tận mắt nhìn thấy anh có thể làm ra những chuyện như thế nào, Hạ Vy tôi từng được mọi người nói rằng có thể thay đổi được anh, nhưng không tôi chỉ là một con rối thôi, tôi đã nghĩ gì sao, tôi đã nghĩ tình yêu sẽ chứng minh một con người nhất định có thể trở nên tốt đẹp hơn nhờ vào nó, nhưng tất cả chỉ như một bức tranh đẹp đẽ tôi tự mình vẽ nên.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, lẽ ra tôi nên nghĩ đến nó sớm hơn.

Thả Tiêu Cung đi, cả đời này tôi sẽ ở bên anh, không bao giờ chạy trốn khỏi anh nữa.
Vụn vỡ, nát tan
Đó chính là trái tim Hạ Vy khi cô nói ra những lời này.

Hạ Vy khuỵu xuống, cơn đau từ bụng truyền đến nhưng không đến nỗi khiến cô ngất đi, cô vịn tay vào ghế, giữ thăng bằng.

Ngay khi vừa thấy Hạ Vy loạng choạng, Tiêu Cung liền thét lên.
– Hạ Vy…
Anh cựa quậy một cách mạnh mẽ, ánh mắt mang theo sự tức giận nhìn Cao Kì.
– Đồ khốn anh đã làm gì chị ấy, anh định giết đứa…
– Tiêu cung.
– Chị…
Hạ Vy chặn giọng cậu, ánh mắt cô van nài nhìn cậu, sâu trong ánh mắt ấy, cậu hiểu ý định của Hạ Vy nhưng tại sao cô lại làm vậy, chẳng phải Hạ Vy luôn mong muốn…
– Đừng, làm ơn hãy đi khỏi đây đi.

Chị xin lỗi, Tiêu Cung, chị thật sự xin lỗi em.
Hạ Vy tự mình đứng dậy trong khi hai chân cô run lẩy bẩy, cơn đau nhanh chóng biến mất nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn không ngừng chảy.

Hạ Vy giơ tay, cô chặn Mạc Cao Kì lại khi thấy hắn có ý định chạy đến đỡ cô.
– Hãy thực hiện điều anh nói đi, thả Tiêu Cung ra.
Ánh mắt Mạc Cao Kì hẹp dài nheo lại, hắn nhìn Tiêu Cung rồi nhìn Hạ Vy, vì sao hắn phải đến nước này? Vì hắn thật sự không thể tưởng tượng nếu hắn để Hạ Vy đi, hắn không đủ tự tin rằng mình sẽ được nắm tay cô một lần nữa.

Chỉ cần bây giờ một nụ cười, một nụ cười thôi, nếu cô cười tươi với hắn thay vì nhìn hắn với ánh mắt mang vẻ ghét bỏ như vậy hắn nguyện gục xuống dưới chân cô.

Mặc dù trong lòng yêu thương là vậy, thế nhưng bên ngoài lại không ngừng làm tổn thương.
– Anh sẽ thả cậu ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.