Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 215: Về Nhà


Đọc truyện Độc Mẹ Quỷ Bảo – Chương 215: Về Nhà


Giang Thành trông vẫn yên bình như trước, chỉ khác là bức tường sạch sẽ ban đầu đột nhiên bị bao phủ bởi một bụi gai đỏ.
Màu sắc của bụi gai này thực chất là màu đỏ sẫm, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ chúng có màu đen, chỉ khi được ánh nắng phản chiếu mới có thể phát hiện ra, màu đỏ sẫm như màu máu khô nhìn một cái đã thấy rùng mình.
Ở một số nơi, tang thi hoặc động vật biến dị bị trói, đã cho người khác thấy rằng bụi gai này không vô hại như bề ngoài của chung.
Có một vài tang thi linh hoạt hơn, đang kéo những tang thi và động vật biến dị bị mắc kẹt trong bụi gai xuống.

Tang thi khá hơn một chút, rốt cuộc máu trong người cũng gần khô, động vật đột biến thì đáng thương hơn, bị trói chặt, gai nhọn đâm vào cơ thể, hút hết máu.
Bụi gai đã hút máu dường như có màu sắc tươi tắn hơn rất nhiều, một số chiếc gai còn có những nụ hoa nhỏ rủ xuống.
Diện mạo thay đổi rất nhiều, Thiệu Tình vừa đến cửa liền có một cơn gió nhỏ lùa vào vòng tay cô, “Mẹ!”
Thiệu Tình ôm lấy bánh bao nhỏ, trong lòng vừa chua xót vừa se lại: “Con yêu, mẹ đã trở về với con.”
Phía sau bánh bao nhỏ, một đám người chạy theo, tất cả đều chạy theo bánh bao nhỏ.

Sáng sớm, bánh bao nhỏ không đi chơi, không phải nghịch ngợm, bé chỉ ngồi bên cửa sổ, ôm má, hướng ra ngoài thành, khi có người hỏi bé, bé nói, bé có linh cảm, mẹ sắp về.
Người khác không tin nhưng lại Cố Phán Phán bọn họ tin, một người phấn khích hơn một người, người này hồi hộp hơn người kia, ngay khi bánh bao nhỏ vội vàng chạy ra ngoài, bọn họ lập tức đi theo xông ra ngoài.
Tiểu cô nương tang thi bị bánh bao nhỏ dưỡng rất ngoan cũng theo đi ra ngoài, kết quả nhìn một cái, liền thấy Thiệu Tình.
Tiểu cô nương tang thi:……
Mẹ chồng cô thực sự là đồng loại cực mạnh mẽ, người đã suýt gϊếŧ cô hồi trước! Thuốc tang thi chưa xong!
“Mẹ, con của con nhớ mẹ nhiều lắm.” Bánh bao nhỏ đáng thương làm nũng trong vòng lòng của Thiệu Tình, đôi mắt to ngấn lệ.
Thiệu Tình cảm thấy đau lòng, ôm bé thật chặt, sau đó nhanh chóng hứa: “Con yêu yên tâm, mẹ sẽ không bao giờ để con lại một mình nữa, được không?”
“Ân.” bánh bao nhỏ nằm trong lòng Thiệu Tình làm nũng một lúc, đột nhiên nhớ ra bé chưa giới thiệu cô dâu của bé cho mẹ, cho dù là con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi cô vợ nhỏ của bé rất đáng yêu.
Bánh bao nhỏ lập tức quay đầu, vẫy tay nói: “Vợ, tới gặp mẹ ta.”
Thiệu Tình nghe vậy liền tức giận, ai đã lợi dụng lúc cô đi vắng, câu mất con trai cô? Không muốn sống nữa hả? Con trai lão nương* (* mình để nguyên vì edit sang “bà” nghe thô quá) còn nhỏ mà dám quyến rũ với con trai lão nương!
Đã trở nên nói năng lộn xộn Thiệu • mẹ chồng • Tình.
Đang chuẩn bị vụиɠ ŧяộʍ trốn lại bị điểm danh tiểu cô nương tang thi:……
Tính mạng của cô bé vẫn nằm trong tay của bánh bao nhỏ, cô bé đành phải đáng thương quay lại, nhích từng bước về phía bánh bao nhỏ.
Thiệu Tình liếc nhìn thủ phạm đã “quyến rũ” con trai cô, yo, hơi quen mắt, nhìn một lần nữa, đây không phải là tang thi đã làm Nhị Ngốc bị thương sao?
Thực sự đã trở thành con dâu của cô! Đã hỏi ý kiến của mẹ chồng chưa?
Lửa giận sôi sục Thiệu Tình ngay cả mấy người bạn nhỏ của cô cũng bỏ qua, nhìn chằm chằm vào cô bé tang thi hỏi: “Sao lại thế này?”
Bánh bao nhỏ nhanh chóng miêu tả lại quá trình bắt cô bé rồi lại nói chuyện bé đấu địa chủ …À không, gia đình ba người thiếu một người, để cô bé vào vai cô vợ mới.
Thiệu Tình:……

Con trai cô thực sự biết cách nhặt.

Sớm biết con trai là khắc tinh cô đã …!Cô vẫn sẽ tự mình đi.

Sau khi trao đổi với Thiệu Đồng, cô đã biết về tiểu cô nương tang thi đã bị khống chế và không thể phản bội, Thiệu Tình để con trai có thêm đồ chơi này.
Cô nắm tay con trai, bước đến bên những người bạn nhỏ của mình: “ Tôi về rồi.”
” Chị Tình.” Cố Phán Phán che miệng, nước mắt giàn giụa, cô hiếm khi Thiệu Tình chia lìa lâu như thế, hơn nữa xa như vậy.
Trong đám người thật ra có người cao hứng hơn, kích động hơn, nhưng không biểu hiện ra, ví dụ như Nghiêm Hán Thanh, anh rất bình tĩnh nói: “Về nhà trước đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, sau khi ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.
” Được.

”Thiệu Tình nắm tay bánh bao nhỏ bước vào Giang Thành, khoảnh khắc cô xoay người, cô thấy khóe mắt Nghiêm Hán Thanh có chút hồng.
Trong khi ăn sáng, Thiệu Tình cũng biết được tình hình hiện tại của Giang Thành, những bụi gai trên tường là do Nghiêm Hán Thanh dẫn đầu, Ân Diệp cũng tham gia.

Bọn họ đã tìm thấy nó ở sâu trong một khu rừng lớn.

Sau khi tang thi triều bùng phát không lâu, Giang thành cũng bị đồng loại quấy nhiễu.
Xem ra cũng có đồng loại thầm mơ ước Giang Thành, cho nên bọn họ mới đi tìm bụi gai có biệt danh ma cà rồng này, trồng ở trên tường thành.
Không đi cửa chính, đều bị treo lên.
Thông qua những người bạn, Thiệu Tình cũng biết được tình hình hiện tại của Thiên triều mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng hoàn cảnh đã có thể kiềm chế nhất định.
Ít nhất không còn tang thi nào trà trộn vào căn cứ, trong ngoài kết hợp, nhiều căn cứ đã chung tay tổ chức các đội dị năng giả để chống lại tang thi triều.
Nghe đến đây, Thiệu Tình yên tâm rất nhiều, cô không phải là cứu tinh có thể cứu thế giới, hiện tại tình cảnh bên ngoài đang dần tốt lên, cô có thể sống cuộc sống nhỏ của mình sau cánh cửa đóng kín mà không có gánh nặng tâm lý.
Ngày đầu tiên về nhà, Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt đều bị đuổi ra khỏi phòng, bánh bao nhỏ thành công thượng vị, chiếm lấy nửa giường của Thiệu Tình.
Đáng thương Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt phải ôm chăn ngủ trong một căn phòng khác.
Đêm nay có rất nhiều người không ngủ được, không chỉ có Thiệu Tình ôm bánh bao nhỏ đang trò chuyện, còn có những người vừa về nhà mà không quen Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt, còn Nghiêm Hán Thanh.
Anh có chút hoảng hốt, trước đây mặc dù Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt rất gắn bó với Thiệu Tình, nhưng anh cũng không sợ, bởi vì trong mắt Thiệu Tình, bọn họ và anh đều giống nhau.
Nhưng sau khi trở về từ chuyến đi này, Nghiêm Hán Thanh nhận thấy không khí giữa Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt và Thiệu Tình đã thay đổi, không ai có thể chen vào được, đôi khi những bong bóng màu hồng vô tình bật ra ngọt ngào phát ngát.
Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, và anh phải suy nghĩ về khía cạnh tồi tệ nhất của vấn đề.

Chẳng lẽ Yến Kì Nguyệt thổ lộ rồi? Hơn nữa Thiệu Tình đã nhận lời?
Nếu là như vậy, anh thực sự không có cơ hội.

Nghiêm Hán Thanh cố gắng kìm nén hoảng sợ trong lòng, lại trở thành một trong những người trằn trọc mãi không ngủ được.
Bởi vì cả đêm mất ngủ, ngày hôm sau tất cả mọi người đều không dậy sớm, Thiệu Tình từ trên giường đứng lên, rất nhiều người còn đang ngủ say.
Cô bế bánh bao nhỏ vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, phát hiện Nghiêm Hán Thanh cũng ở trong đó, Nghiêm Hán Thanh vừa mới rửa mặt xong, trên thái dương vẫn còn bọt nước, sau khi nhìn thấy Thiệu Tình, ánh mắt trở nên ôn hỏa rất nhiều: “Chào buổi sáng.”
“Sáng sớm tốt lành.” Thiệu Tình bế bánh bao nhỏ, Nghiêm Hán Thanh ở một bên cầm ghế lại, đặt vào dưới chân bánh bao nhỏ, nhìn vào khung cảnh như vậy bọn họ thật sự rất giống một nhà ba người.
Sau khi bánh bao nhỏ lên ghế, bé bắt đầu khéo léo bóp kem rồi đánh răng, Thiệu Tình đứng bên cạnh bánh bao nhỏ, Nghiêm Hán Thanh bước chân vốn định rời đi cũng đứng lại.
Anh đứng ở cửa nhìn cảnh tượng ấm áp này rất lâu, mãi đến khi Thiệu Tình đưa mắt khó hiểu, anh mới bình tĩnh hỏi: “Buổi sáng muốn ăn gì? Tôi sẽ làm.”
Thiệu Tình vừa nghĩ vừa đánh răng, thật lâu mới phun bọt ra, sau đó nói: “Nấu cháo đi, tốt cho dạ dày.

Tôi muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, có còn trứng muối không?”
“Có.” Nghiêm Hán Thanh nhẹ nhàng nói: ” Tôi đi làm.”
Trong cơn mê, anh cảm thấy rằng họ trông giống như một gia đình ba người, nhưng vào lúc này, Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc lần lượt đi ra, sau khi chào Nghiêm Hán Thanh xong, họ vào phòng tắm.
Thiệu Tình miệng đầy bọt kem đánh răng đâu, đã bị hai người hôn một cái.
Nghiêm Hán Thanh không khỏi cảm thấy lòng chua chua quả nhiên có gì đó khác trước.
Sau khi bữa sáng được nấu xong, mọi người ngồi xuống bàn, trong khi ăn, họ nghe Thiệu Tình kể về những gì cô gặp phải sau khi ra ngoài, biển cả rộng lớn tráng lệ, núi lửa ngầm nguy hiểm phun trào, và đất nước kỳ quái.
Cố Phán Phán nghe lúc thì kinh ngạc, lúc thì sợ hãi.

Thiệu Đồng tuy không nói, nhưng ánh mắt tò mò dính trên người Thiệu Tình.
Khi bữa sáng gần xong, Thiệu Tình đột nhiên nói: “Tôi sắp kết hôn… chọn một ngày tốt đi?”
Mọi người có mặt, bao gồm cả Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, đều ngốc tại chỗ.
Đặc biệt là Yến Kì Nguyệt, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao đang ở mạt thế, anh và Nhị Ngốc là hai người đi theo Thiệu Tình, anh chỉ tưởng tượng kết hôn như một giấc mơ, vậy thôi.
Không ngờ Thiệu Tình sẽ chủ động nhắc tới đến.
Thật ra sau khi nhắc đến, Thiệu Tình cũng cảm thấy không đúng, Nhị Ngốc của cô vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô đã quyết định như vậy, có phải không tốt lắm không?
Người lo lắng nhất thực sự là Cố Phán Phán, cô sốt sắng hỏi: “Chị Tình, chị định lấy ai?”
Thiệu Tình ho khan một tiếng, sau đó nói: “Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt.” Cô khí phách tuyên bố: “Hai người đều là của tôi.”
Cố Phán Phán tức chết, ngươi xem xem, Yến Kì Nguyệt này trên đầu trang, còn anh trai cô thì sao? Vẫn án binh bất động, chẳng trách không cưới được vợ.
Lúc này, không chỉ Cố Phán Phán mà tất cả mọi người đều bị sốc, ví dụ như Nghiêm Hán Thanh, tay đang cầm thìa nổi gân xanh.
Trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Thiệu Tình thản nhiên nói: “Trải qua chuyện lần trước, cùng trải qua phiêu bạt trên biển, tôi đã học được rất nhiều.


Đời người không dài không ngắn, trên dưới trăm năm, cần phải hưởng lạc đúng lúc.

Tôi thích họ, họ thích tôi, vậy tại sao phải ép buộc nhau, không phải quăng đi quăng lại, đợi đến khi lỡ rồi mới hối hận thì đã muộn”
Hiện trường một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người tâm tư khác nhau, qua thật lâu, Cố Phán Phán mới gian nan nói: ” Chị thật muốn kết hôn?”
Thiệu Tình do dự, nhìn Nhị Ngốc, Yến Kì Nguyệt cô có thể chắc chắn, đừng nói đến việc kết hôn, chỉ cần cô nói, Yến Kì Nguyệt kết hôn với tôi, Yến Kì Nguyệt sẽ ngay lập tức mặc áo cưới, chuẩn bị của hồi môn, tự giác gả bản thân cho cô.
Nhưng Nhị Ngốc thì sao? Nhị Ngốc khác với Yến Kì Nguyệt.

Anh ỷ lại cô, giống như chú chim non ỷ vào mẹ của mình, có thể vì cô dâng hiến tính mạng, giống như đứa trẻ bảo vệ mẹ mình, thế nhưng nói cho cùng cậu không có trí nhớ, như vậy Thiệu Tình không khác gì lừa con nhà người ta.

Yến Kì Nguyệt cũng biết những băn khoăn của Thiệu Tình, anh vội vàng nói: “Kết hôn chuyện này không vội, khi nào tổ chức cũng được, trước cứ chờ Nhị Ngốc khôi phục rồi nói sau.”
Thiệu Tình hơi xin lỗi nhìn Yến Kì Nguyệt, cho tới bây giờ đều là anh tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Yến Kì Nguyệt cười cười, vì cô, anh nguyện ý.
Bầu không khí giữa hai người quá dính, tâm trạng của một số người có tâm tư khác rất phức tạp, đặc biệt là Nghiêm Hán Thanh.

Ngoại trừ Nhị Ngốc, anh là người thứ hai yêu Thiệu Tình, có điều anh không thổ lộ ra.

Rốt cuộc, phải chịu một ít thiệt.
Nghiêm Hán Thanh cầm chặt chiếc thìa, một bên không khỏi ghen tị, một bên tự kiểm điểm bản thân, cuối cùng phát hiện ra anh chưa bao giờ nói với Thiệu Tình rằng anh yêu cô.

Đây có lẽ là chênh lệch đi.
Yến Kì Nguyệt tuy đến sau nhưng anh ta nhiệt tình như lửa, nói lời yêu, không phải như anh bị đè nén, nghẹn nghẹn, người ta liền nhanh chân đến trước.
Nói không hối hận là giả, nhưng hối hận thì đã muộn.
Nghiêm Hán Thanh cắn chặt răng, lòng chua xót không thôi, cuối cùng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc, Thiệu Tình có thể chấp nhận Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc, có phải đại biểu cô cũng có thể……!Nhận anh?
Dù thế nào thì anh cũng có lợi thế hơn một số người, anh vượt qua ba tầng, nếu học hỏi từ Yến Kì Nguyệt, quấn mãi không bỏ……!Khụ khụ, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nghiêm Hán Thanh người Tư duy đã hoàn toàn méo sẹo, hoàn toàn không phát hiện, anh đang suy nghĩ cái gì vậy.
Nghiêm Hán Thanh suy nghĩ đã trở nên kỳ quái, đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, sau khi Thiệu Tình cân nhắc lời của Yến Kì Nguyệt, cô tạm gác chuyện kết hôn sang một bên.
Cô rất muốn kết hôn, nói cách khác, cô muốn cho hai người danh phận, hôn nhân là một điều vô cùng thiêng liêng, ai chưa bước vào hôn trường dù có trở thành cặp đôi thực sự cũng sẽ phải nuối tiếc.
Thiệu Tình muốn tổ chức hôn lễ, mặc dù lúc này không thể lấy được giấy đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn muốn mượn lễ cưới nói cho mọi người biết.
Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc, là người yêu của cô, cũng là người cô muốn trọn đời ở bên.

Họ đã là vợ chồng.
Thiệu Tình đành gạt ý nghĩ này sang một bên, có chút không vui, nhưng có con trai đi cùng, tâm tình cũng không tồi.
Con trai đặc biệt ngoan, Thiệu Tình đi cùng bánh bao nhỏ xúc cát hay gì đó, Bánh bao nhỏ đột nhiên hỏi Thiệu Tình: ” Mẹ, mẹ đang tìm cha dượng cho con sao?”
Thiệu Tình do dự, sau đó ho khan một tiếng, nói: ” Con yêu, con không thích Kì Nguyệt sao? Con không thích Ngơ Ngác sao? “

“Con thích Ngơ Ngác a, nhưng không thích trứng thối Kì Nguyệt.” Bánh bao nhỏ bĩu môi,, sau đó nói: “Trông giống người xấu, mẹ có muốn người đó làm bố dượng của con sao? Nhưng người ta nói có bố dượng thì sẽ có mẹ kế, sau khi có bố dượng, mẹ không cần con nữa…”
Thiệu Tình cảm thấy, vấn đề vẫn đến a.
Có lẽ một số người trời sinh không hợp, bánh bao nhỏ luôn không thích Yến Kì Nguyệt, nhưng Yến Kì Nguyệt là bạn đời của cô.

Nếu bánh bao nhỏ và Yến Kì Nguyệt không tốt, cô sẽ rất khó làm được điều đó.
Vì vậy Thiệu Tình nghiêm túc hỏi bánh bao nhỏ: “Chú Kì Nguyệt có làm gì xấu với con không?”
Bánh bao nhỏ suy nghĩ hồi lâu, rồi do dự lắc đầu.
Thiệu Tình tiếp tục hỏi: “Vậy chú Kì Nguyệt, đối với con không tốt sao?”
Bánh bao nhỏ lại suy nghĩ nửa ngày, sau đó tiếp tục lắc đầu, Thiệu Tình sờ sờ đầu bé: “Vậy tại sao con lại nói chú Kì Nguyệt là người xấu? “
“Bởi vì chú ta trông xấu xa.” Bánh bao nhỏ phụng phịu.
“Nếu ai đó nói rằng họ không thích làm bạn với con vì con trông không giống một cậu bé ngoan, con có buồn không?” Thiệu Tình kiên nhẫn nói.
Bánh bao nhỏ gật gật đầu, ngay lập tức tỏ thái độ bất bình.
“Chúng ta thử suy bụng ta ra bụng người.

Con không muốn như vậy, tại sao lại đối xử với người khác ?” Thiệu Tình nhẹ giọng nói: “Mẹ rất thích chú Kì Nguyệt, muốn kết hôn với chú ấy.

Chúng ta sẽ trở thành một gia đình.

Nên mẹ hy vọng con cũng có thể thích chú, đừng nhìn chú bằng ánh mắt xa lạ, được không? “,
Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu rồi nghĩ, người ta nói mẹ đơn thân mang con là mệt lắm.Sau bao mệt mỏi nuôi dưỡng bé, cuối cùng mẹ cũng tìm được người mình thích, nếu như chọc phá mẹ, mẹ nhất định sẽ rất buồn.
Sau này, bé cố thích Yến Kì Nguyệt đi!
Nếu Yến Kì Nguyệt gả cho mẹ bé, có phải cũng đại biểu cho, bé có thể tận tình bắt nạt Yến Kì Nguyệt không? khi nghĩ theo cách này, thật tuyệt!
Bánh bao nhỏ đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình.
“ Mẹ ngươi có thể yên tâm kết hôn với Ngơ Ngác và Yến Kì Nguyệt!” Bánh bao nhỏ nắm chặt tay nói: “ Bé sẽ chăm sóc bố dượng thật tốt!”
Đương nhiên, sự chăm sóc này ám chỉ Ngơ Ngác, Yến Kì Nguyệt, bé cũng sẽ “chăm sóc” thật tốt.
“Bé cưng của mẹ ngoan quá.” Thiệu Tình đi lên hôn bánh bao nhỏ một cái thật kêu, sau đó nói: “Bé trưởng thành và càng ngày càng ngoan.”
Giải quyết vấn đề quan trọng này, Thiệu Tình thấy thoải mái, dù sao mọi người, sợ nhất mâu thuẫn nội bộ, khi cô hoàn thành xong mọi việc, chờ Nhị Ngốc khôi phục trí nhớ.
Ngay sau khi Nhị Ngốc hồi phục, cô lập tức ngỏ lời cầu hôn, nếu Nhị Ngốc vẫn bằng lòng ở với cô là tốt nhất, còn nếu Nhị Ngốc đổi ý cũng không sao, đánh ngất xỉu là có thể chơi phòng tối nhỏ*(* hắc ốc play).
Không, cô sẽ buông tay, thực sự.
Sau khi giải quyết xong vấn đề này, tâm trạng của Thiệu Tình đã khá lên rất nhiều, mỗi ngày đều trêu chọc bánh bao nhỏ, bắt nạt tiểu cô nương tang thi, ôm hai anh chàng nhà cô, sống như thần tiên.
Mà Nghiêm Hán Thanh đã trên bờ vực bùng nổ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.