Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 209: Cậu Ngươi


Đọc truyện Độc Mẹ Quỷ Bảo – Chương 209: Cậu Ngươi


Sau một đêm nghỉ ngơi, họ quyết định quay trở lại Fukiage, muốn cho Yến Kì Nguyệt một không gian yên tĩnh để nghiên cứu dược phẩm.
Thiệu Tình vẫn cầm chìa khóa trong tay, trở về phòng trọ ở Fukiage, cô trực tiếp mở cửa, Bạch Thủy Nguyệt không có ở đó, nhưng căn nhà giống như được coi sóc mỗi ngày.
Yến Kì Nguyệt ôm một đống thực vật, vội vàng lên lầu nghiên cứu, để lại Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc ngẩn người ngồi ở đây.
Một lát sau Phong Lan cầm một túi thực phẩm về, trước đây vì đi lên núi Phú Sĩ không an toàn, cũng vì Phong Lan không có khả năng tự bảo vệ, nên Thiệu Tình để cậu ta ở lại căn cứ Fukiage.
“Các ngươi đã về rồi!” Phong Lan rất kích động, túi thực phẩm cũng ném, Thiệu Tình gật đầu, sau đó nói: “Cậu mua nhiều đồ ăn vậy, mua nhiều như vậy làm cái gì? Không phải trữ.”
Phong Lan vội vàng nói: “Bạch Thủy Vọng Nguyệt nói anh ta muốn mời cậu anh ta tới ăn tối, vì vậy em mua thêm đồ ăn, thuận tiện mua luôn cả ngày mai, không phải đi ra ngoài nữa.”
“Cậu của Bạch Thủy Vọng Nguyệt?” Thiệu Tình không nghĩ nhiều, chỉ vào bếp cùng Phong Lan xử lý đồ ăn, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, cuối cùng Bạch Thủy Vọng Nguyệt cũng trở về, hắn cũng mang theo một người quen của Thiệu Tình .
Thiệu Tình nghe thấy âm thanh, và khi cô từ phòng bếp nhìn ra, cô thấy An Bội Tĩnh Tuyết đang đi theo Bạch Thủy Vọng Nguyệt.
Cô sững người một lúc, sau đó không nhịn được nói: “Bạch Thủy Vương, đây là cậu của ngươi?”
Bạch Thủy Vọng Nguyệt cũng rất kinh ngạc, hơi xấu hổ ngẩng đầu nhìn Thiệu Tình: “Chủ nhân, người đã trở lại? Đúng vậy, đây là của cậu tôi.”
An Bội Tĩnh Tuyết hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Thiệu Tình, còn gặp ở đảo quốc.
“Tôi nghĩ đây là duyên phận.” An Bội Tĩnh Tuyết tự giễu nói.
Thiệu Tình nhún vai, sau đó nói: “Có cũng là nghiệt duyên.”
Lúc này thành Bạch Thủy Vọng Nguyệt tò mò, “Hai người biết nhau?” Hắn hơi giật mình một chút, sau đó hỏi.
“Đương nhiên là biết.” Thiệu Tình đưa tay mời, sau đó nói: “Mặc kệ thế nào, trước mời vào bên trong, để không bị nói là chúng ta bỏ bê khách khứa .” Sau đó vài người đi vào phòng.
Sau khi vào nhà, Y Đằng Cửu Mộc Tử lập tức đưa trà lên,tốc độ tay rất nhanh, ba người ngồi trên sô pha vừa nói chuyện phiếm vừa bưng thưởng trà.
“Không nghĩ tới anh là cậu của Bạch Thủy Vọng Nguyệt.” Thiệu Tình xúc động thở dài, Bạch Thủy Vọng Nguyệt lập tức quỳ xuống trước mặt cô, tỏ vẻ ngượng ngùng, ôm đùi Thiệu Tình: “Không ngờ chủ nhân biết cậu của tôi.


Sau đó hắn bị Thiệu Tình đá ra ngoài: “Nói chuyện bình thường.”
sau khi trò chuyện tử tế một hồi, Thiệu Tình mới biết được, An Bội Tĩnh Tuyết là anh trai của mẹ Bạch Thủy Vọng Nguyệt, mẹ của Bạch Thủy Vọng Nguyệt là người nhà An Lần, nhưng cô ta cũng không phải âm dương sư.
Mối quan hệ giữa hai anh em này không thể nói là rất tốt, nếu không, khi Bạch Thủy Vọng Nguyệt gặp nạn, An Bội Tĩnh Tuyết cũng sẽ không ấn kì bất động.
Cũng không thể nói không tốt, nếu không, Bạch Thủy Vọng Nguyệt sao mời được An Bội Tĩnh Tuyết.

Khi trò chuyện, có thể thấy An Bội Tĩnh Tuyết có chút đề phòng Thiệu Tình, lý do anh đồng ý giúp Bạch Thủy Vọng Nguyệt là vì tình cảm của em gái, thứ hai là anh ta không quen nhìn tình hình ngày càng hỗn loạn của đảo quốc.
Đảo quốc cần một người quyết đoán và sẵn sàng cải cách để làm đầu tàu.
Bạch Thủy Vọng Nguyệt có rất nhiều chỗ còn cần cải tạo, nhưng so với Chiêu Hòa đương nhiệm tốt hơn rất nhiều.
Con người sợ so sánh với người khác.
Trong cuộc trò chuyện với An Bội Tĩnh Tuyết, Thiệu Tình phát hiện ra An Bội Tĩnh Tuyết có rất nhiều người trong tay, anh ta quản lý âm dương sư của cả đất nước, còn có một tiểu đội dị năng giả.
Trong tiểu đội dị năng giả này, ít nhất có hàng chục dị năng giả cấp ba, cũng có không ít dị năng giả cấp bốn, là một đội dị năng giả rất tốt.
Ít nhất sức mạnh này, hắn đã có thể càn quét ngang tiểu đội dị năng giả đảo quốc rồi.
Ngoài ra, An Bội Tĩnh Tuyết cũng kiểm soát một số lượng đáng kể nghị viên quốc hội, tức là anh ta có tiếng nói mạnh mẽ trong quốc hội.

Nắm đấm lớn thực sự là đạo lý.

Họ không có sức mạnh quân sự trong tay.

Đây là điều quan trọng nhất.

Họ không có nắm đấm cứng.

Ai muốn lắng nghe bạn.
Để đạt được mục tiêu này, Bạch Thủy Vọng Nguyệt đã chuẩn bị ba kế hoạch, mỗi kế hoạch đều được hắn cân nhắc kỹ lưỡng.
Lúc ăn trưa, Yến Kì Nguyệt không xuống ăn cơm, là do Thiệu Tình đến lên, nói xong chuyện công là đến chuyện riêng, An Bội Tĩnh Tuyết không nhịn được hỏi Thiệu Tình : “Tại sao cô lại đến đảo quốc? “
Thiệu Tình nghiêm mặt.” Ta tới du lịch, thuyền bị phá hủy nửa đường trôi qua.

An Bội Tĩnh Tuyết cũng không có hỏi quá nhiều, rốt cuộc nghe được cô trả lời có lệ.

Thiệu Tình không định nói cho anh ta biết lý do thực sự, anh ta không truy vấn chọc người ghét.
Nhưng vấn đề đã đến, Yến Kì Nguyệt không xuống ăn vì phải nghiên cứu thuốc, Bạch Thủy Vọng Nguyệt cả người lập tức linh hoạt, toàn bộ hành trình đều câu dẫn Thiệu Tình.
Cuối cùng hắn cũng bắt được một cơ hội khi Yến Kì Nguyệt không có ở đó, vì vậy hắn tự nhiên muốn dốc hết sức, khiến Thiệu Tình nhìn mà bất đắc dĩ.
Ví dụ, ngay sau khi đồ ăn được bưng lên, Bạch Thủy Vọng Nguyệt đã quỳ xuống, gắp cái này cái kia, gắp đồ ăn xong liền đưa tới miệng Thiệu Tình, Thiệu Tình nhất định sẽ không mở miệng, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, hắn lặng lẽ thu đũa lại, sau đó cho rau vào miệng, dụ dỗ nói: “Chủ nhân muốn ăn gì?”
Thiệu Tình chưa kịp đá, Nhị Ngốc đã động thủ.
Cô bất đắc dĩ nói: “Ngươi không thể bình thường được sao?”
Có Bạch Thủy Vọng Nguyệt quấy rối, một bữa cơm ăn cũng rất chậm, sau khi ăn xong, Thiệu Tình trước tiên lên lầu xem Yến Kì Nguyệt có ngoan ngoãn ăn cơm không.
Thiệu Tình vừa đi, An Bội Tĩnh Tuyết hỏi Bạch Thủy Vọng Nguyệt: ” Chẳng lẽ cháu thích cô ấy?”
Bạch Thủy Vọng Nguyệt không nói một lời, vẻ mặt như bạn đoán, nhưng trong lòng hắn không sao cả, hắn cảm thấy mình là một người có khả năng khống chế rất mạnh, nhất là khả năng khống chế trái tim mình hết sức mạnh.
Làm sao hắn có thể tùy tiện thích một ai đó và tùy tiện trao trái tim của mình, điều này đơn giản là không thể.
Hắn nhiều nhất có một sở thích xấu xa, thích trêu chọc Thiệu Tình, thích nhìn Thiệu Tình thay đổi sắc mặt.
An Bội Tĩnh Tuyết lại cảm thấy [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường], ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Cảm tình của Bạch Thủy Vọng Nguyệt đối với Thiệu Tình không phải đơn giản như như hắn nói.
Bất quá An Bội Tĩnh Tuyết cũng không đánh thức hắn, có lẽ là sở thích xấu xa gia truyền.

Về điểm này, cậu cháu hai người đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Ví dụ như An Bội Tĩnh Tuyết, hắn sẽ chờ xem diễn.
Sau khi nói chuyện, An Bội Tĩnh Tuyết rời đi, còn Bạch Thủy Vọng Nguyệt, người cũng đang lảm nhảm về chuyện phải đi đến phòng của Thiệu Tình.
Thiệu Tình đang nghĩ đến lúc đó nên làm gì, cô cảm thấy có thể đưa Y Đằng Cửu Mộc Tử đến trước, để cô ấy xem tình hình địa điểm , sau đó vẽ bản đồ lại.

Với bản đồ chỉ đường, họ có thể rút lui an toàn.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên có người gõ cửa, “Ai? Vào đi, cửa không khóa.” Thiệu Tình đáp xong ngẩng đầu lên, lúc này cằm của cô đập xuống đất.
Người đi vào là Bạch Thủy Vọng Nguyệt, thật ra hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, chiều dài áo có hạn, chỉ có thể che đến đùi, che trứng lại, làm hắn không đến mức lộ trứng.
Hai cái đùi non nà của hắn lộ ra ngoài không khí, cúc áo nửa trên chưa cài hết, cúc thứ nhất và thứ hai ở trên cùng đều không được cài.
Cái cổ xinh đẹp, xương quai xanh gợi cảm và khuôn ngực trắng như tuyết đều lộ ra trong không khí.
“Chủ nhân hẳn là đã mệt một ngày.

Nô sẽ xoa bóp cho chủ nhân.” Bạch Thủy Vọng Nguyệt nói, hắn bắt đầu bò lên giường, trườn người lộ ra mông và chân bóng mượt.
Bạch Thủy Vọng Nguyệt vốn dĩ rất gầy, trên mông chỉ có một ít thịt, Thiệu Tình cảm thấy chân có chút ngứa ngáy không thể giải thích được, nhưng cô lo lắng mình sẽ đạp Bạch Thủy Vọng Nguyệt thành kẻ ngốc, vậy thì cô sẽ đi đâu để tìm một Bạch Thủy Vọng Nguyệt thứ hai?
Vì vậy Thiệu Tình kịp thời 5hu chân lại, sau đó nói: “Quần của ngươi đâu? Ta hẳn không bạc đãi ngươi đến quần cũng không có mà mặc chứ!”
Bạch Thủy Vọng Nguyệt:……
Hắn là đến câu dẫn a! Không phải đến tố khổ mình ngay cả quần cũng chưa mặc!
Bạch Thủy Vọng Nguyệt cố ý đổi tư thế ngồi quỳ xuống, chỉ cần Thiệu Tình hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy trạng thái hoàn toàn “chân không” dưới quần áo của mình.
Sau đó Bạch Thủy Vọng Nguyệt thực sự bắt đầu bóp chân Thiệu Tình! Kỹ thuật rất thành thạo, suy nghĩ của Thiệu Tình chuyển từ “Không bằng ta đổi một tư thế khác ném hắn ra ngoài” thành “Này, hóa ra là hắn ta thực sự đến để mát xa cho ta.”
Sau đó Thiệu Tình nhắm mắt lại và tận hưởng tiểu mỹ nhân mát xa cho mình.
Hưởng thụ một hồi cảm thấy có gì không ổn, vừa rồi Bạch Thủy Vọng Nguyệt thành thật đột nhiên đứng dậy, ngồi ở trên chân Thiệu Tình, vặn eo, xoa nhẹ chân Thiệu Tình, sau đó bắt đầu.

chậm rãi cởi từng cúc áo, giọng nói còn kèm theo thở khẽ: “Chủ nhân… ngài cứ để cho nô hầu hạ một lần, kỹ thuật ta rất tốt.”
Nói xong đầu lưỡi đỏ tươi của hắn liếm nhẹ đôi môi đỏ tươi, bộ dạng rất quyến rũ.
Lúc này Thiệu Tình tê rần bàn chân, giật mình một hồi, chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng nắm lấy Bạch Thủy Vọng Nguyệt, chuẩn bị ném hắn ra ngoài.
Cái túm này không được, bởi vì cô tay túm áo Bạch Thủy Vọng Nguyệt hơi dùng sức, cúc áo Bạch Thủy Vọng Nguyệt hoàn toàn đứt mở, giờ đây hắn thật sự “chân không” lên sân khấu, xuất hiện trước mặt Thiệu Tình.
Sau đó hắn bị Nhị Ngốc xuất hiện đột ngột ném ra ngoài, đập vào cửa , Bạch Thủy Vọng Nguyệt ngốc tại chỗ:……
Hắn vốn tưởng rằng nếu như không có Yến Kì Nguyệt ở đó, hắn nhất định sẽ câu dẫn thành công, kết quả…Mặt đất lạnh lẽo mặt đem suy nghĩ của hắn trở về.
Không ngờ lại có một Nhị Ngốc……
Sau khi ném Bạch Thủy Vọng Nguyệt ra ngoài, Nhị Ngốc học bộ dạng thở phì phì Bạch Thủy Vọng Nguyệt, ngồi lên đùi của Thiệu Tình, xoay a xoay……
Tôi không kịp đề phòng Thiệu Tình:…..
Phốc ha ha Nhị Ngốc thật ngốc và dễ thương!

Cô ôm Nhị Ngốc vào lòng, rồi nói: “Ngơ ngác nhà ta ghen à?” Nhị Ngốc không nói lời nào, cứ thế ôm chặt Thiệu Tình, khiến Thiệu Tình nghĩ rằng cậu sắp vậy cô vào lòng cả đời.
Thiệu Tình ôm Nhị Ngốc thở dài thỏa mãn, trong đời gặp gỡ Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, cô thật sự không gì thỏa mãn hơn được nữa.
Con người quá tham lam là điều không tốt.
Vào ban đêm, Yến Kì Nguyệt cuối cùng cũng tìm ra thứ chữa lành cơ thể của Nhị Ngốc, đó chính là bông hoa lớn cuối cùng kia.
Phối hợp với vật gì khác, thuốc được điều chế, vết thương của Nhị Ngốc sẽ an toàn, sẽ sớm được chữa khỏi, nói không chừng thực lực của cậu ấy sẽ có sự bùng nổ nhỏ.
Điều Thiệu Tình bận tâm bấy lâu nay, cuối cùng cũng thả xuống, dù có gian khổ, mạo hiểm trên đường đi chăng nữa thì cuối cùng họ cũng có kết quả tốt đẹp.
Yến Kì Nguyệt vốn dĩ muốn chế thuốc cả đêm, nhưng cuối cùng lại bị Nhị Ngốc và Thiệu Tình kéo về giường, anh còn muốn đứng dậy điều chế thuốc, dù sao đêm dài lắm mộng, sau đó chợt nghe thấy Thiệu Tình.

nói: “Vừa rồi Bạch Thủy Vọng Nguyệt đến.

Còn không mặc gì.”
Yến Kì Nguyệt lập tức cởϊ qυầи áo với tốc độ ánh sáng, lên giường, nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy nhất thời không cần phải gấp gáp.

Ngày mai chế là được.

Đi ngủ đi!”
Thiệu Tình cười không nói.
Sáng sớm hôm sau, Yến Kì Nguyệt dậy sớm bắt đầu điều chế thuốc, đóa hoa còn có năng lượng rất nóng, tình cờ trở thành khác tinh của năng lượng trên vết thương của Nhị Ngốc, hơn nữa, bông hoa này không chỉ chứa loại sức mạnh này mà còn chứa một loại sức mạnh khác tương tự như trong tinh hạch.
Chỉ là trong sức mạnh này có một số tạp chất giống với độc hỏa, nếu trực tiếp uống vào, nhất định không được, phải dùng những thứ khác để trung hòa.
Sau khi trung hợp xong, dược hiệu sẽ ôn hòa rất nhiều, ngay cả khi vẫn còn tác dụng phụ tuy nhiên lúc này vì đa phần tác dụng phụ sẽ yếu đi, cơ thể không bị tổn thương nhiều.
Dùng sẽ không có việc gì.
Việc điều chế thuốc này tự nhiên không dễ dàng, Yến Kì Nguyệt đã nghiên cứu trong phòng cả ngày, ngoại trừ ăn, sẽ bị Thiệu Tình dùng sức nhét vào miệng, anh sẽ không dừng lại.
Trước khi gặp Thiệu Tình, anh là một người nghiện công việc, ngoài nghiên cứu ra thì cuộc sống của anh là nghiên cứu, bây giờ anh đã tốt hơn trước rất nhiều.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.