Bạn đang đọc Độc Lộ – Chương 4: Đồ Tể
Hừng đông, ánh nắng len lỏi qua tầng mây chiếu rọi khắp chốn.
Khí trời se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động cành cây để lộ những giọt sương mai trong vắt trên lá, phản chiếu ánh rạng đông khiến chúng trông long lanh như những hạt châu.
Trên bầu trời, từng đám mây trắng, xanh với các hình thù kì lạ đang nhè nhẹ trôi, thật nổi bật giữa nền trời ráng đỏ.
Đột nhiên, một chiếc phi cơ bay vọt qua, phá vỡ khung cảnh êm đềm buổi bình minh, để lại một đường mây dài trên không trung.
Đây là một chiếc Boeing Gulfstream G650, một trong những dòng chuyên cơ cá nhân xa xỉ phổ biến nhất trong giới thượng lưu, đến nay mới chỉ có gần 40 chiếc được sản xuất, từ đó có thể thấy giá trị của nó.
Hiển nhiên, chủ nhân của nó không thể là người bình thường.
Người đàn ông trung niên tựa lưng vào chiếc ghế da, thu toàn bộ cảnh vật bên ngoài ô cửa sổ máy bay vào đôi kính đen.
Là ông trùm bất động sản Hương Cảng, một trong những người giàu có nhất châu Á, việc sưu tập chiếc phi cơ riêng cũng như những người bình thường sở hữu siêu xe vậy.
– Ngài Jack, phía dưới chính là đất Tổ của Việt quốc!
Một người đàn ông mặc áo đen tiến lại gần thông báo.
Cùng với những người khác trong khoang, gã là một trong những thành viên trong đội ngũ vệ sĩ của ngài tỷ phú Jack.
– Được rồi!
Tỷ phú Jack xua tay, tiếp tục ngắm nhìn cảnh sắc bên dưới.
Chỉ thấy ba con sông hình dáng ngoằn nghèo như ba con rồng hội tụ, tạo thành thế Thủy Viên Thành, một địa thế cực kỳ cao quý, khiến ngài tỷ phú phải chú ý.
Thực sự ông không ngờ, đất nước nhỏ bé này lại có địa thế cao quý như vậy.
Nhưng rất nhanh, tỷ phú Jack phải rời mắt khỏi cảnh đẹp, bởi ông nhận ra gã vệ sĩ vẫn đứng đó.
Tỷ phú Jack lạnh giọng ra lệnh:
– Còn chưa cút xuống!
Gã vệ sĩ với chiếc kính đen che kín gần nửa khuôn mặt, nhưng vẫn nhận thấy sự lạnh tanh vô cảm của một người vệ sĩ chuyên nghiệp.
Có điều vẻ lạnh lùng rất nhanh bị phá vỡ, tỷ phú Jack nhìn thấy khóe miệng gã vệ sĩ khẽ cong lên, khiến ông cảm thấy có chút gì đó sai sai.
– Tôi muốn trò chuyện mấy câu với ngài tỷ phú thôi!
– Trò chuyện với tao? Mày nghĩ mày là ai? Mày muốn bị đuổi việc hả?
– Ôi, ngài làm tôi sợ quá!
Gã vệ sĩ bật cười, rồi gạt chiếc kính đen xuống, một gương mặt trẻ trung hiện ra trong mắt ngài tỷ phú, cực kỳ anh tuấn, hơn bất cứ một diễn viên hay thần tượng nào mà ngài tỷ phú đã từng gặp.
Và đương nhiên, thanh niên lạ mặt này, rõ ràng không phải là thành viên vệ sĩ đoàn mà ngài tỷ phú đã thuê.
Nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn đang nở một nụ cười tà mị nơi khóe miệng, tỷ phú Jack bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
– Người đâu, mau bắt hắn lại!
Mệnh lệnh đã ban bố, thế nhưng không có người thực thi, cũng không hề có tiếng đáp lời.
Tỷ phú Jack thầm kêu bất hảo, hoảng hốt nhìn quanh, thì nhận ra những vệ sĩ của mình vẫn ngồi yên, không hề có phản ứng gì.
– Ngài yên tâm, họ chỉ là ngủ một chút thôi!
Gã thanh niên cười sáng lạn, nhưng nụ cười đó chỉ khiến ngài tỷ phú căng thẳng hơn gấp trăm lần.
Hắn lúc này đã ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện với tỷ phú Jack, nhìn chai rượu vang trên mặt bàn liền cười hỏi:
– Ngài không phiền chứ?
Lịch sự hỏi là vậy nhưng không chờ ngài Jack trả lời, gã thanh niên tuấn mỹ đã tự rót cho mình một ly rượu và thưởng thức.
Nhìn đối phương mất cảnh giác, ngài tỷ phú lập tức muốn tung ra đối sách.
– Không hổ là vang Diamond, quả nhiên rất nặng!
Gã thanh niên xuýt xoa một tiếng rồi mở mắt, cổ quái nhìn ngài tỷ phú:
– Này này, nếu ngài định rút thứ gì từ nách ra thì tôi khuyên ngài nên dừng lại!
Ngài tỷ phú Jack khóe miệng giật giật, lập tức buông tha khẩu súng lục nằm trong áo, trầm giọng hỏi:
– Mày là ai?
– À quên giới thiệu! Ngài có thể gọi tôi là Đồ Tể!
– Đồ Tể…!Mày chính là Vương bài sát thủ?
– Hắc hắc…!Cũng có người gọi tôi như vậy!
Tỷ phú Jack ngơ ngác, hai chữ ‘Đồ tể’, dù ở Trung Hoa dân quốc, cũng khác nào sét đánh ngang tai.
Là một tỷ phú, hiển nhiên ngài Jack cũng quan hệ với thế giới ngầm, dù ở Trung Hoa dân quốc, hai chữ ‘Đồ tể’ cũng khác nào sét đánh ngang tai.
Đệ nhất sát thủ, được thế giới ngầm Đông Á công nhận, dù là các tổ chức mafia cũng rẩt kiêng kỵ.
– Làm sao mày lên được phi cơ của tao?
– Đến giờ phút này rồi ngài còn hỏi câu đó à?
Gã thanh niên vừa cười cười vừa tháo chiếc cà vạt, nó thực sự khiến hắn khó chịu.
Tiếp đó, hắn cũng cởi nốt bộ vest đen.
Những thứ đồ lịch sự như vậy hắn không thích nghi, mặc dù chúng khiến hắn trông rất sang chảnh.
– Được rồi, chúng ta tâm sự vài câu nhé! Tôi nói tiếng Trung tạm được, nhưng nếu ngài không hiểu gì thì chúng ta có thể chuyển sang tiếng Anh!
– Mày muốn gì?
– Ngài nghĩ sao khi đi đầu cổ động chính sách đường lưỡi bò vậy?
Tỷ phú Jack lập tức hiểu ra, lạnh lùng nói:
– Mày làm việc cho Chính phủ Việt Nam?
– Cũng không hẳn! Nhưng đúng là lần này tôi được Chính phủ thuê!
Jack cười lạnh:
– Nghìn năm chỉ là một quận của Hoa Hạ, đừng nói chỉ là biển Đông, ngay cả Việt Nam, sớm muốn cũng quy thuộc Trung Hoa dân quốc!
– Được rồi đừng ảo tưởng nữa! Tôi không học lịch sử nhưng cũng biết, có lần nào nước ngài thành công xâm lấn Việt Nam? Ngày cả thời Việt cổ, Ân Thương cường đại như vậy, không phải cũng bị Phù Đổng đẩy lui?
– Bất quá là một nhân vật do các ngươi tưởng tượng ra thôi! Nghìn năm Bắc thuộc, đó không phải là sự thật?
– Được rồi được rồi, tôi không phải nhà sử học! Chỉ cần biết chủ quyền dân tộc đã được cả thế giới công nhận! Trung Hoa muốn đi theo con đường của Hitler hay sao?
– Hitler? Tên ngu ngốc đó? Trung Hoa dân quốc sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của Đức quốc xã! Với sức mạnh quân sự được tích trữ, sự bành trướng về kinh tế, Trung Quốc sớm muộn cũng…
Thấy ngài tỷ phú càng nói càng say mê, Hoang vội vàng ngăn lại:
– Dừng dừng! Tôi không phải là nhà sử học, việc Hitler có ngu ngốc hay không tôi không quan tâm, nhưng ngài muốn so sánh mình với Hitler? Đúng là đem đom đóm lại so với đèn pha sân khấu!
Tỷ phú Jack gương mặt dần vặn vẹo:
– Đúng là lũ man di! Bọn mày tưởng giết ta thì sẽ ngăn chặn được việc mở rộng đường lưỡi bò sao? Nực cười!
Gã thanh niên nâng ly rượu vang Diamond lên, muốn thưởng thức thêm một ngụm, thứ rượu vang khủng như này đâu phải lúc nào cũng được uống, nhưng nghe tỷ phú Jack nói vậy, lập tức mất hứng.
– Này này, ngài làm tôi hơi có chút khó chịu đấy!
– Tên nước Hoa Hạ có một chữ trung, thạm vọng của người Hoa Hạ mày không hiểu được đâu! Lũ man di, tụi mày…
Thanh âm ngừng lại, thay vào đó là tiếng xương gãy vang lên như tiếng pháo trúc, tỷ phú Jack chưa nói hết câu, một bàn tay thô cứng mạnh mẽ bóp lấy miệng, xương hàm gần như vỡ nát.
– Đáng tiếc đáng tiếc, lẽ ra chúng ta có thể vui vẻ tâm sự thêm vài câu!
Hắn nhẹ nhàng buông bàn tay cứng rắn của mình ra khỏi gương mặt của ngài tỷ phú, chậm rãi nói.
Tỷ phú Jack đau đớn bụm miệng, không thốt được ra lời nào, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Thà cứ bị bắn một phát chết luôn, còn hơn đau đớn như vậy.
– Trước mặt một thanh niên Việt Nam đầy nhiệt huyết mà cứ một điều man di hai điều mọi rợ, không biết nên nói ngài ngu xuẩn hay yêu nước quá đây…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng đột ngột im bặt.
Cửa máy bay được mở ra, một thân ảnh gã thanh niên chao đảo xuất hiện, sau đó dứt khoát nhảy ra khỏi chiếc phi cơ, rất nhanh hóa thành một chấm nhỏ khi nhìn từ trên khoang máy bay xuống.
Tiếng mở dù vang lên, quá trình rơi tự do lập tức bị chững lại, nhìn từ phía dưới chỉ thấy một con sứa cực đại đang chậm rãi hạ xuống.
Phi cơ bay ngang qua bầu trời.
Trong khoang máy bay, tỷ phú Jack ngồi đó, hai mắt mở lớn, đầu bị vặn ngược ra đằng sau.
Toàn bộ cảnh đẹp vùng đồng bằng vẫn còn đó sau cửa sổ, chỉ là, người thưởng ngoạn đã không còn..