Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 87


Đọc truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! – Chương 87

Kim Ưng nói đúng, nàng căn bản không có đủ dũng khí, nàng là người nhát gan. Nàng sợ ngộ nhỡ dưới tấm mặt nạ kia là gương mặt đó, ngộ nhỡ……. Nàng không muốn bị lừa gạt thêm một lần nữa, nếu như ngay cả Kim Ưng cũng lừa nàng…….

Kim Ưng chợt mở hai mắt: “Tại sao không tháo xuống? ”

“Thôi, ta không muốn xem nữa, hôm nay quá mệt rồi. ”Noãn Noãn chậm rãi nằm xuống, nghiêng người về một bên, trái tim vẫn còn đập dồn dập.

Kim Ưng khổ sở cười. Nàng không dám sao? Lúc này hắn thà bị nàng cởi bỏ mặt nạ, cho dù hắn cũng không có đủ cam đảm dùng thân phận Mộ Dung Thánh Anh để đối mặt với nàng.

Kim Ưng nằm ở sau lưng Noãn Noãn, vươn cánh tay ra ôm lấy nàng, im lặng.

Mặc dù Noãn Noãn thấy có chút không quen nhưng cũng không đẩy hắn ra, hai người cứ như vậy im lặng nằm nghe gió núi thét gào.

Cuối cũng Noãn Noãn cũng chìm vào giấc ngủ.

Lúc nàng mở mắt ra thì sắc trời đã sáng, bên cạnh không thấy Kim Ưng đâu nữa, chỉ có một bộ quần áo màu tím được gấp gọn gàng.

Nàng ngồi dậy, cầm quần áo lên, chậm rãi mỉm cười, chui vào chăn bông thay quần áo.

Trong đại sảnh, sắc mặt tứ đại mỹ nam hết sức ảm đạm, đặc biệt là Vân Ế.

Kim Ưng sải bước đi vào đại sảnh, tứ đại mỹ nam liếc nhìn nhau một cái, Lôi Đình bước tới nói: “Lão đại, sáng sớm nay phát hiện ra thi thể Vân Tụ ở sườn núi, nàng ấy….. ”


Kim Ưng nhìn Vân Ế một cái: “Chuyện gì đã xảy ra ngươi là người biết rõ nhất. ”

Vân Tụ nói là trộm được mị dược của Vân Ế, tuy rằng tính tình Vân Ế đơn thuần nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cất giữ những thứ đó, trừ khi là do hắn đặc biệt chế tạo ra.

Vân Ế sững sờ cắn môi, vẫn duy trì trầm mặc.

Ba người còn lại khó hiểu nhìn về phía Kim Ưng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? ”

Kim Ưng cau mày, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ trầm giọng nói với Vân Ế: “Cái chết của Vân Tụ chẳng liên quan gì tới ta, lúc ta rời đi nàng ta vẫn còn sống. ”

Vân Ế ngước mắt nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, lão đại, ta không cố ý làm vậy. Vân Tụ thích ngươi nhiều năm như thế, ta không đành lòng nhìn con bé ra nông nỗi này, cho nên mới……….. ”

Kim Ưng lạnh lùng cười: “Dù là vì lý do gì thì việc ngươi phản bội ta cũng là sự thật. ”

Vân Ế gật đầu một cái.

“Niệm tình là huynh đệ đã nhiều năm, ta có thể không lấy mạng ngươi, nhưng từ bây giờ trở đi, ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa. ”Kim Ưng nói xong lạnh lùng xoay người rời khỏi đại sảnh.

Ba người kia quay qua liếc nhau một cái, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Cách đó ba mươi dặm, trong một căn lều, Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhìn nữ nhân đang quỳ trên mặt đất: “Lâu như vậy ngươi mới tới báo tin tức cho ta? ”

Đạm Cúc run rẩy ngẩng đầu lên: “Vương gia, ta bị canh chừng rất nghiêm ngặt, căn bản không có khả năng thoát ra, cho nên…. ”


“Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. ”Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng: “Tiếp tục trở về bên cạnh Noãn Noãn, hiểu chưa? ”

Đạm Cúc lập tức gật đầu một cái, lui ra ngoài.

Hắc Ngọc tiến lên hỏi: “Gia, làm sao bây giờ? Phía bên kia là địa bàn của Kim Ưng, hơn nữa còn là vùng đất nhạy cảm, nếu như đại quân tiến đến quá gần, không chừng sẽ khiến cho hai nước giao tranh. ”

Mộ Dung Thánh Ly hơi cau mày: “Ngươi không cảm thấy có gì đó kỳ quái sao? Phía bên kia là địa bàn của Kim Ưng, đã nhiều năm như thế mà Mộ Dung Thánh Anh vẫn không thể thu phục nổi? ”

Hắc Ngọc sững sờ, hắn không hiểu ý tứ của Mộ Dung Thánh Ly.

“Mộ Dung Thánh Anh không có ở trong cung, chỉ là đang bày binh bố trận mà thôi. Nhiều năm như vậy, hắn làm bộ như không biết võ công, thậm chí ngay cả bổn vương cũng bị hắn lừa. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến hắn cùng Dung Yến Nhi so chiêu thì bổn vương vẫn cho rằng hắn chỉ là một tên Hoàng đế bỏ đi, nhưng hiện tại…….. ” Mộ Dung Thanh Ly chậm rãi đứng lên: “Từ chuyện của Dung Yến Nhi suy ra, Mộ Dung Thánh Anh không phải là đồ vô dụng như bổn vương vẫn nghĩ. ”

Trong đầu hắn chợt nhớ tới mấy lời Mộ Dung Thánh Khuynh đã từng nói, Mộ Dung Thánh Anh không hành động vì muốn duy trì tình cảm huynh đệ. Có quỷ mới tin điều này. Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng lắc đầu một cái, không muốn bị lời nói của Mộ Dung Thanh Khuynh làm ảnh hưởng.

“Gia, phải chăng người hoài nghi Kim Ưng là thế lực của triều đình, chỉ là đang ẩn nấp dưới một vỏ bóc khác? ”

Mộ Dung Thánh Ly gật đầu một cái: “Không sai, bổn vương nghĩ như vậy. Nếu đúng là thế thì Kim Ưng có thể là….. ”

“Là Hoàng thượng.” Hắc Ngọc kêu lên.

Mộ Dung Thánh Ly đột nhiên đứng lên: “Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải đoạt Noãn Noãn về. ”


Hắc Ngọc muốn nói gì đó lại thôi.

“Nói đi. ”Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng lên tiếng.

“Vương gia, chẳng lẽ Long tiểu thư đối với người quan trọng đến thế sao? Chỉ là một nữ nhân, người bảo vệ nàng ta như vậy, nàng ta cũng đâu có để ý. Vương gia rõ ràng có thể mượn cơ hội này ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ vì Long tiểu thư mà buông tha hay sao? Còn đặt mình vào tình thế nguy hiểm, có đáng không?” Hắc Ngọc nói.

Mộ Dung Thánh Ly trầm mặc.

Hắc Ngọc thấy vậy lập tức châm thêm dầu vào lửa: “Tuy rằng Vương gia không phải là trưởng tử nhưng ở trong lòng các vị chư thần, luận về võ công, về năng lực đều không ai có thể sánh bằng. Nếu không phải vì mẫu phi của người qua đời sớm, Tiên hoàng lại sủng ái Như phi, thì ngôi vị hoàng đế chính là của người rồi. Khi đó Long tiểu thư là hoàng hậu của vương gia, vương gia cũng không cần vì nàng ấy mà bôn ba nơi biên cương xa xôi.” 

Mộ Dung Thanh Ly nắm chặt quả đấm 

Hắc Ngọc nói không sai, trong các vị hoàng tử, người lập được nhiều chiến công nhất là hắn, người có uy tín cao nhất cũng là hắn, nhưng cuối cùng lại bị Mộ Dung Thánh Anh đoạt mất ngôi vị hoàng đế. Mà đáng hận nhất chính là phụ hoàng bắt hắn phải thần phục Mộ Dung Thánh Anh cả đời ………

“Vương gia, hiện tại hoàng thượng không có ở trong cung, chỉ còn Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thanh Khuynh, đây chính là thời cơ tốt, chúng ta……..” 

“Hắc Ngọc, im miệng.” Mộ Dung Thanh Ly lạnh lùng quát: “Làm thế nào bổn vương tự biết sắp xếp.”

Hắc Ngọc quả nhiên im lặng, hắn biết vương gia vẫn còn đang do dự, còn thiếu một chút, đó chính là………

Hai ngày sau, Mộ Dung Thánh Ly chuẩn bị tiến vào núi Thiên Tế tìm kiếm Noãn Noãn thì nhận được một phong thư mật gửi đến cho hắn. Xem thư xong, Mộ Dung Thanh Ly lập tức triệu tập tam quân ở biên quan quay về kinh thành, phát động chính biến.

Đỉnh núi Kim Ưng, Lôi Đình vội vàng phát ra tín hiệu.

Trong sơn động, Kim Ưng dùng nội lực chữa thương cho Noãn Noãn để nàng sớm hồi phục, làm trong nhiều canh giờ liền. Vậy nên trong một thời gian ngắn, Noãn Noãn đã khôi phục bảy tám phần.


Một tia sáng chợt lóe lên ở cửa động.

Kim Ưng biến sắc, trầm giọng nói: “Nàng đừng cử động, ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Nói xong hắn liền biến mất khỏi hang động.

Noãn Noãn nhíu mày, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Trên đỉnh núi, Lôi Đình cầm một phong thư gấp gáp nói: “Là Thập Nhất gửi thư tới, hắn nói Mộ Dung Thánh Ly đã phát động chính biến, hiện tại quân đội đang hướng về phía Đô thành.”

Kim Ưng sững sờ, vội vàng nhận lấy, nhìn kỹ trước sau, nhỏ giọng nói: “Ngươi hãy chăm sóc tốt cho Noãn Noãn.”

Lôi Đình nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay Kim Ưng: “Nơi này có Vân Ế ở lại là được rồi, ba người chúng ta sẽ đi theo ngươi.”

Kim Ưng ngẩng đầu nhìn Phong Tế, Vân Vụ cùng Vân Ế.

Vân Ế cắn môi tiến lên: “Lão đại, ta biết ngươi vẫn còn giận ta, nhưng hiện giờ tình thế khẩn cấp, ngươi phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Noãn Noãn thật tốt.”

Kim Ưng lạnh lùng nhíu mày gật đầu một cái, bốn bóng dáng nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi Kim Ưng.

Vân Ế vui đến muốn khóc, hắn đã mất đi muội muội duy nhất, nên thực sự không muốn mất luôn người huynh đệ này.

Đại điện vàng son rực rỡ, Long Kỳ lạnh lùng nhìn Phi Long Châu. Hắn không ngờ uy lực của Phi Long Châu lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn muốn Ngạo Long Quyết ra đời sớm hai năm xem ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Phượng Phiên vội sải bước tiến vào, quỳ xuống nói: “Thánh hoàng, Mộ Dung Thánh Ly đã phát động chính biến.”

Long Kỳ đột nhiên dừng lại, tay áo tung bay, cười ha hả: “Thật tốt, có vẻ như ông trời cũng giúp ta. Mộ Dung lão, ngươi trăm phương ngàn kế tính toán nhiều năm như vậy, cuối cùng Mộ Dung vương triều cũng rơi vào tay bổn tôn thôi.” Hắn chợt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Phượng Phiên: “Ngươi dẫn tứ đại đường chủ đi trước, phải khiến cho bọn chúng đấu nhau tới chết. Hơn phân nửa thiên hạ đang nằm trong tay Hộ Long điện, ngày nhất thống thiên hạ cũng sắp tới rồi.”

“Chúc mừng Thánh hoàng.” Phượng Phiên quỳ dưới đất hô to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.