Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 52: Giữ lại lần đầu tiên của nàng


Đọc truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! – Chương 52: Giữ lại lần đầu tiên của nàng

Editor: nhuandong

Beta: thuyvu115257

Lại là chiêu này! Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng né sang một bên, nhưng nam tử yêu nghiệt áo đỏ giống như có mắt ở sau lưng, thân thể đang bay giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng.

Noãn Noãn muốn tránh lần nữa nhưng đã không kịp rồi!

Chuẩn xác rơi trên người Noãn Noãn, cái trán thuận tiện cọ lên môi nàng, con ngươi đỏ tươi yêu dị của Long Khê khiêu khích xẹt qua núi giả, bọn họ nhanh chóng rút kiếm mở ra khoảng cách giữa hai người.

Hai trường kiếm trong nháy mắt đâm về phía hắn! Cùng lúc đó, Noãn Noãn cũng tức giận vung ống tay áo lên.

“Bốp!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Long Khê trốn thoát khỏi hai thanh kiếm, nhưng không tránh được một cái tát kia của Noãn Noãn. Trên khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt hiện rõ dấu năm ngón tay.

Long Khê hơi ngẩng đầu lên, uất ức mím môi anh đào lại, yên lặng không nói nhìn Noãn Noãn. Con ngươi màu đỏ yêu dị hiện lên một tầng trong suốt, chậm rãi tụ lại trên khóe mắt, tủi thân không nói nên lời, buồn bã: “Noãn Noãn, sao nàng lại có thể đối xử với ta như vậy!”

Noãn Noãn sững sờ, không biết hôm nay yêu nghiệt áo đỏ này muốn diễn vở tuồng gì? Đang định mở miệng giải thích, thì Kim Ưng và Mộ Dung Thánh Ly lại lần nữa đâm kiếm tới.

Thân thể nhẹ nhàng bay lên, Long Khê nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn Noãn Noãn, con ngươi ngập nước, tràn đầy thâm tình. Mộ Dung Thánh Ly nhìn thấy, lửa giận bốc lên, soạt soạt soạt, mũi kiếm đâm liên tiếp ba lần đến trước mặt Long Khê.


Nhưng ánh mắt Kim Ưng lại tràn đầy lạnh nhạt cùng nặng nề, khóe môi mím thật chặt, bình tĩnh ra chiêu, phối hợp ăn ý với Mộ Dung Thánh Ly. Hai người một trước một sau, phong kín toàn bộ đường lui của Long Khê.

“Noãn Noãn, cứu ta!” Long Khê đột nhiên hô to, vươn cánh tay ngọc dài trắng trẻo ra với Noãn Noãn, cơ thể lại bị lui về phía sau, tình cảnh giống như tự tử rơi xuống dốc núi, tóc bạc, áo đỏ tung bay, đẹp mắt không nói lên lời.

Noãn Noãn chỉ cảm thấy uất ức, yêu nghiệt áo đỏ này rốt cuộc muốn làm gì? Nàng rất thân với hắn sao? Giống như là sinh ly tử biệt vậy!

Ngay tại lúc kiếm của hai người đang phối hợp ăn ý sắp đụng đến được vạt áo của Long Khê, phía chân trời đột nhiên rít lên, xuất hiện hai bóng người. Chỉ trong nháy mắt, mỗi người một tay tóm lấy Long Khê, nhanh chóng thi triển khinh công rời đi.

Chân trời đỏ như máu.

Mộ Dung Thánh Ly nghi ngờ liếc nhìn Kim Ưng, hắn không hiểu tại sao vừa rồi lại giúp tên này cùng nhau đối phó với người áo đỏ!

Mặt nạ hoàng kim óng ánh, đôi mắt nam nhân lạnh nhạt mà kiên quyết: “Mộ Dung Thánh Ly, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi mang Long Noãn Noãn rời đi!”

Mộ Dung Thánh Ly sững sờ, không ngờ Kim Ưng cũng lội vào vũng nước đục này. Hắn cười lạnh: “Được, vậy hôm nay liền đấu một trận sống còn đi, xem cuối cùng ai là người chiến thắng!”

Kim Ưng chuyển mắt nhìn về Long Noãn Noãn, trong nháy mắt hàn kiếm của Mộ Dung Thánh Ly đâm tới, thế nhưng hắn không hề ngăn cản, mà trực tiếp thay đổi phương hướng, một tay kéo cánh tay Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”


Noãn noãn sững sờ, muốn tránh thoát, đột nhiên nhìn thấy Kim Ưng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia khiến cho nàng lập tức nghĩ tới một người — Mộ Dung Thánh Anh!

“Ngươi…” Noãn Noãn hơi động lòng, cũng trong nháy mắt, lòng hiếu kỳ khiến cho nàng rời đi cùng Kim Ưng.

Thân là người trong tổ chức sát thủ thì không nên có lòng hiếu kỳ, có lẽ, số mạng của Noãn Noãn đã thay đổi từ đó. Ngày ấy, nếu như nàng kiên trì, nói không chừng nàng có thể cùng Mộ Dung Thánh Ly rời khỏi hoàng cung!

Kim Ưng lôi kéo nàng bay vọt vào Linh Thứu cung.

Đứng ở bên ngoài Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Ly oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong đầu không kiềm chế được xuất hiện tình cảnh phụ hoàng lúc sắp chết.

“Ly Nhi, phụ hoàng muốn con thề, cả đời này không được bước vào Linh Thứu cung nửa bước, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi người con yêu!” Mộ Dung Minh Nguyệt kéo lấy cánh tay Mộ Dung Thánh Ly, trịnh trọng mở miệng.

“Ta Mộ Dung Thánh Ly xin thề, cả đời này sẽ không bước vào Linh Thứu cung. Nếu làm trái lời thề, sẽ mất đi người yêu, cả đời vĩnh viễn cô đơn!” Mộ Dung Thánh Ly quỳ gối thề trước mặt Mộ Dung Minh Nguyệt đang hấp hối trên giường rồng.

Mộ Dung Minh Nguyệt như được an ủi gật đầu một cái, cuối cùng an tâm nhắm hai mắt lại.

“Khốn kiếp!” Mộ Dung Thánh Ly tức giận khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Tại sao? Tại sao? Phụ hoàng, tại sao người sắp chết lại muốn con thề như vậy? Tại sao?”


Hắn cầm kiếm đứng ở bên ngoài Linh Thứu cung, hắn không thể làm trái với lời thề, nhưng hắn có thể đợi Kim Ưng ra ngoài. Hắn cũng không tin, Kim Ưng sẽ trốn ở bên trong cả đời!

Bên trong tiền viện Linh Thứu cung, cỏ dại mọc thành bụi, toàn thân Kim Ưng là một màu trắng bạc, lạnh lùng chống lại ánh mắt ngờ vực của Noãn Noãn.

“Ngươi không thể đi với hắn!” Hắn lạnh lùng mở miệng, “Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”

“Ngươi kéo ta đi vào nói những lời không ý nghĩa này làm gì?” Noãn Noãn lạnh lùng nhìn hắn: “Mộ Dung Thánh Anh, ngươi vẫn làm bộ không biết võ công, hóa ra lại là một cao thủ, ngươi đến cuối cùng muốn làm gì? Rốt cuộc người nào mới thực sự là ngươi?”

Ánh mắt sắc lạnh của Kim Ưng chợt lóe, nhanh chóng quay mặt đi: “Ngươi nhận lầm người, ta không phải là Mộ Dung Thánh Anh. Ta là Kim Ưng, là đường chủ Kim Ưng môn!”

“Đúng không? Vậy tại sao ngươi lại muốn xen vào chuyện của người khác? Ta rời đi cùng Thánh Ly, có liên quan gì tới ngươi?” Noãn Noãn từng bước từng bước ép sát, nàng cũng muốn xem một chút, rốt cuộc Mộ Dung Thánh Anh muốn ngụy trang đến khi nào. Hắn cả ngày làm như vậy, tóm lại có mệt hay không?

Ra tay như chớp, nhanh chóng hướng về phía mặt của Kim Ưng, Noãn Noãn muốn lột mặt nạ trên mặt Kim Ưng xuống.

Nhanh nhẹn lui về sau tránh né, ánh mắt Kim Ưng run lên, lập tức bắt được tay Noãn Noãn, kéo vào trong ngực.

Cái ôm của nam nhân này rất lạnh lẽo, cực kỳ giống Mộ Dung Thánh Anh, trong lòng Noãn Noãn khẳng định thêm lần nữa.

“Kim Ưng, nếu ngươi không phải là Mộ Dung Thánh Anh, vậy hãy để cho ta nhìn mặt của ngươi!” Hai chân Noãn Noãn dùng sức, nhanh chóng lui về phía sau, muốn tránh thoát tên nam nhân này. Nhưng thân hình của hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau, hai người làm bụi trên đất bay lên tứ tung.


“Long Noãn Noãn, trên thế giới này chỉ có hai loại người có thể nhìn thấy mặt của ta, một là người chết, hai là thê tử của ta, ngươi chọn loại nào?” Đôi môi rét lạnh của nam nhân dán vào lỗ tai của nàng, động tác mập mờ, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, không hề giống như trêu đùa.

Noãn Noãn ngẩn ra, đang muốn mở miệng, nam nhân lại đột nhiên buông nàng ra, nhanh chóng nhảy lên trên nóc nhà nói to với Mộ Dung Thánh Ly đang ở bên ngoài cung: “Mộ Dung Thánh Ly, ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta ở nơi này!”

Mộ Dung Thánh Ly rống lên một tiếng, hai người lại ở bên ngoài cung đánh nhau.

Noãn Noãn nhanh chóng xông về phía cửa Linh Thứu cung, đột nhiên, môt tiếng động kỳ dị vang lên khiến nàng dừng bước.

Sau lưng hoa Mạn Châu Sa đang nở rộ, tiếng vang kì dị truyền đến chính là từ những bụi hoa nằm sâu trong đó.

Noãn Noãn theo trực giác đi về phía sau, lần trước nàng không thể đến hậu viện, là bị yêu nghiệt áo đỏ ngăn lại, lần này nếu đã đến đây, phải nhìn xem sâu trong hậu viện này rốt cuộc có cái gì!

Toàn cảnh đều là một màu đỏ, nhìn không thấy bờ, ở trung tâm màu đỏ yêu dị, có một nữ tử áo trắng tựa như tiên nữ lẳng lặng nằm đó, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Noãn Noãn từng bước từng bước đến gần nữ tử kia, càng ngày càng gần.

“Noãn Noãn!” Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Mộ Dung Thánh Anh.

Noãn Noãn ngoái đầu nhìn, chỉ thấy hắn đứng ở giữa biển Mạn Châu Sa đỏ rực yêu dị, quần áo trắng toát cùng màu đỏ như máu kia tạo thành sự chênh lệch rõ ràng,

“Noãn Noãn muốn rời khỏi trẫm rồi sao?” Mộ Dung Thánh Anh dịu dàng cười, buông tay, cởi bỏ bộ quần áo màu trắng trên người, không hề che đậy đứng ở trước mặt Noãn Noãn: “Nếu Noãn Noãn thực sự muốn rời khỏi, vậy ta nhất định phải giữ lại lần đầu tiên của nàng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.