Đọc truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! – Chương 20: Cái chết của Dạ Đàm
Noãn Noãn trở về phòng, nhốt tất cả mọi người ở ngoài cửa.
Mộ Dung Thánh Anh tuyệt tình đối với Lệ phi khiến nàng nghĩ tới nỗi đau của kiếp trước. Nàng ngoái đầu nhìn gói thuốc trên giường, đó là thuốc giải chế cho Mộ Dung Thánh Anh, đã thành công một nửa. Nàng bước lên, siết chặt tay, muốn vứt luôn xuống đất nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Nàng chế thuốc giải này vốn chỉ vì để giúp mình có thể xuất cung, cho nên Mộ Dung Thánh Anh là người đàn ông xấu xa thế nào thì liên quan gì tới nàng? Giữa nàng và hắn cũng chỉ là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng!
Tâm tình từ từ bình tĩnh lại, Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, đặt gói thuốc ở cuối giường, vuốt ve bụng, lúc này mới nhớ tới nàng bận rộn cả đêm, giờ đã thấy đói bụng!
“Dạ Đàm!” Mở cửa phòng, Noãn Noãn cao giọng gọi.
Ngoài cửa chỉ có mấy cái cung nữ coi chừng, Quế ma ma hẳn là đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Mấy cung nữ nghe thấy tên Dạ Đàm, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều thu mắt cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
“Thược Dược, Dạ Đàm đâu?” Noãn Noãn dùng ánh mắt lạnh lùng quét về mặt của một cung nữ phía sau cùng.
Thược Dược lập tức quỳ trên mặt đất, những cung nữ kia cũng theo sát quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn không có ai mở miệng.
“Thược Dược, Bổn cung hỏi ngươi, nói!” Mặc dù không nghĩ tới bày ra dáng vẻ Hoàng hậu, nhưng mà lần này không dùng không được.
Thược Dược đột nhiên khóc thút thít lên tiếng, vẻ mặt chúng cung nữ cũng đều vô cùng buồn bã.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua từ lãnh cung trở lại, ánh mắt oán độc của Quế ma ma khiến lòng Noãn Noãn lại thấy lạnh lẽo.
“Thược Dược, đưa Bổn cung đi tìm Dạ Đàm!” Noãn Noãn đi ra khỏi phòng, một tay kéo Thược Dược lên.
Thược Dược co rúc ở trước người Noãn Noãn, cả người run rẩy, nhỏ giọng nói: “Nương nương…..Dạ Đàm…..Chết rồi….”
Noãn Noãn nắm tay Thược Dược mà căng thẳng, không dám tin trợn to hai mắt, hồi lâu, nàng hỏi lại lần nữa, “Ngươi nói cái gì?”
Thược Dược đã khóc không thành tiếng.
Đôi mắt sắc của Long Noãn Noãn tối sầm lại, nhất định là Quế ma ma! Tối hôm qua nàng đã cảnh cáo bà ta, nhưng bà ta không coi lời nàng nói ra gì, rốt cuộc ai mới là chủ tử của Phượng Vũ cung này!
“Đưa ta đi tìm Quế ma ma!” Noãn Noãn lạnh lùng nói.
Tất cả cung nữ đều sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, “Hoàng hậu nương nương, ngài tạm tha qua tụi nô tỳ đi, Quế ma ma nói rồi, ở chỗ nương nương chỉ có ma ma mới có thể hầu hạ, tụi nô tỳ mệnh tiện dơ tay, không xứng hầu hạ nương nương!”
Long Noãn Noãn lạnh lùng nhíu lông mày, Quế ma ma đâu có nói các nàng mệnh tiện dơ tay, rõ ràng là muốn giam cầm nàng ở trong tay bà ta!
Khí thế lạnh lùng từ Noãn Noãn trên người tản mát ra, các cung nữ quỳ trên mặt đất mặc dù sợ đến cả người run rẩy nhưng so với Quế ma ma ác độc, họ thà cãi lời Hoàng hậu.
“Nương nương tìm nô tỳ?” Xa xa, Quế ma ma chân nhỏ chạy như bay tiến đến, phía sau của bà ta còn có tên tiểu thái giám, rõ ràng đã đi báo tin cho bà ta.
“Bà tới vừa đúng lúc!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, đi đến trước mặt của Quế ma ma, lạnh lùng nói, “Ta hỏi bà, Dạ Đàm đâu?”
Mặt Quế ma ma liền biến sắc, theo trực giác nhìn về Thược Dược và chúng cung nữ quỳ trên mặt đất, trong con mắt kia lộ ra vẻ ác độc.
Long Noãn Noãn siết chặt hai quả đấm, không ngờ hoàng cung cổ đại này so với tổ chức sát thủ hiện đại còn đen tối hơn, Dạ Đàm đã làm sai điều gì? Nàng ấy chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thôi, cứ như vậy liền giết chết?
Quá ghê tởm!
“Quế ma ma, ta hỏi bà một lần nữa, Dạ Đàm đâu?” Lời nói lạnh lẽo, mặt mũi chứa đầy sát khí, giống như có tia sáng chói mắt lóe ra từ trong cơ thể nàng làm cho Quế ma ma ngây người, Thược Dược ngây người, tất cả mọi người đều ngây dại.
Trong ấn tượng, ở trong hoàng cung này, Hoàng hậu coi Quế ma ma như tâm phúc, đừng nói là giết chết một cung nữ nho nhỏ, cho dù giết chết toàn bộ, nương nương có lẽ cũng sẽ chỉ cười lạnh mà thôi!
Trừ Thánh Nguyên Vương gia, trừ Lệ phi, trên đời này không còn có kẻ nào khác làm Hoàng hậu lộ vẻ xúc động.
Nhưng hôm nay, Hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ chỉ vì một cung nữ nho nhỏ!
Quế ma ma sắc mặt tái nhợt, rất dễ nhận thấy bà ta không ngờ chỉ xử tử một cung nữ nho nhỏ, thế nhưng lại chọc cho Hoàng hậu tức giận như thế. Bà ta chợt quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói, “Nương nương, Dạ Đàm không hiểu chuyện, xúi giục nương nương đêm khuya mạo hiểm, nô tỳ phạt nàng ta, nếu là nương nương muốn trách cứ, nô tỳ cũng không một câu oán hận!”
Noãn Noãn cười lạnh, “Phạt nàng ta? Hình phạt chính là một cái mạng sao? Lại nói lãnh cung là ta muốn đi, liên quan gì tới Dạ Đàm? Quế ma ma, bà thật sự quá ác độc!”
Quế ma ma quỳ trên mặt đất, đôi môi cũng biến thành trắng bệch, ngực giống như có huyết khí cuồn cuộn, lại giống như đang liều mạng duy trì tôn nghiêm.
“Thi thể đâu?” Bước dài đến trước mặt của Quế ma ma, Noãn Noãn xốc cổ áo của bà ta lên.
Quế ma ma mặt mũi cứng ngắc lạnh lẽo, sống lưng thẳng tắp như băng điêu, cắn chặt hai môi không nói.
“Được, bà không nói, tự ta đi tìm, các ngươi ai cũng không cần đi theo, người nào đi theo, liền xử tử kẻ đó!” Noãn Noãn tức giận giơ chân, lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi.
Quế ma ma giương mắt, sau đó lại cúi xuống, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Giống như lửa thiêu ở trong sân hỗn loạn, Long Noãn Noãn lúc này mới cảm thấy khắp nơi mình đều bị quản chế.
Không trách được Quế ma ma không nói cho nàng, viện tử này lớn như vậy, muốn tìm người, còn là người chết, nói dễ vậy sao!
Áy náy đối với Dạ Đàm khiến tâm tình Long Noãn Noãn lại buồn bực, nàng bay người lên trên nóc nhà, ngồi ở trên đỉnh lưu ly, lạnh lùng nhìn cái hoàng cung lạnh lẽo này.
Mặt trời mới lên rải xuống người nàng ánh sáng vạn trượng, gió thổi áo tím tung bay, tóc đen bồng bềnh.
Nơi xa trên nóc nhà kim quang chợt lóe lên.
Noãn Noãn đứng dậy, trong đầu lập tức dần hiện ra một bóng người, kẻ đeo mặt nạ vàng?
Nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo, người phía trước hình như ý thức được nàng đuổi theo, thế nhưng cố ý thả chậm bước chân.
Thoáng qua mấy nóc nhà, bóng người kia đột nhiên không thấy.
Noãn Noãn lạnh lùng nhíu nhíu mày, đứng ở trên nóc nhà, nhìn ra xa.
Một tràng tiếng cười của con gái truyền đến, chỉ là không biết vì sao khiến cho người ta không thoải mái.
Noãn Noãn cúi người nhìn xuống dưới.
Một nam tử hình như đã hôn mê, bị hai ả nữ nhân mặt mày dâm đãng một trái một phải kéo đi, hướng về một chỗ viện đi tới.
“Mộ Dung Thánh Khuynh?” Noãn Noãn kinh ngạc dương lông mày, một thân áo màu đen nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, trên lưng hắn còn có kiếm. Chỉ là hiện tại….
Mặc kệ như thế nào, hai nữ nhân kia xem ra không có vẻ gì là người tốt, trước cứu đã rồi lại nói!
Lãnh Hương cùng Lãnh Bích mặt mày đều quyến rũ xinh đẹp, họ hết sức vừa ý con mồi lần này.
Lãnh Hương đặt nam nhân tựa vào trên người của Lãnh Bích, “Đỡ lấy, ta đi mở cửa!”
Ả ta lấy chìa khóa vừa tra vào khóa ở bên trong, đột nhiên, một mùi thơm Mạn Đà La quanh quẩn ở chóp mũi.
“Lãnh Bích….” Ả ta chỉ kịp kêu một tiếng, ba người cùng lúc ngã trên mặt đất.
_________________