Đọc truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! – Chương 123
Sau một phút đồng hồ, Hàn Ngọc tâm sự nặng nề ra khỏi phòng, yếu ớt thở dài.
Thì ra là gia nhìn thấu đáo hơn tất cả, bọn họ đã vô lực phản kích, chỉ là gia không thể bỏ qua cho mình, không thể bỏ qua áy náy đối với các huynh đệ!
Đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng sáng tỏ, trên nóc khách điếm xuất hiện hai bóng dáng lén, hai bóng dáng này tráng kiện nhanh nhẹn, rất nhanh tìm thấy mục tiêu, một người trong đó nhấc một mảnh ngói lên, nhìn vào trong, gật đầu với một người khác.
Từ trong ngực lấy ra một ống trúc to bằng ngón tay, nhấc khăn đen trên mặt ra, dùng sức thổi hơi vào bên trong, một bóng đen khác lưu loát đặt mảnh ngói vào chỗ cũ.
Đúng cách như cũ, liên tiếp thổi ba gian phòng, hai người nhàn nhã ngồi ở trên nóc phòng nhìn sao trên trời.
Sau một phút đồng hồ, xác định không có bất kỳ động tĩnh gì, một bóng đen nhỏ giọng mở miệng: “Công chúa, đã đến lúc rồi, bảo đảm nam nhân kia ngủ như một con lợn chết!”
Một bóng đen khác gật đầu một cái, hả hê giao ống trúc cho nàng ta: “Xem ra bản lãnh chúng ta thường ngày nghe lén trong hoàng cung cũng có chút công dụng rồi!”
Bóng đen cười hả hê, hai người từ trên nóc phòng nhảy xuống, một người trong đó nghênh ngang đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng đơn giản, nam nhân nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng chính là Mộ Dung Thánh Ly, bóng đen kia kéo khăn đen xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt phù dung, chính là công chúa Phượng Hoàng.
Đóng cửa phòng, sải bước về phía nam nhân, như nắm chắc nam nhân sẽ không tỉnh, Phượng Hoàng một phen uốn éo qua khuôn mặt nam nhân, nụ cười hả hê cứng lại ở trên mặt.
Một đôi mắt chính trực của nam nhân nhìn thẳng vào nàng, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn chạy, lại bị nam nhân từ phía sau kéo lấy tóc, hung hăng kéo trở lại.
“Muốn chạy?” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, một phen siết cổ nữ nhân: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?”
Đúng là hổ lạc bình dương khi khuyển khi mà, hắn đường đường là Thánh Nguyên vương gia, thậm chí tiểu nha đầu tay trói gà không chặt cũng mơ ước động thủ!
“Ta không muốn giết ngươi, thật đó!” Phượng Hoàng lập tức làm bộ đáng thương ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm ánh mắt đen to của nam nhân: “Ta chỉ là chỉ là…”
Mộ Dung Thánh Ly không muốn nghe giải thích của nàng, một tay đẩy nàng ngã xuống đất, đang muốn rút kiếm, chợt cảm thấy gì đó khác thường: “Ngươi…”
“Ha ha ha!” Phượng Hoàng hai tay chống nạnh cười hài lòng: “Ngươi cũng không thể tưởng, nếu chỉ như vậy, Phượng Hoàng công chúa ta làm sao có thể hành tẩu giang hồ nhiều năm không ngã ở Trọng Lâu này như vậy? Mặc dù võ công của ta không cao, nhưng cả người đều là độc, nhất là cổ độc càng thêm lợi hại, ngươi muốn mạng của bản công chúa, cũng không nhìn xem năng lực của mình!”
Mộ Dung Thánh Ly không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng cười hả hê, càng thêm khiếp sợ nghe đối phương xưng Phượng Hoàng công chúa? Chẳng lẽ nàng là tiểu nữ nhi hoàng đế Trọng Lâu yêu thích nhất Phượng Hoàng?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi cũng không cần uất ức, độc toàn thân ta đều là độc đắc ý nhất do sư phụ suốt đời chế tác, dù là thiên hạ đệ nhất thần y Vân Ế cũng đừng mơ tưởng giải được. Cho nên, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta đi, ngươi là nam nhân đầu tiên ta coi trọng khi hành tẩu nhiều năm như vậy!” Phượng Hoàng nói xong, liền nhào tới, lập tức đè Mộ Dung Thánh Ly xuống giường, vui vẻ cởi quần áo của hắn.
Mộ Dung Thánh Ly cả người không thể động đậy, trong mắt đều là không dám tin, nghĩ một chút hắn Thánh Nguyên vương gia uy phong lẫm liệt hai mươi năm, chưa từng chịu khuất nhục như thế, lại bị một nữ nhân cưỡi trên người…
“Ngươi tránh ra, cái người dâm oa đãng phụ!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn Phượng Hoàng giống như trông thấy Dung Yên Nhi.
“Ngươi nói cái gì? Dâm oa đãng phụ?” Phượng Hoàng dừng lại động tác trên tay, hung hăng đặt mông lên bụng hắn, thương yêu nam nhân nhíu mày: “Cái này gọi là tình yêu, ngươi có hiểu hay không? Ta nhìn trúng ngươi, muốn ngươi làm phò mã của bản công chúa, ngươi lại dám dùng từ ngữ dơ bẩn như vậy hình dung bản công chúa!”
Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng cãi lại: “Ngươi yêu ta? Thật nực cười, ta chưa từng thấy qua ngươi… ngươi lúc nào yêu ta? Huống chi, dù ngươi yêu ta, nhưng ta không yêu ngươi… Ngươi cưỡng cầu như vậy, có khác gì với dâm oa đãng phụ kia?”
Phượng Hoàng cười hắc hắc: “Ta đây đáng yêu, ngươi sẽ yêu mến ta, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống ta, vừa gặp đã thương đối với ta!”
Mộ Dung Thánh Ly mặt đỏ lên, không ngờ gặp loại nữ nhân này. Đột nhiên, hắn giống như nghĩ tới điều gì, thân thể cứng đờ. Hắn đã từng quấn thật chặt lấy Long Noãn Noãn, cũng có gì khác với nữ nhân vô sỉ này? Hắn đã từng đắm chìm trong luyến ái với Noãn Noãn, lại cưỡng cầu Noãn Noãn hiện tại yêu mình, chuyện này… Không không, không giống nhau, là Long Noãn Noãn hiện tại cưỡng chiếm thân thể Noãn Noãn, không giống nhau!
“Ngươi…” Đang mâu thuẫn, đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, ngước mắt, thấy đai lưng đã ở trong tay nữ nhân, sau đó bay xuống mặt đất, mà áo bào đã hoàn toàn bị cởi ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng.
“Không cần ầm ỹ… Qua tối nay ta sẽ dẫn ngươi hồi cung. Chỉ cần ngươi có biểu hiện tốt, ta nhất định sẽ làm cho phụ hoàng ban thưởng ngươi làm phò mã của ta!” Phượng Hoàng cười hì hì, tay nhỏ bé vươn ra vuốt ve lồng ngực tinh trán, sau đó leo lên gặm cắn.
“Ngươi cút ngay, cút ngay, có nghe thấy không, ngươi…” Nhưng cho dù Mộ Dung Thánh Ly kêu gào như thế nào, từ đầu tới đuôi nữ nhân kia vẫn có gương mặt hưởng thụ.
“A!” Trong đêm đen truyền ra tiếng nam nhân kêu gào một hồi, thật là thê thảm!
※
“A!” Noãn Noãn chợt ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.
“Sao vậy?” bên cạnh Mộ Dung Thánh Anh vươn một tay ra, ôm chặt lấy nàng: “Gặp ác mộng?”
Noãn Noãn gật đầu một cái, nhìn vòng bốn phía, tối đen như mực, bọn họ vẫn còn ở trong sơn động.
“Mơ thấy cái gì?” Mộ Dung Thánh Anh tiếp tục ôm nàng vào trong ngực. nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thấp giọng hỏi.
“Mơ thấy Mộ Dung Thánh Ly!” Noãn Noãn cúi đầu mở miệng: “Mơ thấy đôi mắt oán giận kia, giống như một đêm kia ta giết năm huynh đệ của hắn, đốt lương thảo, nhìn ánh mắt hắn nhìn ta, thật sự rất đáng sợ!”
“Thật xin lỗi!” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng, môi cẩn thận hôn vành tai nàng: “Đều là vì ta nàng mới có thể… Sau này sẽ không như vậy nữa, về sau tới lượt ta bảo vệ nàng!”
Noãn Noãn vừa cười, vừa tránh né hắn: “Chàng đừng nhân cơ hội, chiếm tiện nghi của ta, đều nói không cần, chàng…”