Đọc truyện Độc Hậu Ngang Tàng – Chương 53: Tìm người
Mãn Vọng Triết là vua của Thiên Sơn Quốc nhưng không có nghĩa hắn am hiểu hết thảy tất cả về nơi này.
Vậy nên thúc ngựa chạy được một đoạn thì tứ phía hầu như là rừng cây và núi đồi đành phải dừng lại.
Cũng may lúc này Mãn Vọng Xuyên và Mãn Vọng Bắc cùng với cấm vệ quân vừa hay đuổi kịp.
Vọng Xuyên vương gia:
” Hoàng huynh, huynh không biết đường đừng có chạy lung tung.”
Nói đến chuyện này thì…..
Mãn Vọng Triết từ nhỏ luôn ở trong cung, lớn lên thì ra xa trường đánh giặc.
Chỉ là hắn ngồi lên kiệu ngủ một giấc thì đã đến nơi. Nhiều khi nơi hắn nhận lệnh diệt trừ kẻ địch là địa phương nào e rằng chính hắn cũng không biết rõ!
Mãn Vọng Bắc nhìn Mãn Vọng Xuyên rồi thở dài.
” Hoàng thượng xem ra bệnh mù đường của người hình như vẫn chưa khỏi? ”
Mãn Vọng Triết nhìn y.
” Bớt có phí lời. Nếu ngươi biết sao còn không chỉ đường? ”
Mãn Vọng Bắc lớn tiếng cười rồi mới nghiêm túc nói.
” Đây là Thiên Tình Cốc, trước đây nơi này lưu truyền một câu chuyện về vị vua của thời đại trước trong một lần chinh chiến xa trường không may thất thủ bị quân địch ép đến mức đành phải chạy đến nơi này. Ngài ấy vào đây thì gặp được một cô nương.Thiên tiên mỹ nữ xinh đẹp hơn hoa. Ngài ấy đem lòng yêu vị cô nương này nên từ bỏ hết tất cả ở lại đây chỉ muốn mỗi ngày được gặp nàng. Chỉ tiếc là một người là tiên, một người là phàm. Ngài ấy chết đi cô nương đó vì thương nhớ ngài ấy như một tri kỷ. Nàng cắt đi một mảng thịt lớn trên cánh tay phải nấu cho ngài ấy ăn.
Sau khi ăn xong vị vua đột nhiên tỉnh lại, cải lão hoàng đồng. ”
Mãn Vọng Triết nghe y lòng vòng, liên thuyên cả buổi thì tức giận.
” Nếu như Khuynh Thành gặp chuyện gì thì cái đầu của ngươi cũng đừng mong giữ được. ”
Lúc này Mãn Vọng Bắc mới chịu nghiêm túc đi vào vấn đề.
” Nói cách khác đây là chỗ thần tiên ở, người phàm muốn vào e là khó lắm. ”
Nhưng mà cách nói chuyện này cũng được xem là nghiêm túc sao?
Vọng Xuyên vương gia:
” Ngũ hoàng huynh lúc này không phải lúc để huynh đùa giỡn đâu! ”
Vấn đề là Mãn Vọng Bắc cũng chẳng muốn đùa giỡn đâu vì y biết được sáng sớm xương mù nếu vào rừng e rằng sẽ gặp nguy hiểm nên mới kéo dài thời gian.
” Chuyện có thần tiên sống chỉ là do người trong dân gian truyền lại để giải thích cho việc vì sao nơi này địa hình khó khăn, hiểm trở. Quan trọng nhất là nếu đã vào thì cơ hội bước ra hầu như bằng không. ”
Nói đến đây sắc mặt của ai cũng thay đổi.
Hoàng thượng và Vọng Xuyên vương gia đồng thay lên tiếng.
” Chúng ta mau xuất phát thôi.!”
Trên đời này làm gì có ai nhắc đến chuyện sống chết mà không sợ hãi.
Chỉ là vì nàng, họ muốn xác nhận nàng có an toàn hay không.
Mãn Vọng Bắc nhận ra rằng xương mù dần tan liền chỉ đường cho họ đi vào.
Thật ra y cũng không biết rõ nơi này nhưng mà do có kinh nghiệm ngao du bốn bể nên Mãn Vọng Bắc nhận ra những nơi ít ẩm ướt thì càng ít nguy hiểm.
Nơi đây xung quay nhìn đi nhìn lại có rất nhiều cổ thụ to lớn, dây leo và những tảng đá lớn nhỏ khác nhau.
Mãn Vọng Bắc:
” Mọi người cẩn thận! Trước đây ta từng nghe người khác nói nơi này có rất nhiều động vật ăn thịt. Nhớ quan sát kĩ dưới chân nếu như có phân hay dấu chân động vật thì lập tức đi đường khác. ”
Khi này lại nói nói đến tình hình trong cung đi.
Hoàng hậu mất tích.
Hoàng thượng xuất cung.
Nhiếp chính vương và Vọng Xuyên vương gia đi theo cùng.
Quan trọng hơn hết còn huy động đến cấm vệ quân.
Chuyện này quả thật khiến ai cũng lo lắng, nhất là thái hậu bị dọa cho một phen.
” Mau sai người tìm hoàng đế về cho ai gia!”
Thái hậu lo lắng nói với thái giám thân cận.
Y hành động phải nói là nhanh khỏi phải bàn cãi.
Lập tức liền không thấy đâu.
Vị lão phật gia lại tiếp tục lãi nhãi.
” Con với cái chẳng ra thể thống gì. Còn nữ nhân kia đúng là chẳng biết phép tắc gì. Hoàng thượng mà xảy ra chuyện gì xem ai gia xử lý ngươi như thế nào. ”
Còn về phần phi tần trong hậu cung họ biết chuyện nhưng hậu cung không được can thiệp vào viện vua nên họ cũng không tiện bàn tán lung tung.
Chỉ là từ chuyện lần này khiến họ nhận ra được một điều rằng.
Chính cung nương nương Hoàng hậu tân triều quan trọng như thế nào.
Phải biết rằng chỉ có những việc nằm trong phạm vi cực kỳ quan trọng mới phải động đến cấm vệ quân
Hoàng thượng vì nàng mà làm nhiều việc trái quy tắc như vậy đúng là sủng đến vô pháp vô thiên rồi.