Đọc truyện Độc Hành Thú – Chương 3
“Tôi nghe thấy từng người trong tim tôi dần bước đi, để lại trong tôi sự cô độc ngày một lớn dần.”
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ở mặt ngoài nhìn như thật náo nhiệt, trên thực tế cuộc sống vẫn là mỗi ngày cùng cô độc chậm bước đi, Bách Tiệm Ly bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Trong phòng tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương, cảnh tượng quen thuộc chính là mọi người vội vội vàng vàng, ngay cả ngồi cũng tranh thủ cầm quyển sách tụng mấy chỗ trọng điểm thầy giáo nhắc nhở như hòa thượng niệm kinh.
Cho dù bình thường có mê chơi thế nào, đến kỳ thi cuối kỳ ai cũng không dám chậm trễ, lâm thời nước tới chân mới nhảy, vậy nên chỉ còn cách học thuộc lòng là bí quyết sống còn.
Biểu tình mọi người đều thực rối rắm, trừ bỏ Bách Tiệm Ly.
Hắn bình thường đều có ôn tập, còn nghiêm túc làm bài tập, tới thư viện là ở đó cả đêm, thành tích muốn không tốt cũng khó, hiện tại chỉ cần xem lại một lần trọng điểm, toàn bộ phòng người nhẹ nhàng nhất chính là hắn.
Thi xong Toán cao cấp và Tiếng Anh, bởi vì thời gian còn dư, Bách Tiệm Ly liền lên kế hoạch tự mình đi du lịch sau khi học kỳ kết thúc.
Hắn không đề cập với bất kỳ ai, trực tiếp lên mạng tra cứu, liền chọn Hoàng Sơn.
Du lịch vốn chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, Bách Tiệm Ly đối sông nước thật cũng không phải thực cảm thấy hứng thú, nhưng với núi non trùng điệp xanh biếc một màu lại phi thường mê mẩn, cho nên lựa chọn đầu tiên chính là Hoàng Sơn.
Hiện tại internet phát triển, du lịch tự túc cũng rất thuận tiện, Bách Tiệm Ly lên mạng đặt trước chỗ ở, hắn dự định đi chơi ba ngày, trừ bỏ thời gian xe chạy, hẳn là vừa vặn.
Lúc sau, Bách Tiệm Ly lại bớt thời giờ ra nhà ga mua vé xe đi Hoàng Sơn, xuất phát từ bến xe ô tô phía nam thành phố N, tuyến xe buýt được mở rộng, toàn bộ hành trình ước chừng năm giờ, vé xe 110 tệ, đều nằm trong khả năng của hắn.
Đến khi hắn đem hết thảy mọi việc chuẩn bị ổn thỏa, kỳ thi cuối kỳ khiến mọi người khóc thét cũng đã xong.
Lúc thi xong môn cuối cùng, cả phòng ngập tiếng hoan hô, đóng đóng gói gói, thu thu dọn dọn, mỗi người vội vã cuống quít chạy về nhà, tận hưởng một kỳ nghỉ hè nhàn nhã, chỉ có Bách Tiệm Ly cứ theo lẽ thường lẳng lặng ngồi trên giường đọc sách.
“Chồng trước… Chồng trước, sao lại không thấy Tiếu Thành đâu cả?” Diêu Kim Long từ trên giường mình thò đầu ra, còn “xưng hô” thật sự nghiêm túc khiến kẻ khác cười sặc sụa, hành lý cậu cũng đã gói ghém xong.
“Tôi làm sao biết được?” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.
“Cậu ta không phải là vợ cậu sao? Cậu ngay cả cậu ta đi chỗ nào cũng không biết.”
Bách Tiệm Ly buông sách, lạnh lùng nhìn cậu, “Tôi là tôi, Tiếu Thành là Tiếu Thành, không cần đem hai người chúng tôi nói nhập làm một.”
“A.”
Diêu Kim Long ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, không dám nói nhiều nữa.
Thấy bộ dáng hắn yên lặng thu thập, Bách Tiệm Ly cảm thấy có chút áy náy, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Quả thực từ lúc bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch, toàn thân hắn liền bao phủ một khối áp suất thấp đen ngòm.
Tự dưng cảm thấy thực phiền toái.
Nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, vô luận là tươi cười sáng lạn như mặt trời của Tiếu Thành, hay là bầu không khí hoà thuận vui vẻ của đám bạn cùng phòng trước mắt.
Hình tượng hòa nhã không thích hợp với hắn, lá mặt lá trái tán chuyện vụn vặt cũng kẻ khác phiền chán, nếu nói nhân loại là loài động vật quần cư (1), thì Bách Tiệm Ly cảm thấy mình càng giống một người ngoài hành tinh hơn.
Hắn chán ghét đám đông, không thích náo nhiệt, thầm nghĩ lẳng lặng một người, thỏa thích vui vẻ trong không gian của mình, tự mình trò chuyện với mình.
Tình yêu? Tình bạn? Tình thân?
Mấy thứ này, hắn cũng không cần.
Bách Tiệm Ly nhảy xuống giường
, xách laptop đi đến thư viện.
Tòa kiến trúc màu xám lẳng lặng đứng sừng sững kia, giờ phút này là nơi cứu vớt sự yên tĩnh cho hắn.
Mới đi tới cửa, Bách Tiệm Ly đụng phải Tạ Ngôn.
“Này, cậu muốn đi đâu?”
Tạ Ngôn kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy hắn so với bình thường càng tản ra hơi thở lạnh như băng, điều này khiến anh có chút lo lắng.
“Thư viện.” Bách Tiệm Ly ngắn gọn trả lời.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều, thường chỉ đối đáp vài từ.
“Cậu không phải sẽ ở lại trường cả kỳ nghỉ hè chứ?” Tạ Ngôn nhìn hắn, trước giờ anh chưa từng nói nhiều như vậy, “Bách Tiệm Ly, nhà cậu cách trường chỉ có mười lăm phút đi xe, cậu vì sao cứ suốt ngày ngâm mình ở nơi này?”
Bách Tiệm Ly nhìn anh một cái, “Tôi thích.”
Tạ Ngôn hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy tay chân thật ngứa ngáy, rất muốn túm tên “người chết” này lại đập một trận, vậy mới có thể đẩy lui cỗ ác khí trong ngực này.
“Tôi thấy rồi…” Tạ Ngôn hướng hắn ngạo nghễ hếch cằm, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn có mị lực sát thương cực lớn.
Cứ nghe các nữ sinh trong khoa bàn tán là biết, bọn họ đã từng vì tranh đua Tiếu Thành cùng Tạ Ngôn ai mới người đẹp trai nhất đại học N đến mức đầu rơi máu chảy. Không thể không thừa nhận, anh đích xác rất đẹp trai.
“Thấy cái gì?”
“Cậu mua vé xe đi Hoàng Sơn.”
“Vậy thì sao?”
“Chỉ có một vé.” Tạ Ngôn nhìn chăm chú vào mắt hắn.
“Tôi dự định chỉ đi một mình.”
“Vậy Tiếu Thành đâu? Lúc đang thi cậu ta vẫn quấn quít hỏi cậu nghỉ hè tính làm gì, cũng mời cậu không dưới mười lần đi, cậu ta rủ cậu về nhà mình ở Hải Nam chơi, cậu đều nói không rảnh. Không nghĩ tới, thì ra cậu đã sớm có dự định khác. Nếu hôm qua không phải tôi vô tình nhìn thấy vé xe, ai cũng không biết cậu muốn đi Hoàng Sơn. Kia Tiếu Thành tính sao? Tôi dám cá là cậu ta căn bản hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Cậu tính dấu cậu ta bao lâu, hay là ngay từ đầu đã có ý quăng cậu ta sang một bên?”
Kỳ thật điều Tạ Ngôn chân chính muốn hỏi chính là: cậu ta là gì? Còn tôi là gì? Chúng tôi đối với cậu mà nói, rốt cuộc là gì?
Trong mắt người này không hề có độ ấm, trong lòng cũng không tồn tại bất cứ ai.
Nhưng anh nhịn xuống, anh không muốn vào lúc này cùng hắn nổi lên xung đột.
Ánh mắt vốn vẫn luôn thờ ơ của Bách Tiệm Ly đột nhiên trở nên sắc bén, vừa bén nhọn lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, như một cái dùi đâm thẳng vào lòng người.
“Tôi là tôi, Tiếu Thành là Tiếu Thành. Tôi cùng cậu ta chỉ là bạn học, tôi không nghĩ mọi chuyện đều nhất thiết phải báo cho cậu ta biết.”
Hắn nói là “bạn học”, hắn thậm chí cũng không nhắc đến hai chữ “bạn bè”.
Tạ Ngôn hung hăng trừng mắt hắn, nhịn không được gật đầu, “Hay… hay… hay cho tên Bách Tiệm Ly cậu… Không hổ là động vật máu lạnh chân chính!”
“Dùng từ thực chính xác.”
Bách Tiệm Ly thu hồi tầm mắt, rời đi không quay đầu lại.
Đêm đó, Bách Tiệm Ly thẳng đến khi tắt đèn mới trở lại phòng.
Một mảnh im ắng, Trương Lợi Quần cùng Tạ Ngôn từ trưa đã đóng gói về nhà, nghe Diêu Kim Long nói, Tiếu Thành giữa trưa có trở về, sau đó lại đi ra ngoài, chắc là đã về nhà, cả phòng chỉ còn lại mấy người Bách Tiệm Ly, Tiền Tiến và Diêu Kim Long.
Tiền Tiến và Diêu Kim Long là đồng hương, ngày mai có buổi tụ tập của hội đồng hương nên ở lại đến bây giờ.
Mấy người náo nhiệt vừa đi, cả phòng trở nên im lặng vô cùng, Bách Tiệm Ly trong sự yên tĩnh mong đợi đã lâu này, nặng nề ngủ một giấc thật sâu.
Chuyến xe buýt từ thành phố N đi Hoàng Sơn buổi sáng bảy giờ bốn mươi xuất phát.
Bách Tiệm Ly đúng bảy giờ thức dậy, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Động tác hắn so với bình thường nhanh gấp đôi, mang theo quần áo để thay đổi, khăn mặt cùng nước khoáng, đi giày thể thao, kiểm tra ví tiền đầy đủ, Bách Tiệm Ly chuẩn bị xuất phát.
Giờ phút này, trời đã sáng rồi.
Ngoài cổng trường có một trạm xe buýt, trạm cuối là bến xe phía nam, mười phút có một chuyến, Bách Tiệm Ly đeo túi du lịch trên lưng, đứng ở trạm lẳng lặng chờ xe buýt.
Sương sớm nhàn nhạt chưa tan, cửa hàng văn phòng phẩm và tiệm cho thuê sách đối diện còn chưa mở cửa, vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ mông lung.
Chiếc xe buýt nhỏ lắc lắc rung rung từ phía xa chạy đến.
Xe tới rồi!
Bách Tiệm Ly nhấc lên ba lô, tính bước lên xe.
Đột nhiên, xa xa có tiếng kêu truyền đến.
“Chờ một chút… Đợi tôi với…”
Một đoàn màu trắng từ trong màn sương hiện ra, như một tia nắng ban mai xuyên thẳng vào không gian mờ ảo, càng ngày càng chạy tới gần…
Bách Tiệm Ly tháo mắt kính bị sương mù làm mờ xuống, lấy thị lực nhỏ nhoi của mình xác định…
Đó là một người.
Là một chàng trai mặc áo T-shirt trắng, bên dưới là quần jean xanh, chân mang giày thể thao.
Người nọ đeo một cái túi lớn, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Bách Tiệm Ly, vừa thở vừa nói: “Chờ một chút… Tiệm Ly, tôi cũng muốn đi… đi Hoàng Sơn… Cậu vậy mà cũng không… nói với tôi một tiếng… Liền một mình chạy mất… Thật không phải bạn bè tốt mà…”
Bách Tiệm Ly trừng mắt nhìn cậu y như gặp quỷ.
“Nè, hai người các cậu… Rốt cuộc có đi hay không?” Người bán vé không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hai vị đại nam sinh trước mắt.
“Đi, phải đi chứ!”
Tiếu Thành cười tủm tỉm nắm chặt tay Bách Tiệm Ly, phớt lờ sắc mặt xanh mét của hắn, đem hắn kéo lên xe buýt.
Ba mươi phút sau, Bách Tiệm Ly vẻ mặt ầm ầm sát khí và Tiếu Thành mắt sáng như sao đã an vị trên chiếc xe buýt tốc hành sang trọng.
Xe buýt mở điều hòa mát mẻ, lớp kính màu trà che bớt cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, tốc độ vững vàng hướng mục tiêu của bọn họ – Hoàng Sơn, tiến tới.
Cả xe buýt đều là người đi du ngoạn, không khí thập phần thoải mái.
Có người gọi điện thoại, có người đọc báo, có người vù vù ngủ, Bách Tiệm Ly nhắm mắt tựa vào ghế dựa mềm mại, mặt không chút thay đổi, giống như lão tăng ngồi thiền.
Nhưng cố tình lại có người không cho hắn như nguyện.
“Tiệm Ly, muốn uống nước không?”
Bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng.
Bách Tiệm Ly không để ý tới hắn.
“Tiệm Ly, có muốn ăn chút đồ ăn vặt không? Có mơ, xoài, quýt, chuối…” Tiếu Thành cơ hồ chui cả cái đầu vào ba lô siêu lớn, lục lọi một trận.
Bình thường rất ít nam sinh giống hắn, tên cuồng đồ ăn vặt.
Bách Tiệm Ly mặt lạnh xem ngoài cửa sổ.
“Tôi còn có kẹo socola (2), cậu có muốn ăn không?”
Tiếu Thành thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, rất giống con chó con đáng thương sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, không ngừng hướng hắn vẫy đuôi mừng chủ.
Bách Tiệm Ly không chịu nổi, miễn cưỡng lấy một viên, “Cám ơn.”
“Nếu thích thì cứ lấy, tôi còn cả bịch bự trong này.” Tiếu Thành nhất thời tinh thần đại chấn, cũng bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
“Tôi cũng là lần đầu đi Hoàng Sơn, bất quá lão ba trước kia có đi qua, dạy tôi không ít kinh nghiệm. Trên núi nhiệt độ có chút thấp, không cần mang theo nhiều quần áo, nhưng leo núi dễ ra mồ hôi, cho nên đồ lót phải mang dư ra mấy bộ. Còn có giày nhất định phải chú ý, không thể đi loại giày đế trơn này. Vạn nhất trời mưa, mang áo mưa là thích hợp nhất, sẽ không bị gió thổi bay, lại càng không sợ bị điện giật. Tôi sợ cậu không mang theo nên mua luôn hai cái, lỡ trời mưa còn có cái mà dùng… Còn có kem chống nắng, ánh mặt trời bây giờ rất độc… Lấy tính tình của cậu khẳng định sẽ không mang mấy thứ này, cho nên tôi cũng mang theo một lọ…”
Bách Tiệm Ly ngăn lại cậu đang thao thao bất tuyệt, “Cậu cũng thấy vé xe tôi mua?”
“Không có… Tôi là chiều qua khi quay về phòng, gặp Tạ Ngôn mới biết được, thì ra cậu đã sớm lên kế hoạch nghỉ hè một mình đi Hoàng Sơn chơi.”
Tiếu Thành nhìn hắn, sờ sờ đầu, muốn nói lại thôi.
“Kỳ thật… Cái kia… Cậu không thích đi Hải Nam cũng không sao… Nhưng là một người đi du lịch thực không thú vị, hai người làm bạn thì vui hơn. Tôi cũng rất thích leo núi, vẫn muốn đi Hoàng Sơn xem, cho nên nghe nói cậu muốn đi, liền vội bỏ mọi việc mà chạy theo.”
“Tôi không phải một bạn đồng hành tốt.” Bách Tiệm Ly lạnh lùng nói.
“Không sao, tôi là bạn đồng hành tốt là được.” Tiếu Thành nhiệt tình bày ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu.
Bách Tiệm Ly giật giật môi, cuối cùng không nói gì.
Đột nhiên, Tiếu Thành vỗ đùi, dường như là nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, tôi còn mua hai đĩa nhạc tuyển chọn của Trương Sở, tặng cậu một đĩa, tôi siêu thích ông ta nha.”
Cậu từ trong ba lô lấy đĩa CD đưa cho hắn…
Một đĩa CD hơi mỏng đặt vào tay mình, Bách Tiệm Ly không khỏi có chút kỳ quái nhìn cậu, “Cậu sao lại phí tiền mua tới hai đĩa?”
Chính mình nghe là được rồi, lại còn mua thêm một đĩa cho hắn?
Tiếu Thành lơ đễnh nhún nhún vai, “Lúc đó vừa vặn nghe thấy chủ tiệm mở đĩa này, không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ đến cậu, nhất thời đầu óc đình trệ mua dư một đĩa. Tôi đã chép sang MP3, muốn nghe thử một chút không?”
Tiếu Thành niềm nở đưa MP3 của mình cho Bách Tiệm Ly, Bách Tiệm Ly lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục xem phong cảnh đang lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ…
“Dù cậu không nghe, tôi vẫn cảm thấy bài hát này thực sự hợp với cậu.” Tiếu Thành hậm hực rút tay về, than thở một câu.
Người có trì độn đến đâu, cũng có thể cảm giác được Bách Tiệm Ly sắp bùng nổ đến nơi.
Tiếu Thành không dám lại đi trêu chọc hắn, huống hồ cậu cũng thực mệt mỏi. Đêm qua rất khuya mới ngủ, sáng sớm chưa tới sáu giờ đã chui khỏi ổ chăn, chạy nhanh tới sợ bắt hụt hắn, hiện tại thật vất vả ngồi vào chỗ của mình, cơn buồn ngủ liền cuồn cuộn ập đến…
Cậu đeo tai nghe, mở MP3, kéo ghế nằm xuống, chậm rãi nhấp nháy mi, im lặng nhìn sườn mặt hắn.
Bên trong xe mở điều hòa khiến người ta buồn ngủ, không giống như chạy nhanh ở đường cao tốc, mà càng giống như chìm dưới đáy biển sâu.
Rèm cửa được kéo ra một nửa, các nhành cây bên đường cao ngất, đem dương quang sáng lạn lọc thành từng sợi từng sợi trơn nhẵn, chợt tối chợt sáng, bỗng nhiên mất đi, lại bỗng nhiên chói chang đến hoa mắt, luân phiên chiếu trên sườn mặt đạm mạc của hắn…
Toát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng bẩm sinh.
Bên tai từ từ truyền đến tiếng ca cao vút của Trương Sở:
“Hiện tại là mùa tình yêu
Trong không khí ngập tràn hương vị tình lữ
Người cô độc là đáng xấu hổ nhất
Hiện tại là mùa tình yêu
Mọi người hẳn là cho nhau mỉm cười
Trao nhau cái ôm ấm áp…
Người cô độc là đáng xấu hổ nhất”
Tiếu Thành mỉm cười
, nhắm mắt lại, ở bên cạnh hắn nặng nề ngủ.
Hai người tới Hoàng Sơn thì đã hơn hai giờ chiều.
Bách Tiệm Ly đi thẳng đến khách sạn mình đã đặt trước, tính toán nghỉ ngơi một đêm, lấy lại thể lực, sáng sớm hôm sau sẽ leo núi. May mắn khách sạn hắn ở còn phòng trống, Tiếu Thành ở phòng kế bên hắn, một đêm trầm mặc không nói chuyện.
Bách Tiệm Ly cố nhiên sẽ không nói, Tiếu Thành thấy vẻ mặt đen thui của hắn, tự nhiên cũng không dám nói nhiều.
Sáng sớm hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng, Bách Tiệm Ly đã tỉnh, vì thế đánh thức Tiếu Thành, cả hai đánh răng rửa mặt đơn giản, ăn xong bữa sáng liền thẳng đến Hoàng Sơn.
Lộ trình kế tiếp quả nhiên nghiệm chứng lời Bách Tiệm Ly nói – hắn không phải một bạn đồng hành tốt.
Kể từ khi từ lối vào tới khu Hoàng Sơn, từ lúc bắt đầu leo núi, Bách Tiệm Ly quả thực như cậu lo lắng, biến thành một dã thú trầm mặc mà thô bạo.
Có lẽ là ánh mặt trời quá mức chói chang, có lẽ là người đến du ngoạn nhiều lắm, lại có lẽ là một đường tích tụ áp lực không thể bộc phát, Bách Tiệm Ly sải từng bước dài, bước đi thật nhanh cho hả giận, đem những người cùng xe leo núi bỏ lại xa phía sau…
Hắn mặc quần áo gọn nhẹ, đi như bay, chỉ khổ Tiếu Thành, lưng cậu vác cái ba lô thực nặng, thở không ra hơi, không bao lâu, đã bị hắn bỏ xa một đoạn dài.
“Tiệm Ly… Tiệm Ly…”
Thềm đá lên núi cơ hồ cao ngất trong mây, sức mạnh bên trong Bách Tiệm Ly đang sục sôi mãnh liệt, rất muốn một hơi xông lên, lại bị tiếng người phía sau giữ lại…
Hắn mặt nhăn mày nhíu, dừng lại chờ cậu.
Tiếu Thành thở hồng hộc thật vất vả đuổi tới, còn không kịp uống nước nghỉ ngơi, Bách Tiệm Ly lại không kiên nhẫn nhanh bước tiếp, cậu chỉ có thể lại đuổi theo sau…
Như thế lặp lại vài lần, Tiếu Thành ngay cả khí lực kêu cũng không còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách xa lắc mình bị hắn bỏ lại, nội tâm lo lắng.
Cũng may Bách Tiệm Ly tuy rằng không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là không bỏ lại cậu. Một mình yên lặng đi phía sau rất lâu, khi Tiếu Thành vừa ngẩng đầu, đều luôn nhìn thấy thân ảnh thon dài lãnh thuân kia đứng ở tầng tầng bậc thang phía trước.
Chính loại tư thế chờ đợi thản nhiên này làm cho cậu nội tâm vui vẻ, đem tất cả mệt nhọc đều quẳng ra sau đầu, lại dồn hết sức đuổi theo.
Cảnh cậu đi tôi đuổi cứ lặp lại, thẳng đến khi lên đến đỉnh núi, đi tới chỗ “Thông đón khách (3)”, hai người mới rốt cục sóng vai đồng tiến. “Muốn chụp ảnh không?”
Tiếu Thành chỉa chỉa cảnh đẹp nổi tiếng của Hoàng Sơn ở phía trước – “Thông đón khách”, không ít du khách đều qua đó chụp ảnh lưu niệm.
Bách Tiệm Ly lạnh lùng lắc đầu, “Nhiều người lắm, hơn nữa tôi chán ghét chụp ảnh.”
“A…” Tay vốn đang tính lấy máy ảnh ra nhất thời dừng lại, Tiếu Thành ngượng ngùng rút tay về.
Trong dòng người hỗn loạn, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh núi non kỳ vĩ hiểm trở.
Trên núi không khí tươi mát, xa xa biển mây cuồn cuộn, núi non nối nhau trùng điệp, ngọn núi giống như đao tước (4) mà thành, một vài cây thông mọc gần tảng đá hình thù kỳ lạ, phong cảnh vô hạn, đẹp không sao tả xiết.
Bất tri bất giác, hai người đã đến gần “đỉnh Thiên Đô (5)”.
“Thực cao a…”
Tiếu Thành ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được thở dài.
“Đỉnh Thiên Đô” được xem ngọn núi cao và hiểm trở nhất Hoàng Sơn, độ cao so với mặt biển là một ngàn tám trăm mười mét, thẳng hướng tận trời, là cảnh quan hùng vĩ tráng lệ nhất trong những đỉnh ở dãy Hoàng Sơn.
Không tới “Đỉnh Thiên Đô” thì xem như chưa chân chính đến Hoàng Sơn.
Bách Tiệm Ly cũng ngẩng đầu nhìn, sải bước về phía trước, định đi lên các bậc đá trên núi, Tiếu Thành lắp bắp kinh hãi vội vàng kêu: “Tiệm Ly, cậu muốn leo đỉnh Thiên Đô hả?”
Bách Tiệm Ly xoay người nhìn cậu, “Thì làm sao?”
“Nhưng mà chúng ta chỉ có thời gian một ngày.”
Du khách đi du ngoạn một ngày, rất ít người sẽ leo đỉnh Thiên Đô.
Thứ nhất cực kỳ hiểm trở, thứ hai vô cùng cao, lên xuống phải mất hơn hai giờ, rất tổn hao thể lực, nếu leo đỉnh Thiên Đô, sẽ không có nhiều thời gian cùng tinh lực thường thức những cảnh đẹp khác, cho nên phần lớn mọi người chỉ chiêm ngưỡng mà thôi.
“Đến Hoàng Sơn không leo đỉnh Thiên Đô, sao có thể xem như đi Hoàng Sơn?” Bách Tiệm Ly nhíu mày, thản nhiên nói.
“Nói là nói vậy, nhưng nghe nói leo đỉnh Thiên Đô tốn mấy giờ, tôi sợ chúng ta không kịp.”
“Tôi đến Hoàng Sơn chính là vì leo đỉnh Thiên Đô, mấy thứ ôn tuyền biển mây linh tinh tôi cũng không hứng thú. Lại nói, người khác cần tới hai giờ, tôi chỉ cần một giờ là đủ.”
Nói xong, Bách Tiệm Ly cũng không để ý đến cậu, vừa bám vào sợi xích sắt được đóng chặt vào vách núi, vừa bước lên từng thềm đá hướng lên phía trên.
Tiếu Thành không khuyên được, chỉ có thể đi phía sau hắn, từng bước từng bước leo lên.
Từ thời khắc kia, cậu liền ý thức được Bách Tiệm Ly là một người cực đoan cố chấp, một khi hạ quyết tâm, sẽ liều lĩnh thực hiện, căn bản mặc kệ người khác nói như thế nào.
Cùng hắn cùng một chỗ, bạn chỉ có hai lựa chọn –
Một, cùng hắn đồng tiến hai, cùng hắn đi ngược lại.
Tiếu Thành đương nhiên sẽ không chọn vế thứ hai, nếu không cậu cần gì phải cố sống cố chết đuổi theo hắn đến Hoàng Sơn, vì thế cậu chỉ có thể chọn một.
Cường hãn cùng cố chấp của hắn khiến cậu vừa cảm phục lại đau đầu, nếu… Hắn có thể dịu đi một ít, không cần bén nhọn lạnh lùng như vậy thì tốt rồi.
Nhìn bóng dáng tuyệt quyết của hắn, Tiếu Thành thở dài.
Thế sự sao có thể thập toàn thập mỹ.
“Đỉnh Thiên Đô” quả nhiên không hổ là ngọn núi cao và hiểm trở nhất Hoàng Sơn, sơn thế kì tước (6), trăm bậc thang cơ hồ dựng thẳng đứng từ trên xuống, những người leo núi kề sát vào nhau, chỉ hơi chút thất thần là có nguy cơ ngã xuống núi.
Có mấy bậc đá không được ánh mặt trời chiếu tới thập phần ẩm thấp trơn trượt, phải nín thở, vững vàng nắm chặt dây xích hai bên sườn mới không trượt chân. Quay đầu lạivừa thấy thế núi hiểm trở cơ hồ thành đường vuông góc, nếu thật sự trượt chân, hậu quả thực không thể lường được.
Tiếu Thành rất nhanh liền phát hiện, tuy rằng bình thường không thấy Bách Tiệm Ly vận động, nhưng lực chân hắn lại tương đối tốt, đi lâu như vậy mà mặt không đỏ khí không suyễn, từng bước một, vô cùng vững vàng.
Như để chứng minh lời mình nói, Bách Tiệm Ly càng đi càng nhanh, thỉnh thoảng vượt qua một, hai vị du khách, dần dần đem Tiếu Thành bỏ lại phía sau…
Vượt qua đoạn đường hiểm yếu, một mình một người đi lên, không lâu sau Bách Tiệm Ly đã có mặt trên đỉnh núi.
Đỉnh núi bằng phẳng như lòng bàn tay, dõi mắt nhìn về nơi xa, biển mây tản ra, núi nối liền núi, gió mạnh mẽ thổi, hết thảy cảnh đẹp tráng lệ ở Hoàng Sơn thu vào đáy mắt.
Toàn thân nóng bức, sau lưng thấm ướt mồ hôi, được từng cơn gió mát trên đỉnh thổi qua, thoải mái nói không nên lời.
“Mệt quá a…”
Một lát sau Tiếu Thành cũng thở hồng hộc leo lên tới.
Đỉnh núi không hề ít du khách, người trẻ tuổi chiếm đa số, bốn phía đều dùng xích sắt vây lại, để tránh du khách vô ý ngã xuống. Còn có một ít tiểu thương bán nước khoáng, vật kỷ niệm cùng thiết khóa tinh mỹ.
Không biết thiết khóa dùng để để gì?
Chú ý tới tầm mắt tò mò của Tiếu Thành, một tiểu thương nhỏ tuổi cười hì hì nói: “Anh đẹp trai, có muốn mua đồng tâm khóa không? Nam nữ bằng hữu có thể đem nó khóa trên sợi xích sắt, đem chìa khóa quăng xuống vực sâu là có thể cả đời không thay lòng đó.”
Tiếu Thành nở nụ cười, “Có loại chuyện tốt này à?”
Tiểu thương cũng cười, “Mua một cái đi, bạn gái sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.”
“Được.”
Tiếu Thành lấy tiền ra mua, vui cười hớn hở chạy đến bên cạnh Bách Tiệm Ly, tựa như hiến vật quý nói: “Tiệm Ly Tiệm Ly, cậu xem tôi mua cho chúng ta hai cái đồng tâm khóa nè.”
Bách Tiệm Ly thờ ơ lạnh nhạt, sớm đem hết thảy xem ở trong mắt, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, “Ngu ngốc, đồng tâm khóa là cho người yêu, cậu loạn mua cái gì.”
“Ai quan tâm chứ, dù sao rất có ý nghĩa kỷ niệm nha.”
Tiếu Thành đem đồng tâm khóa cẩn thận khóa kỹ trên sợi dây xích, rút chìa khóa ra, đối với khe vực sâu không thấy đáy lẩm nhẩm gì đó, sau đó vung tay lên…
Một đạo ngân quang xẹt qua, vẽ thành một đường cong nhàn nhạt, lập tức biến mất.
Bách Tiệm Ly hô hấp cứng lại, ngực giống bị kim châm vào, ẩn ẩn đau.
Mới đầu hắn tưởng là do mình đi quá nhanh, sau mới phát hiện không phải.
Này không phải đau đớn khắc cốt, chỉ là từng chút, từng đợt từng đợt, như mưa phùn theo gió lẻn vào, chờ khi kinh hãi mới phát hiện bản thân đã bệnh nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Quả nhiên không nên đi cùng cậu ta.
Quả nhiên.
(1) Quần cư: Sống theo bầy đàn
(2) Kẹo socola (怡口莲): Một loại kẹo cứng nhân socola mềm bên trong (http://hgw019061.chinaw3.com/Product/product.aspx?&id=912)
(3) Thông đón khách: cây tùng, cây thông là cảnh quan đẹp nhất của Hoàng Sơn, các cây thông sinh trưởng trong các kẽ đá, rễ cây chằng chịt, chúng ngang nhiên thẳng đứng, thể hiện sức sống hết sức ngoan cường, đặc biệt là cây thông nghênh khách trên ngọn Ngọc Nữ.(Cre: VNExpress)
(4) Đao tước: Gọt dũa, mài
(5) Đỉnh Thiên Đô: Cùng đỉnh Quang Minh, đỉnh Liên Hoa là ba đỉnh cao nhất trong số những đỉnh trên dãy Hoàng Sơn.(Cre: Wiki)
(6) Sơn thế kì tước: Dáng núi được gọt đẽo sắc bén hiếm thấy, thế núi hiểm trở