Đọc truyện Độc Gia Sủng Thê – Chương 11: Tìm Cho Con Một Người Cha Quang Minh Chính Đại!
Chương 11: Tìm cho con một người cha quang minh chính đại!
Ăn tối xong, Sầm Tĩnh Di một mực ăn vạ không chịu đi, dù sao mấy ngày nữa cô đều phải cùng cậu nhóc kia ra ngoài, cần gì phải đi đi về về lãng phí thời gian chứ?
Nhân lúc Sầm Tĩnh Di đi tắm, Quan Mẫn Mẫn đến phòng của con trai, vừa giỡn với con Xù vừa thương lượng với cậu nhóc về chuyện đi học.
Mẹ… Vừa nghe đến chuyện này, tiểu Quan tiên sinh vội dời mắt khỏi chiếc máy tính bảng nhìn lên.
Khó khăn lắm mới được về Singapore, còn chưa chơi đủ đã phải đi học, phiền chết đi được.
Từ nhỏ đã thông minh, độc lập hơn những bạn cùng tuổi, chỉ có khi nào tâm trạng cực kỳ tệ lại không thể phản kháng cậu nhóc mới gọi cô là mẹ, điều này Quan Mẫn Mẫn biết rất rõ.
Cô xoa đầu con Xù, ung dung nói, Con có kêu một trăm lần cũng vô dụng.
Tuổi nào thì làm việc nấy.
Ừm, chỉ có những lúc như vậy cô mới tìm được quyền lợi và sự kiêu ngạo của một bà mẹ từ chỗ con trai.
Vậy với tuổi của Quan tiểu thư sao không tìm một người đàn ông mà gả để con có một người cha quang minh chính đại chứ? Quan Cảnh Duệ trước giờ vốn không sợ bà mẹ cọp giấy của mình.
Không phải con có ba rồi sao? Quan Mẫn Mẫn lườm con trai.
Có trời chứng giám, người cha kia của con một năm còn không gặp mặt được một lần.
Ngoại trừ gửi tiền vào tài khoản của mẹ ra, người kia có điểm nào giống ba con đâu chứ?
Này, tốt xấu gì người ta cũng bỏ tiền nuôi hai mẹ con mình, không được nói vậy biết không?
Cái nghề nhiếp ảnh gia ấy thì kiếm được bao nhiêu chứ? Lại còn phải chi cho những cô bạn gái khác nữa chứ.
Quan tiểu thư, cô vẫn nên tìm một người khác thì tốt hơn.
Cho dù không giàu nứt đố đổ vách như ba của Bối Bối thì ít ra cũng phải để mẹ con được làm phu nhân nhà giàu có chứ.
Nếu như Sầm Chí Tề biết bản thân bị tiểu Quan tiên sinh coi thường như vậy không biết có giận điên lên không nhỉ? Người ta tốt xấu gì cũng là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, hàng năm nhận được không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ kia mà.
Mẹ của con hiện giờ tệ lắm sao?
Không tệ, nhưng cũng chẳng tốt đến đâu. Không phải Quan Cảnh Duệ coi thường mẹ mình nhưng bằng vào trí thông minh và năng lực xử lý cuộc sống của mình, Quan tiểu thư chắc phải tìm một chỗ dựa tuyệt đối đáng tin cậy đợi đến khi cậu có năng lực kiếm tiền nuôi mẹ thì mới an tâm.
Hiện giờ cậu cũng đã bắt đầu học tập những kỹ năng kiếm tiền của người lớn, tin rằng không lâu sau là có thể có thành quả nhưng muốn cho Quan tiểu thư sống cuộc sống giàu sang phú quý vẫn còn xa lắm, ai bảo cho dù thông minh bao nhiêu cậu vẫn chỉ là một đứa bé chứ?
Quan Cảnh Duệ, con là do ai nuôi lớn? Một lần lại một lần bị chính con trai mình chê bai, Quan Mẫn Mẫn tức giận nói.
Quan tiểu thư, nghe nói ngày mai cô phải tiếp nhận công ty của ông ngoại, có cần con trai cô đến trợ uy không? Quan Cảnh Duệ không muốn tiếp tục thảo luận với mẹ những vấn đề nhàm chán như vậy nữa mà hỏi vấn đề có tính thực tế hơn.
Tuy rằng cậu cũng không biết gì về vận hành hay quản lý công ty nhưng ít ra có cậu ở đó không có ai dám bắt nạt mẹ, hơn nữa, nếu như mẹ chịu dẫn cậu đi, vậy thì không cần phải đi học, tốt biết mấy!
Đừng có mơ.
Ngày mai cô út sẽ đưa con đi chọn trường. Tâm tư của con trai cô làm sao không hiểu chứ?
Quan tiểu thư, con trai của cô khiến cô mất mặt lắm sao? Sao lại không cho con đi gặp ông bà ngoại chứ? Hay là bảo cô út đưa con về nhà ba được không? Cô út nói trong nhà rất nhiều người, rất náo nhiệt… Chỉ cần không đi học thì sao cũng được, không nhất định phải theo mẹ đến công ty.
Quan Cảnh Duệ… Quan Mẫn Mẫn buông tay cho con Xù chạy đi, đứng dậy đi đến bên cạnh con trai, đưa tay sờ đầu thằng bé, Nhà ba con rất đông người nhưng con có muốn sống cuộc sống giống Phạm Dật Triển không?
Mẹ, chẳng lẽ nhà ba con cũng nhiều tiền giống nhà chú Phạm sao? Vừa nghĩ tới Phạm Dật Triển tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị chú Phạm bồi dưỡng như người thừa kế tương lai, mỗi ngày phải học đủ các môn học cùng với các loại lễ nghi xã giao phiền phức, ngày nghỉ còn phải đến công ty xem các báo cáo, hoàn toàn không có tuổi thơ gì đáng nói thì lạnh cả người.
Cậu tuyệt đối không muốn sống những ngày như vậy.
Mẹ, vậy ngày mai con đi chọn trường vậy. Cùng lắm là mang theo con Xù theo, vì thế…!Điều kiện chọn trường là phải chấp nhận cho con mang theo con Xù đi học.
Trường học đồng ý cho mang thú cưng đi học? Ý tưởng này của con trai cô thật kỳ quặc.
Quan Mẫn Mẫn không muốn đả kích con trai, chỉ đưa tay vỗ nhẹ đầu thằng bé, Mai mẹ phải dậy sớm, con cũng đi ngủ sớm đi. Quan tiểu thư rời đi rồi,Quan Cảnh Duệ chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định lên mạng tra thử xem ba mình rốt cuộc là con cháu nhà giàu có nào mà lại không tiếc rời bỏ địa vị thiếu gia đi làm một nhà nhiếp ảnh.
***
Mười giờ rưỡi, cuộc sống về đêm lúc này mới chính thức bắt đầu.
Trong hồ bởi nằm trong vườn hoa trên không của khách sạn Marina Bay Sands, cảnh đêm thật mê ly, hai bóng người cao gầy rắn rỏi một trước một sau cùng chạm tay đến thành hồ, gần như ngay lập tức, hai cô gái phục vụ xinh đẹp lập tức tiến đến đưa cho mỗi người một chiếc khăn lông sạch.
Vẫn chậm hơn cậu một bước. Quan Dĩ Thần rũ mái tóc ướt sũng nhìn sang Sầm Chí Quyền.
Sầm Chí Quyền chỉ cười cười không nói, cầm chiếc khăn lông sau đó ra hiệu cho hai cô gái lui xuống rồi mới nhảy lên bờ.
Hai người lau sơ người rồi ngả lưng xuống hai băng ghế dài bên thành hồ vừa nghỉ ngơi vừa thưởng thức cảnh đêm tuyệt diệu của Singapore.
Hôm nay Mẫn Mẫn tìm cậu bàn chuyện dầu tư? Quan Dĩ Thần châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi rồi mới nhàn nhã hỏi.
Không phải. Sầm Chí Quyền gối hai tay dưới đầu nhớ lại tình cảnh hôm nay cô đến tìm mình.
Sự tiếp xúc giữa hai người họ vẫn lạnh nhạt, xa cách như từ trước đến giờ, không có bất kỳ thay đổi nào, ngay cả nói chuyện, một lần cũng không vượt qua nổi mười câu.
Đây là do chênh lệch mười tuổi tạo thành đó sao? Hắn vĩnh viễn không hiểu nổi cô đang nghĩ gì, cũng không biết phải dùng cách nào mới có thể tiếp xúc với cô tự nhiên hơn một chút.
Nhưng Chí Tề thì không như vậy, hai người gặp nhau luôn có chuyện nói không ngừng, hơn nữa bầu không khí giữa họ luôn rất vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.
Có lẽ là vì sức hút giữa người với người khác nhau chăng? Nhưng hôm qua cũng không phải là lần đầu tiên, hắn cần gì phải để tâm chứ?
Không phải sao? Quan Dĩ Thần nhả ra một vòng khói, Chiều hôm qua, hai tập đoàn Phú Sĩ và Tam Thông đã có hồi âm, xác định họ sẽ không duyệt cho khoản vay của Quan thị Kiến thiết, tôi cũng đã liên lạc với mười ngân hàng lớn ở Singapore và châu Á rồi, chỉ không biết đám người ở nước M có muốn chống đối tôi hay không thôi.
Mấy vụ rửa tiền gần đây bị bại lộ đủ làm cho họ nhức đầu rồi, tài khoản đều bị đóng băng, sự tình liên lụy rất nhiều người, ít nhất cũng phải mấy năm sau bọn họ mới mong trở mình nổi, giờ này ốc còn không lo nổi mình ốc. Sầm Chí Quyền nâng ly rượu trên tay, lắc nhẹ để chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra xa, Nhưng vì đấu với ba cậu mà trở mặt như vậy, có đáng không?
Không sao cả. Quan Dĩ Thần rít một hơi thuốc, Phạm thị bên đó cậu thân hơn tôi, giúp tôi nói một tiếng.
Thật sự muốn ép Quan thị lui khỏi thương trường sao?
Quan Dĩ Thần dụi tắt điếu thuốc trên tay, cầm ly rượu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, Muốn ép ba tôi lui khỏi thương trường cũng đâu phải chuyện đơn giản, ngoại từ Sầm thị chưa xác định liệu có giúp đỡ ông ấy hay không ra thì vẫn còn tập đoàn Á Tín nữa.
Vậy cậu hy vọng tôi giúp hay không giúp?
Tùy cậu thôi. Quan Dĩ Thần đặt ly rượu trên tay xuống, nét mặt không chút biểu cảm nhìn Sầm Chí Quyền, Cậu, chắc không phải thực sự thích em tôi đấy chứ?
Đối với những người đàn ông đứng ở đỉnh của kim tự tháp, tình yêu là một thứ rất xa xỉ.
Nhất là những người xuất thân hào môn như họ, bất kể có tình yêu thật hay không, dù sao bên cạnh cũng không bao giờ thiếu những bóng hồng.
Yêu đương quả thực là một chuyện lãng phí thời gian và tinh lực, dù sao hôn nhân của họ ngay từ lúc ra đời đã được quyết định rồi, đương nhiên là liên hôn, mục đích không gì khác hơn là củng cố danh tiếng và lợi ích cho gia tộc.
Sáu năm trước, lúc Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn quyết định kết hôn, đứng ở lập trường bạn bè, hắn là người đầu tiên phản đối.