Độc Gia Sủng Hôn

Chương 431: Cô gái ngốc (2)


Đọc truyện Độc Gia Sủng Hôn – Chương 431: Cô gái ngốc (2)

P2 –

Gian trà thất chỉ còn lại Long lão gia đang ngồi trước bàn pha trà, Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan.

Ung dung ngồi ở đó, ông lão năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn cực kỳ tráng kiện và minh mẫn vừa uống trà vừa dùng giọng sang sảng trêu Đường Nhĩ Ngôn, Đường tiểu tử, không nghe lời của người già, giờ đã biết mùi đau khổ rồi đúng không?

Đường thị đang mạnh mẽ xúc tiến xây dựng khu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ biển vàng này, miếng đất mà Đường thị nhắm trúng vốn là miếng đất sẽ đấu thầu với Long lão tiên sinh nhưng Đường Nhĩ Ngôn dùng một chút thủ đoạn để thắng thầu, lúc biết được tin đó, Long lão tiên sinh chỉ híp mắt cười chúc mừng hắn sau đó nói một câu, miếng đất đó, sớm muộn gì cũng sẽ lại thuộc sở hữu của ông.

Hắn ở sau lưng ông giở chút chiêu trò mà thắng thầu, không ngờ công ty đã đồng ý bán miếng đất kia giờ lại hối hận, cho dù phải trả một khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ cũng không muốn bán nữa, còn cho người ngăn cản người của Đường thị tiến hành các thao tác thực địa.

Chính vì điều này mà hắn không thể không đến đây cùng công ty kia bàn bạc cách giải quyết bởi vì kế hoạch xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp đó hắn nhất định phải làm, cho dù phải chia bớt một phần lợi nhuận cho Long lão gia tử hắn cũng phải làm. Đây là bước đầu tiên hắn phải hoàn thành nếu muốn tiến quân vào thị trường Âu Mỹ.

Hôm nay đến đây, Đường Nhĩ Ngôn biết mình sẽ giống như húc đầu vào đá, nhất định là khó khăn đủ đường bởi vì hắn biết, ông lão này đã đợi cơ hội này rất lâu rồi.

Bất kể là Đường Nhĩ Ngôn hắn muốn đấu thầu dự án nào Long lão gia tử cũng muốn chen vào một chân, bởi vì nhiều lần thất bại dưới tay một hậu bối trẻ tuổi như Đường Nhĩ Ngôn, bảo một lão hồ ly tung hoành thương trường nhiều năm như ông làm sao cam tâm cho được?

Cho nên, nếu bây giờ Đường Nhĩ Ngôn muốn xây một khu nghỉ dưỡng trên địa bàn của ông, ông không tin mình chơi không nổi tên tiểu tử này.

Từ đầu chí cuối Sở Tư Nhan ngoại trừ mở miệng chào một tiếng “Long lão tiên sinh” ra thì không nói một câu gì, chỉ chuyên tâm giúp hai người đàn ông một già một trẻ đang thảo luận công sự kia pha trà.

Long lão gia tử là người gốc Triều Châu, tuy rằng từ lúc nhỏ đã theo cha mẹ mình di dân qua đây nhưng văn hóa truyền thống Trung Quốc đã thấm sâu vào tâm não ông từ nhỏ, nhất là tình yêu dành cho loại bánh nước truyền thống của quê nhà và trà đạo của Trung Quốc.


Hôm nay bánh nướng mà Thẩm Tích cố tình mua về để làm quà cho Long lão gia đã bị bóc mất một hộp, số còn lại hợp thành một con số không may mắn nên lúc họ qua đây chỉ mang theo trà làm quà tặng.

Trước khi bàn công sự, Đường Nhĩ Ngôn đã bảo Sở Tư Nhan dùng loại lá trà đặc biệt mà mình mang đến cho Long lão gia tử pha một bình trà mới.

Trà của vùng Triều Sán có lịch sử rất lâu đời, danh lừng bốn biển nhưng công phu pha loại trà này cũng không đơn giản chút nào.

Nhưng nha đầu trước mặt ông đây lại pha trà rất đúng quy trình, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, tuổi còn nhỏ mà có được công phu pha trà như vậy quả thực rất hiếm có hơn nữa cử chỉ uyển chuyển, động tác lưu loát, mỗi một hành động cử chỉ đều đúng mực mà tao nhã, quả thực giống như mỹ nhân bước ra từ trong một bức họa. Long lão gia chăm chú nhìn Sở Tư Nhan pha trà, ngay cả câu chuyện đang nói dở với Đường Nhĩ Ngôn cũng bỏ lỡ không ít.

Nha đầu này của cậu kiếm ở đâu ra vậy? Đợi đến khi quá trình pha trà dài dòng kết thúc, ông quay sang Đường Nhĩ Ngôn trực tiếp hỏi.

Đường Nhĩ Ngôn chỉ nhàn nhạt cười không đáp.

Long lão gia tử không để ý đến hắn nữa, quay qua Sở Tư Nhan đang rót trà vào cho mình, Tiểu nha đầu, cháu thường pha trà cho tiểu tử họ Đường này uống hay sao?

Đôi tay với những ngón thon dài trắng muốt của Sở Tư Nhan cẩn thận nâng chung trà cung kính đưa đến trước mặt Long lão gia tử, Xin mời dùng trà.

Long lão gia tử đón lấy chung trà, nhướng cao đôi mày bạc, Nha đầu, câu hỏi lúc nãy lão già ta hỏi cô vẫn còn chưa trả lời.

Lão gia tử, anh ấy không thích uống trà. Nếu như lão gia tử đã hỏi, cô không trả lời cũng rất thất lễ, nhưng cô cũng là nói thật, Đường Nhĩ Ngôn đích thực không thích uống trà.


Vậy kỹ thuật pha trà kia của cháu là học ở đâu? Là Đường lão gia tử bồi dưỡng ra sao?

Đường lão thái gia là người rất am hiểu về trà và thích thưởng thức trà đạo, điều này rất nhiều người biết. Đường Nhĩ Ngôn nếu như đã đưa cô gái nhỏ này tới, đương nhiên quan hệ giữa cô với nhà họ Đường không đơn giản.

Sở Tư Nhan chỉ mỉm cười, Lão gia tử, trà có ngon không?

Long lão gia tử biết cô không muốn trả lời, chỉ lắc đầu cố tình nói, Miễn cưỡng cho qua.

Cám ơn lão gia tử khen tặng. Sở Tư Nhan tiếp xúc với Long lão gia tử tuy rằng chỉ mới lần đầu tiên nhưng hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương như với Đường lão thái gia, ngay cả cách nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

Nha đầu, vừa nãy cháu nói cháu tên gì?

Sở Tư Nhan.

Lần đầu tiên đến Brisbane sao?

Dạ phải.

Chơi vui không?


Hôm nay cháu mới vừa đến, còn chưa có cơ hội đi chơi.

Có thích chỗ này không?

Dạ cũng thích lắm ạ.

Hay là ngày mai lão gia tử ta đưa cháu ra ngoài chơi, cháu thấy thế nào?

Tôi thay mặt Nhan Nhan cảm ơn tâm ý của Long lão gia tử. Người trả lời câu hỏi của Long lão gia tử lại là Đường Nhĩ Ngôn. Hắn lạnh lùng nhìn ông lão tóc bạc trắng đang tìm đủ mọi đề tài để nói chuyện phiếm với một nha đầu kia, càng nhìn càng thấy không thoải mái.

Long lão gia tử lập tức kêu oai oái, Tên tiểu tử họ Đường kia, ta chỉ là muốn tận tình gia chủ, đưa khách đi chơi chơi một vòng địa bàn của mình mà thôi, cậu có ý kiến gì?

Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh một tiếng, Cô ấy là người của tôi, cô ấy muốn đi đâu, tôi tự đưa đi được, không cần lão gia tử nhọc lòng.

Nha đầu này là người của cậu? Long lão gia tử hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Sở Tư Nhan, Sở nha đầu, tên tiểu tử họ Đường kia cho cháu cái gì, lão già ta cho cháu nhiều hơn một trăm lần chỉ cần ngày mai cháu đi dạo phố với ta, sao hở?

Sở Tư Nhan nhè nhẹ lắc đầu, điềm đạm cười.

Thấy phản ứng của cô, Long lão gia tử tỏ vẻ rất bị tổn thương, trà cũng chẳng buồn uống, Sở nha đầu, cháu không thích ta sao?

Sở Tư Nhan vẫn lắc đầu.

Lại lắc đầu?


Long lão gia tử, cái tôi có thể cho được, lão gia tử chắc chắn không cho nổi đâu, đừng tự làm mất mặt. Đường Nhĩ Ngôn không tiếc tạt nước lạnh vào ông.

Long lão gia tử biểu tình càng thêm ai oán, Sở nha đầu, thì ra cháu thật sự coi rẻ ông già này.

Long lão gia tử, cháu nào có dám chê bai gì ông chứ?

Vậy tại sao lại không chịu đi dạo phố với ta? Nghe người đẹp nói không chê bai mình, trong lòng Long lão gia tử lại bắt đầu có chút hy vọng, không hiểu sao ông rất thích cô gái nhỏ này.

Bởi vì ông chủ của cô ấy là tôi rất bận, cô ấy phải đi với tôi.

Cậu ta là ông chủ của cháu? Long lão gia tử vẻ mặt không thể tin nhìn trừng trừng Đường Nhĩ Ngôn, Đường Nhĩ Ngôn cũng không phủ nhận mà dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Sở Tư Nhan chằm chằm, muốn xem thử cô gái nhỏ ngày thường không mấy thích nói chuyện đang định làm gì.

Dạ, đúng đó. Sở Tư Nhan lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Tiểu tử họ Đường kia, cậu dám sử dụng lao động chưa đến tuổi sao? Cẩn thận tôi đến bộ lao động kiện Đường thị của cậu.

Đang chuyện trò vui vẻ thì quản gia đến gõ cửa thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong.

Long lão gia tử, cám ơn trà của ông, chúng cháu cũng không phiền ông dùng cơm. Sở Tư Nhan chắp hai tay trước ngực tỏ lòng cám ơn chân thành.

Sở nha đầu, bữa tối hôm nay là chuẩn bị cho hai cháu đấy chứ! Hai người không chịu ăn không phải là không nể mặt ông lão này sao? Với lại nói sao thì nói, ta với ông chủ của cháu vẫn còn chuyện chưa bàn xong.

Tất cả những gì nên nói không nên nói đều đã nói xong cả rồi, cháu nghĩ ông chủ của cháu cũng không còn gì muốn bàn với ông. Sở Tư Nhan nói rồi định đứng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.