Đọc truyện Độc Gia Sủng Hôn – Chương 426: Tình yêu trên đời này, muôn hình vạn trạng (3)
P2 –
Mới tối hôm trước từ thiếu nữ trở thành phụ nữ nhưng sáng hôm sau mở mắt ra, người đàn ông kia đã không còn ở bên cạnh mình.
Điều này đối với bất kỳ cô gái nào mà nói, đều là thất lạc.
Nhưng Sở Tư Nhan vẫn thầm lặng chịu đựng.
Tối hôm qua, thay đổi không chỉ là thân thể cô mà còn cả tâm hồn cô nữa.
Trước đây cho dù đã hiểu được một chút nhưng cũng không phải triệt để lĩnh ngộ như lúc này.
Trên thế gian này tình yêu có muôn hình vạn trạng, một vạn người thì có một vạn loại tình yêu không giống nhau.
Hắn muốn, cô cho, đây là điều hiển nhiên giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.
Mà cô thích hắn, thậm chí là yêu hắn đều là chuyện của riêng cô, Đường Nhĩ Ngôn cũng không cần thiết phải hồi đáp lại bằng thứ tình cảm tương xứng.
Nghĩ thông suốt rồi, nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng khoảng thời gian này cũng dần dần tiêu tán.
Nhưng cô dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, vốn không nghĩ rằng tình yêu vốn rất ích kỷ, con đường tình yêu vốn rất chật hẹp, dung không được một người thứ ba, hoặc giống như là một dòng suối trong veo, dung không được một chút tạp chất dù là nhỏ nhất.
Đợi đến khi cô nhận ra, tình yêu mà cô dành cho hắn cần phải chấp nhận sự tồn tại của một người nữa thì cô chỉ đành, một lần lại một lần giãy thoát ra khỏi nó.
Trung tuần tháng tư, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Sở Tư Nhan lần nữa quay lại trường học.
Lá thư tình vốn định đem trả lại cho Hứa Thiên Vũ đã bị Đường Nhĩ Ngôn đố mất rồi cho nên cô chỉ đành tận lực né tránh cậu ta, không muốn cho hắn hiểu lầm.
Sau khi tan học, cô liền nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi phòng học, không ngờ là, lúc đi đến gần cổng trường học rồi còn bị Hứa Thiên Vũ đuổi theo kịp.
Sở Tư Nhan… Khoác ba lô trên vai, Hứa Thiên Vũ giang hai tay chặn đường của cô.
Sao cậu ta lại đuổi theo mình?
Bởi vì đã hứa với Đường Nhĩ Ngôn sẽ giữ khoảng cách với Hứa Thiên Vũ, Sở Tư Nhan không trả lời mà tiếp tục bước đi, không ngờ lại bị cậu ta bắt lấy cánh tay kéo lại, Mình có chuyện muốn nói với bạn.
Ánh mắt của cậu thiếu niên quá mức nóng bỏng khiến cô không khỏi có chút hoảng hốt, vội ngoảnh mặt sang hướng khác.
Buông tay tôi ra. Cô giãy dụa định rụt tay về.
Mình có thể mượn vở ghi chép của bạn được không?
Hôm nay tôi cần dùng. Cô quay người định đi nhưng lại bị Hứa Thiên Vũ lần nữa chặn lại.
Mình viết thư cho bạn, bạn đã đọc chưa?
Nhớ tới bức thư tỏ tình đó, lòng Sở Tư Nhan chợt trầm xuống, Thực xin lỗi, tôi không thích bạn.
Tại sao?
Tôi đã có người mình thích rồi.
Gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời của Hứa Thiên Vũ rầu rĩ hẳn đi, Anh ta là bạn trai của bạn sao?
Bạn trai?! Không, Đường Nhĩ Ngôn không phải! Cô đơn giản chỉ là người phụ nữ của hắn, hắn cũng đã nói sẽ không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, cũng không có tương lai, nhưng chuyện của mình cô không cần nói với bất cứ ai.
Sở Tư Nhan gật đầu, Phải. Tôi phải đi rồi.
Cô giãy tay Hứa Thiên Vũ ra chạy nhanh về phía cổng trường.
Sở Tư Nhan! Hứa Thiên Vũ gọi với sau lưng cô.
Cô dùng hết sức chạy, mãi đến khi gần đến cổng trường thì từ phía sau Hứa Thiên Vũ mới đuổi kịp lên, lần nữa níu lấy cánh tay cô, Mình thích bạn.
Bạn đừng như thế! Bởi vì Hứa Thiên Vũ dây dưa mãi không dứt, Sở Tư Nhan bắt đầu có chút bực dọc, Tôi nói với bạn rồi, tôi đã có người mình thích.
Người đó có thích bạn không?
Đó là chuyện của tôi, tôi không cần thiết phải nói với bạn. Cô giật giật cổ tay muốn cậu ta thả cánh tay đang bị nắm đến đau của mình ra.
Không ngờ Hứa Thiên Vũ lúc cô không dễ dàng gì mới giật được cánh tay mình ra lại nói một cách vô cùng kiên định, Mình sẽ không bỏ cuộc.
Hứa Thiên Vũ, tôi đã có bạn trai rồi. Nói rồi cô dứt khoát xoay người bước ra khỏi cổng trường.
Sở Tư Nhan, ngày mai gặp!
Nhìn Sở Tư Nhan chạy về phía chiếc xe đậu ở phía bên kia đường, hấp tấp mở cửa xe chui vào, tuy rằng không nhìn rõ người bên trong nhưng khi thấy xe cuốn bụi rời đi, ánh mắt Hứa Thiên Vũ vẫn không tự chủ được nhìn với theo.
Người trong xe là bạn trai của cô sao?
Vẻ mặt Đường Nhĩ Ngôn lúc Sở Tư Nhan vừa chui vào xe có thể nói là u ám hết sức, một câu cũng không hỏi về khúc nhạc đệm mới vừa phát sinh ở cửa trường học, chỉ trầm mặc lái xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.
Sở Tư Nhan không ngờ là hắn lại lần nữa đến trường đón cô tan học, nhìn thấy hắn tâm tình đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là, khi nhìn lại vẻ mặt cau có của hắn, cô không dám chủ động lên tiếng.
Khi xe rời khỏi trường học một đoạn xa, Đường Nhĩ Ngôn mới phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong xe, Cậu ta lại bám theo em?
Em đã nói với bạn ấy rất rõ ràng rồi.
Nói rõ ràng rồi mà còn đuổi theo đến tận cổng trường sao? Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau mày nhưng lại không nhắc về Hứa Thiên Vũ nữa, Đại học muốn học ngành gì?
Mỹ thuật. Cô không cần suy nghĩ đáp ngay.
Anh đưa em đến Luân Đôn học đại học, em nghĩ sao?
Luân Đôn là nơi tập trung phần đông những nhà thiết kế và nghệ thuật gia nổi tiếng, nếu như muốn chọn trường để học Mỹ thuật, học viện Mỹ thuật hoàng gia và trường đại học Nghệ thuật Luân Đôn đều rất nổi tiếng, là những sự lựa chọn không tồi.
Sở Tư Nhan không phải là không hiểu điều này, trước đây ba cũng đã từng nói muốn đưa cô qua đó nhưng cô không muốn. Bất kể là trước đây hay bây giờ đều như nhau.
Em không muốn qua bên đó. Cô không dám nhìn thẳng hắn nói.
Cũng được. Đường Nhĩ Ngôn khó được một lần dễ dãi, Nhưng ngày mai em cũng không cần đi học ở trường này nữa, anh bảo Thẩm Tích làm thủ tục chuyển trường cho em, sao hở?
Chuyển trường?
Tại sao chứ? Chắc không phải vì hắn sợ có nam sinh khác bám theo cô đấy chứ?
Người đàn ông trước giờ đã quen khống chế tất cả không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp quyết định, Chuyển đến một trường nữ trung học thì tốt hơn.
Thế là, Sở Tư Nhan không có bất kỳ cơ hội phản bác nào, người kia cũng không cho phép cô phản bác, cứ như vậy, vừa mới chuyển trường chưa được một học kỳ cô lại phải chuyển sang một trường khác.
***
Chuyển trường đối với Sở Tư Nhan mà nói cũng không có quá nhiều khác biệt.
Điều khác biệt là, Đường Nhĩ Ngôn không còn giống như trước đây, thường thường rời đi, mỗi lần rời đi thì một hai tháng không trở lại nữa.
Hắn bây giờ, chỉ cần là ở Sidney thì buổi tối có muộn đến mấy cũng sẽ quay về căn biệt thự ở Mosman qua đêm, những lúc đi công tác cũng sẽ báo cho cô biết hành trình của mình, những lúc không có ở nhà ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.
Sự thay đổi của hắn, cô nhất nhất ghi khắc trong lòng nhưng lại không dám suy đoán viễn vông là hắn đối với cô có tâm tư gì khác.
Điều duy nhất cô có thể nắm chắc là, từ lần quan hệ giữa hai người chính thức vượt qua rào cản đó, Đường Nhĩ Ngôn đối với cô có một sự mê đắm nhất định, nhất là ở trên giường.
Tuổi đời còn nhỏ, cô căn bản là không cách nào thỏa mãn được nhu cầu của một người đàn ông trưởng thành, sau lần đầu tiên đó, cô phải nghỉ ngơi đến tận ba ngày thì đi đường mới coi như bình thường trở lại.
Mà những ngày sau đó, hắn trở lại cùng cô ngủ chung trên một chiếc giường, đương nhiên không có khả năng không làm gì cả, cho dù thân thể non nớt của cô thừa nhận không nổi, hắn vẫn còn nhiều cách khác.
Cô không biết tại sao thái độ của hắn lại chuyển biến nhanh như vậy, cũng không hiểu tại sao hắn đối với thân thể mình lại sản sinh ham muốn mạnh mẽ như vậy…