Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 76


Đọc truyện Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân – Chương 76

Troglodyte
Nhân vật chính: Nàng có người mình thích chứ?
.
Gió thổi mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Vivian vuốt mái tóc vàng phất phơ của mình. Nàng thấy Tu đứng trong rừng cây, hai mắt hơi mở to có vẻ kinh ngạc, sau đó thì chuyển thành vui mừng. “Là chàng.”
.
Tu không biến sắc quan sát vẻ mặt Vivian, thấy chân mày thiếu nữ giãn ra có vẻ vui mừng, hắn mỉm cười bước khỏi bóng cây, như bạn cũ lâu ngày không gặp nói với Vivian: “Đã lâu không gặp, vòng tay của nàng lại rớt xuống hồ sao?”
.
Mặt hồ xanh biếc phản chiếu hình bóng hai người. Trước đây rất lâu, Tu và Vivian cũng từng gặp nhau bên hồ của trường học Ma Vũ. Khi đó Tu đã giúp Vivian tìm lại vòng tay bị rơi xuống hồ. Nhớ đến chuyện đó, Vivian nở nụ cười, nàng vươn tay để lộ một chiếc lắc đã hơi cũ kĩ.
.
“Cám ơn chàng đã giúp ta tìm được nó. Với ta, nó là một kỷ niệm rất quan trọng.” Đôi mắt xinh đẹp của Vivian lẳng lặng nhìn Tu: “Lần trước bởi vì bị gọi khẩn cấp, ta chưa kịp cảm ơn thì chàng đã đi rồi. Nhờ ơn Thần Quang Minh đã cho ta gặp chàng ở đây.”
.
“Ta cũng vậy, có thể được thấy nàng lần nữa… Ta rất vui.” Tu mỉm cười, nói: “Không ngờ nàng cũng tới thần tháp.”
.
Vivian nở một nụ cười thanh thuần, khóe miệng cong lên như trăng rằm tĩnh lặng, nàng rất có cảm tình với thanh niên tóc vàng mắt xanh này. Có lẽ vì không biết danh tính, nên người đó không khen tặng nàng chỉ vì thân phận của nàng, cũng không có ý định tiếp cận nàng chỉ vì sắc đẹp. Dù là lần đầu gặp mặt hay ngay lúc này, họ vẫn có thể tự nhiên nói chuyện với nhau, hài hòa như người quen biết đã lâu.
.
Hai người đều rất ăn ý không hỏi tên của đối phương. Vivian hỏi Tu: “Chàng tới nơi này đã bao lâu?”
.
“Vừa mới tiến vào.” Tu có chút bất đắc dĩ cười nói: “Tình huống hiện tại là gì ta cũng chưa rõ ràng lắm.”
.
“Ta vào trước chàng chín ngày, cũng sắp rời khỏi rồi. Nói cho chàng biết một ít kĩ xảo, coi như là quà tạ lễ lần trước chàng đã giúp ta.” Vivian nhìn Tu: “Chỗ chúng ta đang ở là mê động của rồng, những con Troglodyte sẽ không ngừng tới cướp đoạt sào huyệt của chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ nó mười ngày. Mười ngày sau, Long thần Io sẽ xuất hiện — Chàng đã nghe nói về Io chứ?”
.
“Ừ. Long thần chín mặt Io, hắn có thể xuất hiện dưới bất kỳ hình dạng nào của Long tộc.”
.
“Đúng vậy, Io có thể biến hóa thành bất kỳ Long tộc nào. Hắn rất mạnh, nhưng có một biện pháp có thể khiến hắn suy yếu.” Vivian mỉm cười: “Trong mê động của rồng có rất nhiều sào huyệt của Troglodyte, trong đó cũng có rất nhiều bảo vật. Cướp những bảo vật đó về sào huyệt, bảo vật trong sào huyệt của chàng càng nhiều, Long tộc sẽ càng bị hấp dẫn.”
.
“Giết chết một Long tộc, sẽ có thể phong ấn một hình thái Long tộc của Io.” Vivian cười nhạt: “Như vậy, đối mặt với Io cũng sẽ không quá khó khăn nữa.”
.
Tu nhìn thánh nữ vô tri vô giác kia, hạ mắt xuống và nở nụ cười. “Cảm ơn nàng, thật sự… rất cảm ơn.”
.
Vivian không nhịn được nhìn chăm chú vào khóe miệng nhếch lên của Tu. Dù là mái tóc hay là nụ cười của người đó, đều chói lọi như ánh mặt trời.
.
“Ta có một người bạn rất giống chàng.” Vivian lẩm bẩm: “Y cũng có một mái tóc vàng rực rỡ, là một kỵ sĩ ưu tú.”
.
Tu biết Vivian đang nói về thánh tử Eric, ánh mắt tối sầm lại.
.
“Nếu có cơ hội, ta rất muốn trông thấy người bạn mà nàng nói.” Đường cong nơi khóe miệng Tu không hề thay đổi. “Ta và y rất giống nhau ư?”
.
Vivian gật đầu. “Ta nghĩ hai người sẽ rất thân với nhau, nhưng…” Dung nhan tuyệt sắc của thánh nữ hiện lên một chút u buồn nhàn nhạt. “Ta đã mất y —— người bạn của ta vì sử dụng cấm thuật nên đã không còn dùng được võ kỹ và ma pháp nữa. Một ngày nọ, y và cộng sự của mình đã yên lặng rời khỏi… chúng ta.”
.
“Ta thật sự xin lỗi.” Tu nói.
.
Vivian lắc đầu, ý bảo Tu cũng không cần xin lỗi, lá từ nhành cây rơi xuống hồ, như châm chọc tất cả những việc đó.
.

“Ta đã ra ngoài lâu lắm rồi, giờ phải về, chàng ——” Vivian tạm dừng một chút, sau đó nói: “Có muốn đi cùng ta không? Ta sẽ để tín… bạn của ta giúp chàng.”
.
Ở cùng người đó rất thoải mái, thậm chí khi chia tay còn khiến nàng cảm thấy không nỡ.
.
“Nàng giúp ta, là bởi vì ngay lúc này, người nàng nhìn thấy chính là ‘ta’.”
.
Vivian không rõ nhìn về phía Tu, giọng nói của thanh niên tóc vàng rất khẽ như đang thì thầm. Không đợi Vivian hỏi, Tu đột nhiên hỏi một vấn đề khác: “Nàng có người mình thích chứ?”
.
Tim Vivian đập nhanh hơn, lần đầu tiên cảm nhận được thứ cảm xúc khác thường này. Nàng yên lặng một chút, rồi trả lời: “Ta toàn tâm toàn ý tín ngưỡng thần Quang Minh, không có ý nghĩ khác.”
.
“… Cho nên các ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu cảm xúc của ta.” Tu khẽ nói: “Ngươi có biết cảm giác ôm một khúc gỗ duy nhất trôi nổi trên biển là thế nào không? Chỉ biết có khúc gỗ là có thể sống sót, khi đó, khúc gỗ trong ngực ngươi thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ngươi — nghe đúng là rất buồn cười, nhưng đây chính là cảm giác của ta hiện giờ.”
.
Vivian kinh ngạc nhìn Tu, người trước mặt nàng đang cười, miệng đang cười, lông mày đang cười, chỉ có độc đôi mắt là không chứa chút ý cười nào. Trong màu xanh nhạt thuần khiết xinh đẹp như nước kia chỉ có một tảng băng lạnh lẽo khiến lòng người ta sợ hãi.
.
“Ta có người mình thích, cho nên ta không thể chịu đựng được bất kỳ cái gì có khả năng cướp đi y.”
.
Tuy vòng cổ của Vivian cảm ứng được nguy hiểm, nhanh chóng tạo ra một màng chắn, nhưng long thương của Tu vẫn dễ dàng xuyên qua lớp màng ánh sáng kia và đâm vào ngực Vivian. Tu nói với Vivian đang gần trong gang tấc: “Ta không giống Eric. Y tôn sùng danh dự, thương hại kẻ yếu, chính nghĩa với thế giới… Tất cả những thứ đó, ta đều không có.”
.
Hình ảnh của hai người phản chiếu trong hồ như một cặp mà trời đất tạo nên, tuy cảnh tượng tương tự, nhưng chỉ là cảnh còn người mất. Vivian mở to hai mắt, lời nói của nàng như kim đồng hồ đã già cũ, di chuyển một cách vất vả, run rẩy.
.
“E… Eric…? Ngươi… là…”
.
Tu nở nụ cười, lộ ra một vẻ tàn khốc gần như là dịu dàng.
.
“—— Đồ đệ ác ma Tu, ta nhớ rõ trước đây ngươi đã gọi ta như vậy.”
.
“…”
.
Vivian ngã xuống đất, không phát ra một tiếng động. Tu rút long thương ra, trên long thương không có máu, ngực Vivian cũng không hề có vết thương — nàng chưa chết, chỉ bị phong ấn thời gian. Tu đưa thiếu nữ như đang ngủ say vào trong hồ, nhìn nàng chìm dần xuống nước.
.
Ôm khúc gỗ trôi nổi trong nước, cho dù mất đi khúc gỗ cũng sẽ không chết ngay lập tức, nhưng giãy dụa thống khổ trong nước, còn đáng sợ hơn cả cái chết.
.
Hắn sợ một tương lai sẽ mất đi Đỗ Trạch, cho nên chuyện gì hắn cũng có thể làm.
.
“Chíp chíp ~ ”
.
Hỏa phượng hoàng nhảy từ vai trái sang vai phải Đỗ Trạch, lại từ vai phải sang vai trái, làm cách nào cũng không tìm được chỗ ưng ý như lúc trước. Đỗ Trạch không lời gì để nói kéo lông đuôi gần như cuộn một vòng quanh cổ cậu của hỏa phượng hoàng, muốn quẳng cái con ngu ngốc đó xuống dưới.
.
Hắc Long ngẩng đầu lên. Tu đã trở lại, hỏa phượng hoàng mới nãy còn dính trên người Đỗ Trạch giờ lại cực kỳ thành thật rời khỏi vị trí. Đỗ Trạch phát hiện quần áo trên người Tu không có hư hại gì nhiều, xem ra kẻ địch nọ không quá khó đối phó.
.
“Ta có được một ít tin tức.” Tu ngồi phía sau Đỗ Trạch, ôm lấy người đó vào trong ngực. “Trở về đi.”
.
More mở cánh, chở Tu và Đỗ Trạch về đường cũ.

.
Khi đến sào huyệt, từ xa, Đỗ Trạch thấy Enoch đang cầm mấy viên đá quý cỡ quả táo tung hứng như làm xiếc. Thấy họ trở lại, tên ngốc đó hưng phấn ngoắc ngoắc, sau đó suýt nữa bị đá quý rơi xuống đập trúng đầu.
.
“Đã về rồi à!” Enoch xòe đá quý trong tay ra cho Đỗ Trạch và Tu xem: “Coi tặc gia ta phát hiện cái gì này.”
.
Nghe Enoch kể lại, tên đạo tặc này phát hiện ra sào huyệt mà mấy con Troglodyte bảo vệ quanh đây, bên trong đầy tràn đá quý châu báu, gã tiện tay thó không ít về.
.
“Còn có cực kỳ nhiều kim cương.” Enoch hưng phấn nói: “Chúng ta đi lấy chúng về được chứ?”
.
“Được.”
.
Đỗ Trạch không nghĩ Tu sẽ đồng ý đề nghị của Enoch, Tu cười với cậu. Chờ tất cả mọi người trở về, Tu nói với mọi người tin tức mà mình kiếm được.
.
“… Bởi vậy, trong mười ngày này chúng ta phải bảo hộ sào huyệt.” Tu nhìn lướt qua mê động của rồng, mỉm cười nói: “Sau đó nhồi nhét nó bằng báu vật.”
.
***
.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
.
Ở trong phó bản Long tộc nhiều ngày, Đỗ Trạch đã thấm thía chân lý cao quý này.
.
Lúc này, số Troglodyte tiến đến tấn công từ một vài con đã tăng lên đến mấy trăm con.
.
Những sinh vật có lớp da xanh vàng đó một tay cầm vũ khí một tay cầm bao tải, gào rống tiến lại gần. Cái khí thế trùng điệp tre già măng mọc này, cái tinh thần thà chết không lùi này, cái quyết tâm quyết tử này, trăm câu vạn chữ chỉ đúc thành một câu ——
.
Đại gia à, chúng ta làm bạn được không
~.
Manh chủ: Cút.
.
Chít, một con Troglodyte chạy đầu tiên bị Hắc Long vò thành bánh thịt, ôm đùi thất bại.
.
… Thật sự là người thấy rơi lệ, người nghe thương tâm.
.
Để ôm được đùi đại gia, Troglodyte bắt đầu sử dụng chiến thuật, vì thế chúng cưỡi rồng đất —— đây không thể không bảo là một bi kịch khổng lồ.
.
Troglodyte (cưỡi rồng đất): Đại gia, chúng ta làm bạn được không
~.
Tên ngốc: …
.
Rầm rầm ầm, rồng đất rơi vào sợ hãi cực độ mà điên cuồng bỏ rơi chủ nhân nhà mình, sau khi một nửa Troglodyte bị giết thì chúng cũng rời bỏ trần thế.
.

… Ba phút mặc niệm bắt đầu.
.
Troglodyte, mặt đầy máu tỏ vẻ không ôm được chân đại gia là điều bất hạnh cực kỳ, cũng không tin nổi sự kỳ lạ này. Rồng đất là ma thú cấp thấp nhất, một tháng luôn luôn có một hai ngày đầu óc trì độn như vậy, vì thế lúc này chúng chọn rồng bay hai chân tấn công từ trên không.
.
Troglodyte (cưỡi rồng bay hai chân): Đại gia, chúng ta làm bạn được không
~.
Tên ngốc: …
.
Rầm, toàn quân bị diệt.
.
… Một ngày nọ, Troglodyte hồi tưởng lại nỗi nhục nhã từng bị rồng đất giẫm đạp khủng bố, còn bị một tên ngốc hại chết kia.
.
Tổng kết lại, bởi vì tên ngốc nào đó có một uy lực hiếm kỳ lạ với ma thú, áp lực bảo vệ sào huyệt nháy mắt nhỏ đi một nửa, họ có thể để nhiều người đi cướp đoạt bảo vật. Enoch có một khứu giác nhạy bén trời sinh với bảo vật, gã có thể phát hiện nơi Troglodyte giấu bảo vật, bởi vậy tên đạo tặc đáng thương đó tuy không cần chiến đấu, nhưng lại phải bôn ba qua lại tìm kiếm sào huyệt, cuối cùng vẫn mệt như chó. So sánh việc tìm kiếm chỗ giấu bảo vật với chiến đấu, phí thời gian nhất chính là mang những bảo vật đó về sào huyệt. Rachel và tiểu đội sấm sét cần nửa ngày để vẽ ra truyền tống trận không gian, chỉ dựa vào nhân lực thôi thì hiệu suất không cao. Đỗ Trạch nhịn không được nhìn Tu. Hình thái Long tộc của Tu là Ngân Long thông thạo ma pháp không gian. Manh chủ chắc chắn cũng đã sớm nghĩ tới điều đó, nhưng hắn vẫn không chịu chuyển hoán hình thái.
.
Là bởi vì chuyện xảy ra tại long đảo khi trước sao?
.
“Tại sao anh, không sử dụng hình thái Long tộc?”
.
Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, ngón tay Tu lướt qua cổ cậu.
.
“Hình thái Long tộc của ta khó kiềm chế được.” Tu cười nói: “Ta sẽ không kiềm được mà giấu em đi, giấu ở một nơi không ai có thể phát hiện, sau đó hung hăng hưởng dụng em.”
.
Giọng điệu manh chủ nghe như đang giỡn, nhưng Đỗ Trạch biết Tu nói rất nghiêm túc, vì thế độc giả đần độn cũng không dám nhắc tới chuyện này với Tu nữa.
.
Số lượng bảo vật trong sào huyệt tăng lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đỗ Trạch phát hiện hang đá này dường như vĩnh viễn cũng không thể lấp đầy, giống như dục vọng vô bờ bến của Long tộc. Trong tất cả truyền thuyết, Long tộc rất thích thu thập bảo vật, sưu tập tiền bạc xếp thành đống. Với Long tộc, bảo vật không khi nào là đủ. Chúng thích ngắm nghía bảo vật, sung sướng đắm chìm trong ánh sáng của châu báu. Long tộc dưới ngòi bút của Nhất Diệp Tri Khâu cũng như vậy: Long tộc trả kiềm chế, lấy đi kiên cường. Chúng sẽ không kiềm hãm dục vọng của mình, bởi vì chúng đủ mạnh mẽ — mạnh đến mức đối tượng bị cướp không hề có cơ may phản kháng, mạnh đến mức không ai có thể cướp lại bảo vật từ sào huyệt của chúng.
.
Giống hệt như họ bây giờ.
.
Bảo hộ sào huyệt, còn đi cướp bảo vật.
.
Theo số lượng bảo vật tăng lên, ngày hôm sau Tu và Đỗ Trạch liền nghênh đón Long tộc đầu tiên tới cửa. Đó là một Bạch Long, nó đột nhiên lao xuống từ trên cao, phun khí lạnh về phía Hắc Long. Đỗ Trạch suýt nữa đã bị đông lạnh, hỏa phượng hoàng kêu to một tiếng, ánh lửa di động như lớp lụa mỏng bao trùm trên người Đỗ Trạch, đuổi đi cái rét cho cậu.
.
Trải qua bối rối ban đầu, mọi người mau chóng trấn tĩnh lại. Chị em Ma tộc giết hết những con Troglodyte nhân cơ hội đánh úp sào huyệt, Tu cưỡi Hắc Long chiếc đấu với Bạch Long. So với những Long tộc khác, Bạch Long hung hăng nhưng lại có đầu óc đơn giản, không khôn khéo như nhiều giống rồng khác, chỉ biết hung dữ đánh đập và phun khí lạnh. Khi hợp tác với More, Tu không tốn nhiều sức lực đã giải quyết xong con Bạch Long kia.
.
Bạch Long sau khi chết cũng biến mất trong không khí như Troglodyte. Đây chỉ là khởi đầu, họ cướp càng nhiều bảo vật, Long tộc bị hấp dẫn tới ngày một nhiều hơn: Lục Long phun khói độc, Bích Long và Phỉ Thúy Long tấn công bằng sóng âm, Thủy Tinh Long phát sáng… Long tộc đa kiểu dáng nối gót nhau tới. Đám người Đỗ Trạch chờ tới ngày thứ bảy thì gặp một Ngân Long. Trận chiến đó là trận mà họ vất vả nhất. Ngân Long dùng ma pháp không gian chuyển một nửa bảo vật trong sào huyệt ra ngoài, Troglodyte hệt như ăn được phân bón nên chen chúc tới. Tuy cuối cùng cũng giải quyết được Ngân Long, nhưng họ còn phải tìm lại những bảo vật mà Ngân Long đã lấy đi.
.
Tu lau đi vết máu trên trán, đâm mạnh long thương vào không khí, địa phương trống rỗng bỗng nổi lên gợn sóng khe khẽ, một Tử Tinh Long đang ẩn thân bị lộ ra. Nó bị Tu đâm trúng vảy ngược, không cam lòng ngã xuống đất, hóa thành hư vô. Enoch phù phù thở dốc, ngồi bệch trên mặt đất kêu to: “A a a! Đây là con cuối cùng phải không! Mệt chết tặc gia ta rồi…!”
.
Những người khác cũng mệt mỏi không muốn đáp. Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi họ bước vào phó bản Long tộc, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Đúng như Đỗ Trạch dự đoán, thời khắc cuối cùng là lúc đám Troglodyte ùn ùn tràn đầy núi. Những sinh vật với lớp da xanh vàng đó cũng không mạnh lắm, nhưng chúng tấn công bất kể ngày đêm, tựa như một bầy kiến vô tận, tuy mỗi một người đều có thể nhấc chân và giết chết một đám, nhưng họ phải duy trì liên tục động tác đó. Cho dù thay phiên nhau, thời gian để mỗi người có thể nghỉ ngơi là cực kỳ ít — họ không chỉ phải tiêu diệt bầy Troglodyte cuồn cuộn kéo đến đó, mà còn phải giải quyết hết tất cả Long tộc bị hấp dẫn trong mười ngày. Thần kinh mọi người đều căng hết cỡ, càng về sau, áp lực tích tụ càng nhiều.
.
Ở trong này, mọi người chỉ thấy mệt muốn chết, so với ba cửa trước còn mệt hơn. Tuy không bị uy hiếp đến tính mạng, nhưng lại cảm thấy vạn phần mỏi mệt.
.
Lúc này, lão John đang ở bên ngoài xử lý đám Troglodyte tiến vào.
.
“Tiểu chủ nhân, tất cả Troglodyte đột ngột rời đi.”
.
Tất cả mọi người đều biết việc này có nghĩa là gì, Đỗ Trạch thậm chí còn muốn rên lên rằng: thần tháp quân, ngài nhớ giơ cao đánh khẽ, để manh chủ nghỉ ngơi một chút được không!
.
Lúc này miệng hang phía trên bỗng dưng bị che lại, toàn bộ căn động đột nhiên tối mù, chỉ còn ánh sáng phát ra từ đống bảo vật. More cảnh giác nâng đầu dậy, nó đảo mạnh đuôi, cái đuôi gai góc phất qua phất lại trong không khí, đánh vỡ hư không.

.
Trong hư không, một nam nhân tóc dài màu trắng bước ra. Cho dù người nọ không nói gì và cũng không thể hiện ra cái gì đặc biệt, nhưng từ khí thế tương tự Sos của đối phương vẫn đoán ra được, người này cũng là một chủ thần — chủ thần Long tộc, Io.
.
Io đáp trên đống tiền vàng xếp thành núi nhỏ, mắt nhìn họ không rõ là tán thưởng hay trách cứ.
.
“Các ngươi đã giết hết tất cả Long tộc, cho nên ta không thể dùng hình rồng để chiến đấu cùng các ngươi.”
.
Cho một lời dạo đầu đơn giản xong, chủ thần Long tộc bắt đầu tấn công. Đối mặt chủ thần của mình, More do dự một lúc, cũng vì thế nên mới bị Io nhảy lên trên mình. Tu dùng long thương tấn công Io, nhưng thứ vũ khí to lớn như long thương chỉ thích hợp cho đột kích, khi đánh cận chiến nó cực kỳ chậm chạp, khoảng cách tấn công quá lớn sẽ để lộ rất nhiều sơ hở. Io dễ dàng tránh được mũi nhọn của long thương, y giơ loan đao lên, chém tới tay phải của Tu.
.
Tu quét ngang long thương về phía Io. Io cũng không trốn, y tiến sát đến cạnh Tu, long thương đâm tới hoàn toàn không có lực sát thương gì với y. Io chém trúng tay phải của Tu. Lúc này, Tu vừa niệm xong, long thương nháy mắt biến thành ma đao. Io phản ứng cực kỳ nhanh, ngay khoảnh khắc Tu dùng ma đao đâm vào thân thể y thì lập tức bật người lui về sau. Bởi vậy, y chỉ bị một vết thương hẹp dài, chứ không bị một đao chém ngang eo.
.
Io ấn thắt lưng đổ máu, hơi kinh ngạc nhìn trường đao trong tay Tu.
.
“Vũ khí rất tốt.” Io nói, y liếc nhìn miệng vết thương nơi bụng, thở dài. “Hình người quá yếu ớt.”
.
More cuối cùng cũng phản ứng lại, nó thăm dò muốn cắn Io từ trên người xuống. Io tránh đi cú đớp của Hắc Long. Y nhảy lên một ngọn núi vàng bên cạnh, không kiềm được lại thoáng nhìn miệng vết thương.
.
Miệng vết thương hẹp dài vẫn đang đổ máu, không có vẻ sẽ khép lại, ngược lại giống như đang cố gắng rút hết máu từ trong cơ thể ra.
.
Ma đao phủ kín một lớp ánh sáng đỏ tươi, khẽ rên lên. Cánh tay phải của Tu bị thương, hắn đổi Thiên Biến sang tay trái. Lần này More không chần chờ nữa, nó chở kỵ sĩ rồng của mình, chủ động tấn công về phía Long thần.
.
Io có vẻ rất quen thuộc các đòn tấn công của Long tộc, y có thể dễ dàng né tránh công kích của Hắc Long. Nhưng bản thân những động tác của Io cũng có hơi trúc trắc, có vẻ y vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng hình người chiến đấu với kẻ khác, đây là điểm yếu của tất cả Long tộc. Hơn nữa bởi vì miệng vết thương vẫn đang chảy máu, động tác của Io càng ngày càng chậm. Y né tránh đòn đánh của More, lúc trường đao của Tu chém xuống thì lui về sau để tránh khỏi phạm vi tấn công của Tu.
.
Ma đao của Tu lướt qua chỉ cách chóp mũi Io khoảng mấy li, khi tới ngực Io, ma đao chuyển thành long thương, kéo dài khoảng cách. Io muốn tránh, nhưng cũng đã lực bất tòng tâm.
.
“Tách —— ”
.
Máu của Long thần vẩy vào núi tiền vàng, sắc vàng và đỏ lần lượt thay đổi, hình thành một thứ ánh sáng rực rỡ. Io liếc nhìn phần ngực bị xuyên thủng, sau đó nhìn Hắc Long More, ánh mắt chứa đựng sự khen ngợi, như một vị trưởng bối đang nhìn đứa con của mình.
.
“Kỵ sĩ rồng của ngươi rất ưu tú.”
.
Long thần vừa nói xong, toàn bộ châu báu trong động tan thành bột, hóa thành một cột sáng mành xanh. Enoch nhìn vàng bạc châu báu đã biến mất, rên rĩ một tiếng: “Để lại một chút cho tặc gia làm kỷ niệm nữa chứ, bộ tưởng tìm được nhiều như vậy là dễ lắm sao!”
.
Lời vừa nói xong, chỗ họ đang đứng bắt đầu sụp đổ. Cả hang đá lung lay, Tu hỏi Io sắp biến mất: “Ngươi có biết tin gì về Thần Sáng Thế không?”
.
Đỗ Trạch chạy tới vừa vặn nghe được những lời này, Io lẩm bẩm ba chữ “Thần Sáng Thế”, giây phút đó hoàn toàn không thể hình dung được vẻ mặt của Long thần.
.
“Thần Sáng Thế sáng tạo vạn vật. Nếu như có thể tìm được phụ thần,” Hình bóng Io dần dần tiêu tán, chỉ để lại một câu thở dài: “Có lẽ chủng tộc ta sẽ không bi thảm như vậy…”
.
Long tộc vì vấn đề sinh sản mà sắp sửa tuyệt chủng, Io thân là chủ thần Long tộc, từ lời nói đó của y có thể thấy, y cũng đang tìm kiếm Thần Sáng Thế nhưng đã thất bại. Đỗ Trạch nghĩ, giống như những gì Sos đã nói, chẳng lẽ thật sự chỉ có Thần Quang Minh và Baal mới biết được tin tức của Thần Sáng Thế?
.
Baal thì bỏ qua rồi, chỉ còn Thần Quang Minh mà thôi. Độc giả ngốc nghếch bắt đầu tự hỏi, làm thế nào để khiến tên BOSS ngạo kiều đó mở miệng, đó mới chính là vấn đề.
.
Sau cái chết của Io, tốc độ sụp đổ của hang đá càng lúc càng nhanh, mọi người vội vàng bước vào cột sáng xanh để quay về đại sảnh tròn. Đỗ Trạch đã tạo thành thói quen khi trở về sẽ nhìn bệ đá một cái. Đối diện tượng đá của Vong Linh, cậu thấy tượng đá Long tộc đã xuất hiện — một con rồng Tây phương khổng lồ đang ngồi trên bệ đá, cái đuôi dài uốn quanh thân. Nó không có điểm đặc thù nào, không thể nhìn ra nó là Kim Chúc Long, Sắc Long hay là Thủy Tinh Long.
.
Thêm Ma tộc, Vong Linh, Nhân tộc khi trước, hiện các bệ đá trong đại sảnh đã được lấp đầy một nửa. Đỗ Trạch rất hưng phấn, cậu muốn kéo tay Tu để Tu nhìn, nhưng lúc vươn tay ra lại không nắm được gì cả.
.
—— Ngay khoảnh khắc vừa nãy, tay cậu đã xuyên qua tay Tu, trong suốt đến mức gần như là ảo ảnh.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.