Đọc truyện Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân – Chương 3
Độc giả: Tiểu sinh xuyên không rồi!
.
Đỗ Trạch tức rốc lật bàn phím.
.
YY văn ngựa đực đâu! Đâu! Đâu!!! Tình tiết lộn xộn chả khác gì con ngựa hoang bị bệnh trĩ! Tiến! Triển! Đi!
.
Cầu chỗ ở! Quỳ cầu tác giả chỗ ở! Tiểu sinh muốn lập tổ đoàn đánh chết tác giả ngao ngao ngao ——
.
Lúc này, Đỗ Trạch rất muốn hóa thành Trinh Tử* bò ra từ internet rồi kéo tác giả xuống âm phủ cùng mình.
.
* Tên tiếng Trung của Sadako, con ma trong phim ‘The Ring’
.
Tác giả bất nhân, làm như nhân vật chính là con kiến hôi không bằng.
.
Giết giết giết giết giết giết giết!
.
Đỗ Trạch hì hục mở trang đầu bình luận ra. Quả nhiên, ở khu vực bình luận của《Hỗn huyết》, hầu như tất cảđộc giảđều bị sự nghịch chuyển thần kỳ này hành đến chết đi sống lại. Vô số người vốn lặn xuống nước lại trồi lên hỏi tác giả gần đây có bị cái gì kích thích không. Tại đây, rất nhiều độc giả đều quỳ xuống cầu xin tác giả đừng ngược nữa, nội dung《Hỗn huyết》lúc này quá khốn nạn rồi, tổn thương không chịu nổi. Nhưng dù cho các độc giả gào thét, khẩn cầu hay uy hiếp kiểu gì, tác giả vẫn hoàn toàn bất động, tình tiết vẫn tiến triển đến độ rối tinh rối mù.
.
Đỗ Trạch bỗng dưng ngừng kéo chuột. Cậu nhìn cái bình luận vừa khiến mình sung sướng cũng vừa khiến mình đau trứng bị kéo lên trang đầu kia mà khóc không ra nước mắt. Đỗ Trạch xem những phản hồi gần đây, thấy các độc giả nói như vậy:
.
【…
.
Nick [Cá chép]: LZ (chủ topic) như nguyện rồi.
.
=============================
.
Nick [Emma Emma]: Mẹ nó! LS (người trên) nói thật đấy hả?
.
=============================
.
Nick [Gương của nhà ai]: xí, cái thứ này mà cũng có thể ảnh hưởng đến Khâu đại à???
.
…】
.
Tiếp phía dưới đều là những lời câu xé. Có người cho rằng nguyên nhân là tại những câu nhảm xì của ‘Đỗ Tử’, giờ thì tốt rồi, tác giả “tiếp nhận” rồi đấy; có người kiên trì cho đây là ý tưởng ban đầu của Nhất Diệp Tri Khâu, tác giả muốn chuyển motif, không liên quan gì đến những câu nhảm xì của ‘Đỗ Tử’. Hai bên không chịu nhường nhau, chỉ có chung một điểm tán thành là tên Đỗ Tử đó chẳng biết tồn tại để làm cái quái gì! =皿=!
.
Ngón tay Đỗ Trạch đặt trên con chuột run bần bật, màn hình quay trở về trang đầu của tác phẩm. Lúc này, Đỗ Trạch phát hiện thông báo trên văn án đã được thay đổi, Nhất Diệp Tri Khâu nói rằng: tác giả không bị kích thích, mà do bắt được một linh cảm khác, tình tiết hiện nay của《Hỗn huyết》làm hắn khá hài lòng, hy vọng mọi người thích, ha ha.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm bốn chữ “một linh cảm khác” to tổ bố mà rơi nước mắt.
.
Ai tới cho cậu biết, tại sao sau khi tác giả thông báo, cậu lại thấy đầu gối của mình như bị đàn ong vò vẽ chích thế này?
.
Vì tác giả bắt được linh cảm khác, nên hắn báo đáp rất quyết liệt.
.
“Vua linh cảm” ôm đầu gối bị thương của mình, yên lặng bấm mở hệ thống đăng nhận xét —— để phòng ngừa thế giới bị phá hủy, vì hòa bình của thế giới, cậu phải làm cái gì đó. Đầu tiên Đỗ Trạch nghĩ đến những bình luận cầu xin tác giả thủ hạ lưu tình không có kết quả. Với tính cách của Nhất Diệp Tri Khâu, Đỗ Trạch cảm thấy mình nên dùng cái nick “Đỗ Tử” kia đi giải thích, chắc tác giả cũng chỉ cười “ha ha”, sau đó… Không, sau đó, tác giả sẽ tiếp tục báo đáp, nhân vật chính sẽ tiếp tục chết đi sống lại.
.
Đỗ Trạch cắn răng gõ bàn phím —— nếu tác giả muốn “linh cảm”, cậu sẽ miễn cưỡng phun thêm một lần! Dù sao thì nhân vật chính cũng không thể nào bi thảm hơn được nữa.
.
【Nick: Đỗ Tử, bình luận:《Hỗn huyết》, chấm điểm: 1, chương đánh giá: 35
.
Bị người ta truy đuổi như con X chỉ biết chạy trốn thế kia mà là nhân vật chính hả??? Quá yếu đuối!(cho nên xin ngài đừng ngược nữa QAQ)
Thứ rác rưởi như vậy nên chết đi thì hơn, chả có tí sức mạnh gì hết, còn không bằng thánh mẫu trước kia. (quỳ cầu ngài trả lại manh chủ trước kia!)】
.
Đỗ Trạch thấp thỏm nhấn “Xác nhận”, sau đó túc trực bên máy tính chờ tác giả xuất hiện. Hôm đó Nhất Diệp Tri Khâu không xuất hiện, độc giả càng kinh hồn khiếp vía. Cái bình luận cậu đăng lên kia một lần nữa được đưa lên đầu trang, và có nghĩa là tác giả nhất định sẽ thấy được. Về phần phản ứng của tác giả sau khi thấy được thì…
.
Ha ha.
.
Mãi đến ngày hôm sau, Nhất Diệp Tri Khâu mới xuất hiện,《Hỗn huyết》ra tiếp ba chương mới. Đỗ Trạch nhìn các chương được “Cập nhật mới nhất”, mang theo tâm trạng hy sinh ấn mở.
.
Khi bị tiểu đội kỵ sĩ của Quang Minh bao vây, nếu không phải nhận vật chính kích hoạt mảnh kim loại lấy từ ma pháp tháp để trốn thoát thì《Hỗn huyết》rất có thểđã“END” —— nhân vật chính chết rồi thì viết cái khỉ gì nữa. Sau khi trốn thoát, nhân vật chính bất đắc dĩ phải chạy đến nơi nguy hiểm nhất để ẩn nấp, đó là khu vực chết chọc chỉ có vào mà không có ra —— vùng đất thất lạc. Thấy vậy, mọi người mới ngưng việc đuổi giết, vì họ cho rằng, tiến vào vùng đất thất lạc đồng nghĩa với việc bị phán án tử hình, không một sinh vật nào có thể bước ra từ vùng đất thất lạc.
.
Tác giả không có ý định kết thúc《Hỗn huyết》, cho nên vùng đất thất lạc đóđối với nhân vật chính mà nói chính là nơi tốt nhất để dưỡng thương + tu luyện + kỳ ngộ. Ởđó, nhân vật chính an tâm nghỉ ngơi và phỏng theo thông tin mà mảnh kim loại cho hắn bắt đầu tu luyện huyết mạch vong linh, sau đó là… hắc hóa đến rối tinh rối mù.
.
Đỗ Trạch: …
.
Chỉ có một câu có thể hình dung được sự khổ bức của độc giả lúc bấy giờ là: cậu liệu được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.
.
Tính cách của nhân vật chính trong《Hỗn huyết》bắt đầu trở nên cực kỳ vặn vẹo, dục vọng khống chế mạnh đến biến thái, sự tàn nhẫn huyết tinh dần xuất hiện. Những việc hắn làm càng lúc càng không cóđiểm dừng. Sự hắc hóa khiến hắn chẳng thể nào thoát khỏi vũng bùn. Việc trả thù thần điện Quang Minh còn chưa tính xong, nhân vật chính đã bắt đầu phản sinh linh, phản xã hội, phản đại lục. Hắn muốn đứng trên đỉnh cao của thế giới, sau đó hủy diệt hết tất cả – cái này căn bản là công bố BOSS phản diện đã xuất hiện, một nhân vật vừa thấy đã biết là không có kết cục tốt đẹp mà!
.
Đỗ Trạch yên lặng nhìn các loại biểu hiện tàn nhẫn, biến thái, máu me, chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, không chịu được nữa… _(;3″ ∠)_
.
Đối với nhân vật chính của YY văn mà nói, mục tiêu cuối cùng là thống trị thế giới. Toàn bộ sinh vật trên thế giới chia ra thành: đạo sư, hậu cung, em trai, pháo hôi (bia đỡ đạn). Đạo sư chỉ để cho học trò học kỹ năng, dùng xong thì vứt; hậu cung dùng để tăng độ phong phú và không bỏ qua bất cứ em gái xinh đẹp nào; em trai thì dùng để thể hiện khí phách, nhân vật chính vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế; pháo hôi dùng để ngược, thuộc loại tre già măng mọc.
.
Còn mục tiêu cuối cùng của nhân vật chính trong《Hỗn huyết》là hủy diệt thế giới. Toàn bộ sinh vật trên thế giới chia ra thành: có giá trị lợi dụng và hết giá trị lợi dụng. Có giá trị lợi dụng theo lời nhân vật chính là: “A… Đây là lý do duy nhất để tồn tại.” Hết giá trị lợi dụng theo nhân vật chính thì là: “Vô dụng? Vậy thì chết đi, chướng mắt quá.”
.
Chết tiệt… Đỗ Trạch rơi lệ, thứ này là ai, là ai, rốt cuộc là ai? Ai có thể nói cho cậu biết người thật sự sẽ trở thành BOSS phản diện rốt cuộc là ai? Ai có thể nói cho cậu biết manh chủ với ánh sáng chính nghĩa dạt dào kia tại sao lại bị hắc hóa đến không còn đường quay về thế này?
.
Hiện tại người bên cạnh nhân vật chính nếu không bị nhân vật chính lừa gạt, ngu ngốc cùng nhân vật chính phản nhân loại, phản xã hội, phản đại lục thì là bị nhân vật chính nắm được nhược điểm không thể không bán mạng vì người ta, uất ức hận không thể cùng nhân vật chính xuống âm phủ. Đám em gái trong hậu cung thì hoặc là được nhân vật chính thu phục hoặc là bị chiếm đoạt… Được rồi, tuy rằng sau này họ cũng sẽ yêu nhân vật chính, nhưng cái loại cảm giác vừa yêu vừa hận rối rắm này khiến người ta cảm thấy nếu một ngày nào đó họ cầm thuốc độc tự tử cùng nhân vật chính thì đó là điều rất bình thường.
.
Tình tiết của《Hỗn huyết》cứ tiếp tục phát triển theo một cách tàn bạo. Dù cho các độc giả có tru gào hay rên rỉ kiểu gì, tác giả vẫn theo xu hướng ngược nhân vật chính đến chết. Và xu hướng này đã làm cho một phần độc giả phải từ bỏ vì không thể chịu nổi tình tiết hung tàn này nữa. Tuy vậy, Đỗ Trạch vẫn theo dõi《Hỗn huyết》trong im lặng, cho dù mỗi lần đọc xong một chương của tác giả cậu đều phun máu. Và cứ sau mỗi lần đó, cậu lại ngờ rằng có lẽ tất cả những việc này là do cậu mà ra. Đỗ Trạch còn cảm thấy đống máu mình vừa phun ra xổ ngược lại mình, tạo nên một mớ bầy nhầy trên mặt.
.
Cậu đã dùng cả sinh mạng để biết được cái gì gọi là tự làm bậy thì không thể sống.
.
“Leng keng —— ”
.
Chuông cửa vang lên, Đỗ Trạch mang tâm trạng mệt mỏi đóng cửa trang mạng: nhân vật chính hung tàn đã thống trị đại lục phản diện thành công và đang chỉ huy đại quân ma tộc tấn công thiên thành. Thiên tộc đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói nên đã phát động vũ khí cực mạnh. Nhân vật chính bị một phát xuyên tim, rơi xuống đại dương, sống chết chưa rõ. Nhìn người trên toàn bộ đại lục đều sung sướng khi thấy nhân vật chính chết đi, Đỗ Trạch lại theo thói quen đè nén bi thương xuống.
.
Lúc này mẫu hậu tới gõ cửa: “A Trạch, bưu kiện của con này.”
.
Đỗ Trạch lập tức nhảy dựng lên, run rẩy đón lấy gói hàng. Quyển một của《Hỗn huyết》đã xuất bản. Đỗ Trạch đãđặt nó gần như chỉ trong một giây sau khi tác giả thông báo rồi đợi mòn mỏi đến hai tháng mới thấy nó tới tay. Cậu cẩn thận mở cái bọc, nhìn hai chữ “Hỗn huyết” trên bìa sách mà sung sướng đến rớt nước mắt.
.
Cho dù nội dung có (khiến cậu) đổ máu như thế nào, cho dù nhân vật chính bị hủy hoại ra sao, cậu vẫn thích quyển sách này đến chết đi sống lại. Đỗ Trạch nhẹ nhàng mơn trớn bìa sách. Trên mặt bìa có hai người, xem ra đó là nhân vật chính và kẻ địch của hắn trong《Hỗn huyết》. Tuy cái bìa có hơi khác so với những gì tác giả miêu tả, Đỗ Trạch vẫn không thể kìm lòng mở cuốn sách ra.
.
【A… Không cần…】
.
【A, sao cái miệng nhỏ ở dưới của ngươi lại không nói như vậy, hửm? Hay hình thái của Ma tộc không thể thỏa mãn ngươi? Hay ngươi thích ta dùng hình thái Thú tộc giống ngày hôm qua đến đè người?】
.
Nhất định là cách thức cậu mở ra đã không đúng!
.
Định là cách thức cậu mở ra đã không đúng!
.
Là cách thức cậu mở ra đã không đúng!
.
Cách thức cậu mở ra đã không đúng!
.
Thức cậu mở ra đã không đúng!
.
Cậu mở ra đã không đúng!
.
Mở ra đã không đúng!
.
Ra đã không đúng!
.
Đã không đúng!
.
Không đúng!
.
Đúng!
.
!
.
Đỗ Trạch bị hình ảnh hợp thể cao H làm mù mắt chó rồi. Cậu đóng sách lại, hít sâu một hơi.
.
Mẹ nó! Ai tới lấy giùm cái quyển sách chết tiệt này đi đi!
.
Đỗ Trạch phẫn nộ lao lên mạng, liều mạng chém cái tên bán sách. Tên bán sách biết mình đã nhầm hàng nên vội vàng giải thích với Đỗ Trạch. Hắn đưa nhầm《Hỗn huyết》thành đồng nhân《Hỗn huyết》. Để bình ổn sự phẫn nộ của Đỗ Trạch, tên bán sách đã dùng đủ biện pháp thuyết phục vàđảm bảo rằng, hắn sẽ gửi lại《Hỗn huyết》chân chính, còn cuốn đồng nhân đó sẽ tặng không cho Đỗ Trạch.
.
Mẹ nó! Ai mà thèm cái loại rác rưởi này chứ ——!!!
.
Đỗ Trạch hì hục nhìn cái ảnh bán thân trên sách, mấy giây sau lại quay đầu sang chỗ khác. Cậu biết《Hỗn huyết》rất được nhiều người yêu thích. Các em gái chỉ cần nhìn thấy nhân vật chính và kẻ địch là sẽ gào lên manh quá manh quá.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cuốn đồng nhân kia, vẻ mặt rất nghiêm túc cầm nó lên.
.
Tiểu sinh không có tò mò đâu! Là nghiêm túc xem xét đấy!
.
Trước đó đã có nói qua, cái thứ trông như chó đội lốt người này mà phối thêm cái kính thì càng thêm vẻ khôn khéo. Vì thế Đỗ Trạch với vẻ ngoài tinh anh bên trong ngu một cục miết một góc của cuốn đồng nhân, trang trọng mở ra.
.
Này, sao lại có cái tư thế ngược đời như thế này hả? Thì ra hình thái huyết mạch của nhân vật chính có rất nhiều dạng: Nhân tộc, Thú tộc, Tinh Linh, Chu Nho, Long tộc, Vong Linh, Thiên tộc, Ma tộc, và rất nhiều CP, thích gì có nấy. Trong một tuần Tu có thể thay đổi hình dạng mà không bị trùng lặp… Giường, mặt đất, không trung, hải dương, hang núi, rừng rậm —— mẹ nó còn có biển tử linh, quan hệ với đống xương khô ở đấy thì thật sự đại trượng phu á??? (PS: đại trượng phu = không có gì)
.
Dù sao thì cậu vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đang vỡ toát trong vô hình…
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc đẩy mắt kính, nhìn hai mặt trăng trên trời, lại nhìn xuống cuốn đồng nhân. Cậu có thôi thúc muốn gửi một tin nhắn qua QQ: cậu kiến nghị cuốn đồng nhân tiếp theo có thể xem xét cho nảy sinh quan hệ ở trên mặt trăng không, toàn bộ trái đất đã không thể ngăn cản được bước tiến của gay rồi…
.
Đỗ Trạch ngừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai, mặt, trăng trên trời.
.
Trầm tư một hồi, Đỗ Trạch kẹp sách dưới nách, bình tĩnh tháo kính xuống rồi dùng góc áo lau lau, lại lau lau, sau đó đeo lên.
.
“Mặt trăng” một vàng một tím vẫn còn đó y như cũ, gió từ phương xa rít gào ập tới làm tăng thêm sự lẻ loi của Đỗ Trạch.
.
Ngày 20 tháng 12 năm 2012, một ngày trước tận thế, có một độc giả đã xuyên không.
.
Thuộc tính: bề ngoài khôn khéo, bên trong ngu một cục, ngạo kiều muộn tao.
.
Trang bị: [Áo len không tay cổ chữ V + Áo sơmi trắng + Quần tây đen] X1 (phòng ngự +3)
.
[Mắt kính + Tai nghe] X1 (nhanh nhạy +2)
.
[Đồng nhân văn cao H] X1 (hấp dẫn +10)
.
Cách thức xuyên không: đọc đồng nhân văn cao H.
.
… Việc này rất không có tính khoa học mà!
.
******
.
******
.
Tu chống lưỡi hái tử thần gắng sức bước tới, hắn bị thương rất nặng. Dưới sự tấn công của tiểu đội kỵ sĩ Quang Minh, nếu không nhờ mảnh kim loại bất ngờ hóa thành lưỡi hái tử thần chia cắt không gian chuyển hắn đến chỗ khác, chắc chắn hắn đã chết —— “chết” một cách chân chính, không để lại bất cứ dấu vết nào trên thế giới này.
.
Mỗi một bước đi của Tu đều lung lay như sắp ngã. Độ run rẩy đó khiến người ta không chút nghi ngờ bộ xương đang chật vật chạy trốn sẽ ngã khụy bất cứ lúc nào. Hắn không biết mình có thể chạy đến đâu nữa, đại lục tuy lớn, nhưng không có chỗ nào để hắn nương thân.
.
Trốn —— trốn ——
.
Tại sao lại phải chạy trốn?
.
Không muốn chết —— không muốn chết ——
.
Tại sao lại không muốn chết?
.
Một giọng nói không nhanh không chậm châm biếm: Tại sao lại không muốn chết? Ngươi xem, không một ai cần ngươi, tất cả mọi người đều muốn ngươi chết.
.
Đồng thời với giọng nói đó, ngọn lửa linh hồn trong mắt Tu ngay càng tối tăm, yếu ớt như sắp bị dập tắt. Hắn thở hổn hển, kéo lê chân lảo đảo tuyệt vọng bước tới.
.
Hắn nhớ lại dọc đường đi ai cũng nhìn hắn đầy hận thù.
.
Hắn nhớ lại thiếu nữ kia, sau khi xốc mũ trùm của hắn lên, vẻ mặt đó đầy kinh tởm và ác cảm. Cô ta thà rằng bị tên côn đồ nọ cưỡng hiếp cũng không muốn được hắn cứu.
.
Hắn nhớ lại lúc trước khi một ngôi làng bị bọn cướp tàn sát, đội cứu viện đến, dù đã nhìn thấy máu đầy tay bọn cướp cùng với sự nỗ lực ngăn cản của hắn, mà vẫn không chút ngần ngại đổ hết tội lỗi lên người hắn.
.
Hắn nhớ lại…
.
Nụ cười của Daniel: Tu, xin lỗi, anh chết đi mới là tốt nhất.
.
Điều tàn nhẫn nhất không phải là không có hy vọng, mà là sau khi được ban hy vọng thì lại bị giáng cho tuyệt vọng.
.
Giọng nói đó tiếp tục giễu cợt: ngươi chết, tất cả mọi người đều vui vẻ.
.
Ánh sáng linh hồn tăm tối đến mức như bị ép đến cực hạn, nhanh chóng tàn lụi rồi sau đó đột nhiên tăng vọt. Bộ xương ngừng bước, đau đớn khom lưng, gào thét bi thương trong im lặng.
.
Hắn không cam lòng ——! ! !
.
Tại sao, tại sao, tại sao ——
.
Tại sao phải coi hắn là thứ tà ác? Tại sao phải đuổi giết hắn? Tại sao lại bán đứng hắn? Tại sao lại phản bội hắn? Tại sao… lại ruồng bỏ hắn…
.
Nếu một bộ xương có thể rơi nước mắt thì giờ phút này trên đôi gò má trắng bệch đó đã bị huyết lệ nhuộm đỏ.
.
—— Nếu thế giới đã ruồng bỏ hắn, tại sao hắn lại không thể ruồng bỏ thế giới chứ?
.
Một suy nghĩ nhỏ bé nhưng lại như một mồi lửa thiêu cháy cả đồng cỏ lập tức xâm chiếm đầu óc Tu.
.
Nếu tất cả mọi người nghĩ Tu là tà ác, vậy thì…
.
Trong ánh bình minh yếu ớt trước màn đêm tăm tối, người của thần điện vội vàng đuổi theo Tu. Họ thấy một bộ xương mặc áo choàng đen cùng với lưỡi hái tử thần đang ôm lấy đầu mình điên cuồng cười to trong im lặng bên dưới bóng tối.
.
Ken két ken két… ken két… ken két…
.
Tiếng vang kỳ quái khiến người ta phải rợn người. Tu ngừng cười, hắn liếc mắt nhìn họ, sau đó quả quyết xoay người, lảo đảo tiến vào vùng đất thất lạc – một khu vực chết chọc chỉ có vào mà không có ra.
.
—— Ngươi chết thì tất cả mọi người đều vui vẻ .
.
Nhưng hắn lại không vui.
.
Bộ xương cười khanh khách.
.
Cho nên để hắn có thể vui vẻ, tất cả mọi người đều chết hết không phải là được à?
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: tiểu sinh xuyên không rồi … QAQ
.
Tác giả: tôi rất hài lòng = =+
.
Nhân vật chính: (liếc độc giả một cái, chuẩn bị lên sân khấu)