Đọc truyện Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân – Chương 28
Mã não tím và hắc diệu thạch
Nhân vật chính: Chúng ta đánh cược đi?
.
“Rồi thế nào?”
.
Verl không thể chờ được mà hỏi, Elise ngồi bên cạnh, ánh mắt không thể giấu được sự tò mò. Tu không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn về phía cánh cửa phát ra ánh sáng xanh lục. Nơi đó có một chiếc xe ngựa xa hoa, một kẻ hầu đang đứng cạnh canh giữ, thấy ánh mắt của Tu, gã thi lễ: “Tu tiên sinh, xin hỏi ngài suy nghĩ đến đâu rồi? Heidy đại nhân đang chờ ngài trong phủ thành chủ.”
.
Verl che miệng biểu đạt sự giật mình. Nàng biết chủ nhân rất rất anh tuấn. Bất luận ở hình thái gì, vẻ ngoài hoàn hảo đó thật sự là kiệt tác của Thần Sáng Thế tối cao, nó thậm chí đã từng khiến nàng đỏ bừng mặt, tim đập dữ dội. Nhưng đối với Ma tộc mà nói, họ chỉ quan tâm đến sức mạnh chứ không phải là vẻ bề ngoài. Ngoại trừ sự rung động lúc đầu, thứ hấp dẫn Verl chính là sức mạnh kinh khủng của Tu, càng tiếp xúc nhiều sẽ càng run sợ vì thứ sức mạnh sâu không thấy đáy đó. Nàng gần như đã quên đi vẻ ngoài xuất chúng của Tu. Không ngờ Tu lại có thể thu hút được mị ma xinh đẹp trong truyền thuyết kia.
.
Verl có chút ngạc nhiên hỏi: “Tu đại nhân, ngươi định đến đó à?”
.
Tu nhìn về phía Đỗ Trạch vẫn luôn nghe ngóng, dịu dàng chuyển vấn đề qua cho đối phương: “Ngươi muốn ta đến đó không?”
.
Lúc này Verl mới sực nhớ ra quan hệ giữa Đỗ Trạch và Tu. Nàng chợt căng thẳng, bắt đầu lo lắng. Dưới cái nhìn khẩn trương của Verl, Đỗ Trạch mặt không đổi sắc đẩy mắt kính, giọng nói cứng nhắc lại không chút trắc trở: “Ừ.”
.
Tu dường như không bất ngờ với câu trả lời này, hắn tiếp tục hỏi: “Tại sao?”
.
“Cô ấy rất xinh đẹp…” Nhận ra mình đã nói sai, ngữ điệu thanh niên tóc đen gượng gạo thay một cái cớ khác: “Chúng ta cần giấy thông hành.”
.
Quả nhiên là làm mình làm mẩy…
.
Verl lo lắng nhìn Tu. Nàng hy vọng Tu có thể phát hiện Đỗ Trạch vì ăn dấm chua nên mới mất tự nhiên như vậy, cách tốt nhất bây giờ là an ủi đối phương một chút. Nhưng dưới ánh mắt đau đáu của Verl, Tu lại gật đầu theo ý Đỗ Trạch: “Được rồi.”
.
Verl bỗng dưng nổi nóng. Đương lúc nàng định làm dịu không khí thì tiếng của Tu lại vang lên: “Ngươi đi với ta.”
.
“Không tiện, sao…”
.
“Nếu ngươi không đi…” Thanh niên tóc vàng mắt xanh mỉm cười: “Ta cũng sẽ không đi, ngươi phải ở bên cạnh ta.”
.
Thấy Đỗ Trạch sau một hồi im lặng thì khẽ gật đầu đồng ý, Verl thả lỏng được một chút. Quả nhiên là nàng đã hao tổn tâm tư, Tu đại nhân giải quyết mọi chuyện rất tốt.
.
Đồng dạng thả lỏng còn có một tên đần độn nào đó: mụ nội, thiếu chút nữa đã trở thành pháo hôi bi thảm nhất. Trong tất cả các loại pháo hôi, pháo hôi dám tơ tưởng đến hậu cung của nhân vật chính là chết thảm nhất, họ không những phải bảo vệ tính mạng của mình mọi lúc mọi nơi mà còn phải bảo vệ cả dưa leo nữa.
.
Khi nghe Tu hỏi ý kiến cậu đi hay không đi, Đỗ Trạch hận không thể tóm đối phương lắc lấy lắc để: Đi! Phải đi chứ! Khi đối mặt với em gái, anh phải chọn đề chứ không phải đoán đề đâu! Bởi vì quá mức kích động mà khi nghe được câu hỏi thứ hai có xu hướng bỏ hẹn của nhân vật chính, độc giả đang nội thương suýt nữa rống ra tiếng lòng: Mẹ nó, anh còn hỏi cái gì nữa!? Đó là một em gái đấy! Đó là một em gái xinh đẹp đấy! Đó là một em gái xinh đẹp tự mang váy cưới đấy!
.
… Ấy từ từ, có phải vừa rồi cậu đã nói ra một câu nghe thế nào cũng giống như đang tơ tưởng hậu cung của nhân vật chính không? Trong khoảnh khắc nhìn thấy flag tử vong của mình, Đỗ Trạch đơ người bói ra cái cớ “giấy thông hành” này. May mà Tu không để ý lắm, chỉ bảo cậu đi cùng. Phản ứng đầu tiên của Đỗ Trạch khi ấy là: cậu phải đi làm bóng đen ư? Tai nghe của cậu sắp hết pin mà. Nghe xong câu sau của nhân vật chính, độc giả đần độn “bỗng nhiên tỉnh ngộ”: Nhân vật chính thẹn thùng muốn người khác theo bồi đây mà. Vì cảnh xôi thịt chốc nữa của manh chủ, đợi đến khi nhân vật chính và em gái tiến vào cảnh đẹp rồi, cậu có thể phất tay áo bỏ đi, ẩn sâu công lao và tên tuổi. Tiểu sinh chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.
.
Thấy Tu muốn dẫn theo Đỗ Trạch, kẻ hầu đánh giá Đỗ Trạch một chút rồi ngấm ngầm đồng ý. Trước khi đi, Đỗ Trạch bị Verl kéo lại. Thiếu nữ áo xanh dùng một ánh mắt rất chân thành nhìn cậu, giọng điệu thành khẩn.
.
“Tu đại nhân rất coi trọng ngươi.”
.
“?”
.
“Ngươi phải tin tưởng hắn và phải tin tưởng cả bản thân mình.”
.
“???”
.
“Cho nên không việc gì phải khó chịu.”
.
… Thật sự xin lỗi, thầy dạy ngữ văn của tiểu sinh đã chết sớm, mỗi một câu của em gái tiểu sinh có nghe đấy, nhưng lại chả hiểu gì, cầu giải thích!
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp thông não đã bị Tu kéo lên xe ngựa. Kẻ hầu ngồi trước vung roi, chiếc xe vững chãi chạy về phía phủ thành chủ.
.
Phủ thành chủ của Agares trông như một cung điện nguy nga tráng lệ. Tuy Đỗ Trạch vẫn chưa thấy hoàng cung chân chính của thế giới này, nhưng cậu có thể cảm nhận được hoàng cung chân chính kém xa thứ trước mắt này. Hầu như cả phủ thành chủ đều được xây dựng từ hắc diệu thạch và mã não tím. Đỗ Trạch không rõ họ đã bước qua bốn hay năm cánh cửa lớn làm bằng phỉ thúy rồi. Đối với mức độ xa xỉ này, ngón chân Đỗ Trạch đã bắt đầu tê cứng. Đi chưa được bao lâu mà tai nghe của cậu đã hết sạch pin. Đứng trước tỉnh cảnh này, độc giả khổ bức tỏ vẻ gần đây cảnh xôi thịt không dễ làm lắm. Dưới ánh sáng xanh vàng rực rỡ, mùi điếu ti nồng nặc của cậu có vẻ không được ăn khớp!
.
Xe ngựa chấn động và dừng lại đột ngột, họ đã đến đích.
.
Một vị Ma tộc mặc áo quản gia đứng trước cửa. Dưới ánh mắt của hắn, hai Nhân tộc bước xuống khỏi chiếc xe, trong đó có một thanh niên tóc vàng với nụ cười ấm áp trên môi, mà thanh niên tóc đen kế bên lại có một khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn rất phản cảm.
.
Quản gia nhìn lướt qua Đỗ Trạch rồi tập trung vào người Tu. Hắn lặng lẽ đánh giá Tu. Con mắt soi mói của hắn thế mà không tìm ra được khuyết điểm nào của thanh niên tóc vàng đó, cùng lắm thì chỉ có sức mạnh kém cỏi mà thôi. Quản gia bắt đầu suy đoán, trình độ đối phương chắc là cỡ Kiếm Sư cao cấp, thuộc tính cụ thể của đấu khí thì chưa thấy được, tuy nhiên ở độ tuổi này mà được như thế là ngon rồi.
.
Nếu mà biết được suy nghĩ của quản gia, chắc chắn Đỗ Trạch sẽ ngoắc mồm ra mà chửi: Đồ thường dân ngu si, quá coi thường vầng sáng của nhân vật chính rồi đó, còn không mau lại đây bái tế đại manh chủ ma vũ song tu cộng thêm thiên phú toàn hệ ma pháp đi!
.
Đỗ Trạch nhìn vị quản gia Ma tộc bước tới thi lễ với họ rồi nói vài câu hoan nghênh gì đó. Dù hắn đã rất khiêm tốn nhưng vẫn không che đậy được sự kiêu ngạo thâm căm cố đế kia. Nói xong, tên Ma tộc làm một động tác mời, sau đó đi trước dẫn đường. Tu thì kéo theo Đỗ Trạch còn đang sững sờ.
.
Phía trong phủ thành chủ còn rực rỡ hơn rất nhiều, đèn thủy tinh óng ánh được treo trên cao, đối diện với họ là hai chiếc cầu thang xoắn ốc. Trên cầu thang có một cánh cửa lớn, khi họ bước vào nó sẽ tự động mở ra. Bên trong là một nhà ăn rộng rãi, trên bàn tiệc bày đủ các món cao lương mỹ vị, mà chủ tọa trên cái bàn đó chính là mị ma sắc nước hương trời đang mỉm cười.
.
Heidy mặc một bộ lễ phục vảy tím, bộ quần áo đã khắc họa trọn vẹn đường cong trên cơ thể nàng. Trông nàng giống như một mỹ nhân ngư, mê hoặc thủy thủ lạc mất phương hướng. Nếu so ra thì vị nữ hoàng mà Đỗ Trạch tôn sùng trên địa cầu vẫn còn thua xa.
.
Thấy Đỗ Trạch, Heidy hơi giật mình, nhưng nàng vẫn cười khanh khách gọi người mang thêm ghế tới. Đỗ Trạch tự động ngồi xuống một cái ghế cách xa hai người kia nhất, sau đó bắt đầu nhược hóa đi sự tồn tại của mình.
.
Bữa tiệc rất linh đình, trông Heidy và Tu nói chuyện khá vui vẻ, Đỗ Trạch ngồi một bên cũng vui mừng thay. Tuy không nghe được gì, nhưng cũng chẳng sao cả, tên fan cuồng nào đó đã tự động dùng đoạn đối thoại trong《Hỗn huyết》để thay thế.
.
Heidy vươn tay chạm vào mái tóc vàng của Tu, ánh mắt mê ly: [Đẹp quá! Ta nghĩ ánh mặt trời ở đại lục chính diện cũng sẽ đẹp như thế này… Trở thành bạn đời của ta nhé?] (PS: […] là đoạn đối thoại trong《Hỗn huyết》màĐỗ Trạch thay vào.)
.
[Nàng đã thuộc về ta.] Tu mỉm cười: [Ta sẽ dẫn nàng quay về đại lục chính diện, nàng sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời chân chính.]
.
Heidy mở to đôi mắt xinh đẹp: [… Quay về đại lục chính diện?]
.
[Đừng coi thường nam nhân của nàng. Hãy tin ta…] Đôi mắt Tu tràn ngập dịu dàng: [Nàng sẽ được như nguyện.]
.
Kế tiếp, em gái mị ma sẽ cảm động bổ nhào vào lòng nhân vật chính rồi thì hiến thân. Đỗ Trạch đang tính xem mình có nên lui ra sau ẩn giấu công lao và tên tuổi không thì bỗng thấy Heidy đứng lên, bước về phía… mình.
.
Em gái ơi, có phải bị nhầm đối tượng hiến thân rồi không =A=!?
.
Đỗ Trạch trừng mắt nhìn mị ma xinh đẹp bước đến cạnh mình. Thân thể mềm mại tựa lên người cậu. Cậu bỗng chốc cứng đờ, ngay cả thở cũng quên luôn, chỉ cảm thấy mị ma ghé vào lỗ tai mình thì thầm gì đó: “…”
.
Không biết Heidy đang nói gì, Đỗ Trạch chỉ mờ mịt nhìn Tu chằm chằm: Tiểu sinh không có tơ tưởng gì đến hậu cung nhà anh đâu, cho nên anh nhớ hạ đao lưu người, lưu dưa leo nha ngao ngao ngao ngao!
.
Đầu Đỗ Trạch bị một bàn tay mềm mại xoay qua, đối diện là gương mặt sắc nước hương trời của Heidy. Hai gò má nàng ửng hồng, đôi môi mềm mại đỏ mọng khiến người ta muốn hôn lên. Mị ma cười khẽ, cặp mắt lung linh rúng động lòng người. Tuy nhiên Đỗ Trạch trước mắt lại đang vô cùng tuyệt vọng.
.
Em gái ơi, em muốn làm cho một pháo hôi bị mất dưa leo hả QAQ?
.
Heidy giật mình nhìn thanh niên tóc đen, đối phương nhìn nàng như thấy một cái gì đó rất khủng khiếp. Dưới ánh mắt lạnh lùng kia, những thủ đoạn của nàng không cách nào dùng được. Heidy rời khỏi người Đỗ Trạch và bước về chỗ ngồi của mình. Nàng hơi nhíu mày nhìn về phía thanh niên tóc vàng vẫn im lặng từ đầu chí cuối.
.
“Ngươi đã biết trước việc này?”
.
“Ta biết chứ. Hắn nhìn ngươi, như nhìn một bức tranh.” Tu khẽ nói, ngữ điệu gần như là thì thầm: “Hắn vẫn luôn như thế.”
.
Heidy không thể không thừa nhận rằng hình dung của Tu rất chính xác, nàng có thấy được sự kinh ngạc và thưởng thức trong mắt người tóc đen đó, nhưng lại không nhìn thấy được sự động tâm.
.
“Ta thua rồi.” Heidy chấp nhận việc nàng đã không quyến rũ được Đỗ Trạch. “Như đã cược, ta sẽ cho người chuẩn bị giấy thông hành.” Nàng ngưng mắt nhìn Tu: “Ngươi thật sự không suy nghĩ một chút gì ư? Nếu ngươi đồng ý, ngươi có thể ở lại thành…”
.
Tu lắc đầu. Thấy thế, Heidy thất vọng, dáng vẻ bất lực đó có thể làm cho mỗi một giống đực bình thường nảy sinh cảm giác muốn che chở.
.
“Bữa tối rất vui, ta sẽ cho người chuẩn bị phòng, đêm nay hai người hãy ở lại nghỉ ngơi.”
.
***
.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra, Tu phát hiện Đỗ Trạch đã biến mất, thay vào đó là Heidy thân mặc lụa mỏng đang ngồi trên giường. Mị ma xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ: “Đang tìm bạn của ngươi à? Ta đã mời hắn sang phòng khác rồi.”
.
Heidy đứng lên đi tới chỗ Tu, chiếc áo lụa mỏng manh căn bản không che đậy được phong cảnh kiều diễm bên trong.
.
“Ta vẫn không cam lòng…”
.
Nàng kéo dây lưng, chiếc áo lụa khẽ trượt xuống, để lộ một cơ thể xinh đẹp.
.
“Vì thế, ta mới cố gắng lần cuối.”
.
Mị ma xinh đẹp không-một-mảnh-vải đứng đó, giọng nói ngọt ngào.
.
“Ngươi sẽ thích cảm giác này… muốn thử một lần không?”
.
******
.
******
.
—— Chúng ta đánh cược đi? Nếu ngươi có thể quyến rũ được y, ta sẽ ở lại với ngươi; còn không thì xin hãy đưa giấy thông hành cho ta.
.
—— Quyến rũ y?
.
—— Đừng coi thường y. Tin ta đi, ngươi sẽ không làm được đâu.
.
—— Ngươi đã biết trước việc này?
.
Hắn biết, vẫn luôn rất rõ ràng.
.
Người kia vẫn luôn là thế, vẫn luôn nhìn thế giới theo cách này, chỉ nhìn chứ không hề tham gia vào.
.
Thật sự rất giống… thần.
.
…
.
Nếu người kia là thần.
.
Hắn muốn xúc phạm.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Chúng ta đánh cược đi? Nếu ngươi có thể hấp dẫn được ta, hôm nay nghỉ ngơi; nếu không thể, đêm nay tám chủng tộc đi.
.
Độc giả: (Xuất ra tất cả thủ đoạn để câu dẫn nhân vật chính, sau đó bị nhân vật chính đẩy ngã)… Anh gạt tôi!!! Không phải tôi thắng rồi hả!?
.
Nhân vật chính: Không đẩy ngã ngươi thì sao biết được ta bị hấp dẫn.
.
Tác giả: Ai thua ai thắng, đó là một vấn đề.