Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 12


Đọc truyện Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân – Chương 12

Độc giả: Nhất định là cách thức cướp người của mình đã không đúng!
.
Sau khi tiến vào cột sáng, Flandal nhìn vùng đất khiến mình vừa hoài niệm vừa buồn thương này mà trầm mặc rất lâu. Thiên tộc đứng phía sau đã có vẻ bất mãn và sốt ruột. Hắn muốn khuyên Frandal nhanh đi tiếp đừng trì hoãn hành trình, nhưng lại nghĩ tới cấp bậc của mình. Dù tính cách Thiên tộc có kiêu ngạo thế nào thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng bất mãn mà tiếp tục chờ.
.
—— Đối phương chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể giải quyết hắn, đây là sự chênh lệch giữa người và thần.
.
Nhưng Flandal đã đứng nửa ngày rồi. Người như đang sa vào trong ký ức, đôi mắt tràn ngập đau thương.

.
Tuy đối với họ, nửa ngày chỉ như muối bỏ bể so với sinh mệnh dài lâu của mình. Nhưng vừa nghĩ tới nhiệm vụ do thần Quang Minh giao cho, tên Thiên tộc đã gấp như bị lửa đốt, chỉ hận tại sao lúc rời đi mình lại không thể cẩn thận một chút.
.
Lúc rời Thiên thành, hắn bị Flandal vô tình phát hiện, sau khi biết mục tiêu của hắn là vùng đất thất lạc, Flandal trực tiếp đi cùng hắn. Tất cả mọi người đều biết, kẻ cố chấp nhất trong đại lục hỗn độn chính là người lùn, mà tổ tiên của người lùn lại là người Chu Nho. Kẻ trước mặt đây chính là thần rèn Chu Nho – Flandal Steelskin.
.
Không có khả năng thuyết phục một vị thần Chu Nho cố chấp, Thiên tộc bất đắc dĩ cho đối phương đi theo. Khi tới vùng đất thất lạc, vừa tiến vào cột sáng, thần rèn bắt đầu xuất thần. Dù không biết Flandal còn muốn đứng bao lâu nữa, nhưng sự sùng kính dành cho thần Quang Minh khiến Thiên tộc phải bất chấp tính mạng tiến lên nói: “Steelskin đại nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta…” Hắn mới nói một nửa thì lập tức im bặt, một nữ nhân lạnh lùng mặc giáp bạc cầm đại kiếm chắn trước mặt hắn.
.
Flandal bị cắt ngang dòng hồi ức, Người liếc Thiên tộc đang bị hộ vệ ngăn lại một cái: “Sợ cái gì? Sợ làm không được nhiệm vụ Quang Minh giao cho ngươi à?” Người mở hai tay ra, thân hình rõ ràng thấp bé mà lại như nắm được cả kiến trúc kim loại khổng lồ trước mắt trong tay, giọng nói tràn ngập tự hào: “Chỉ cần hắn ở đây thì sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của Chu Nho này!”
.
Đối diện với họ, một Kim Tự Tháp bằng sắt thép thật lớn lặng lẽ đứng vững trong vầng sáng. Mặt ngoài của nó được phủ bởi những tấm kim loại màu đen, số lượng rất nhiều nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, không hề có chút lộn xộn nào. Chỉ có những sinh linh đã trải qua kỷ nguyên thứ tư mới biết được nền văn minh máy móc của Chu Nho khi ấy đã đạt tới đỉnh cao như thế nào. Thiếu chút nữa là chúng đã thay thế được nền văn minh ma pháp. Chu Nho đã dùng khả năng của họ sáng tạo nên rất nhiều kỳ tích. Kim Tự Tháp kim loại trước mắt chính là một trong số đó. Nó phong tỏa “thông đạo”, ngăn cách đại lục chính diện với đại lục phản diện.
.
Có nhà sử học đã nói, chính bởi vì những phát minh quá mức nghịch thiên đó mà Chu Nho mới bị thế giới loại bỏ. Một ngày nọ, tộc Chu Nho đột nhiên biến mất không còn tăm hơi. Nguyên nhân họ biến mất đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Đại lục hỗn độn nay chỉ còn lại một nhánh của tộc Chu Nho: tộc người lùn.
.

Trong mắt Flandal hiện lên vẻ bi thương, Người nhìn Thiên tộc đang ẩn nhẫn, thở dài: “Đi thôi.”
.
***
.
Đỗ Trạch cũng theo động tác của Tu nhìn về phía xa xăm, nhưng ngoại trừ vầng sáng kia, cậu không hề thấy cái gì khác.
.
Thân là một người bình thường, độc giả cảm thấy áp lực rất lớn. Hơn nữa bên cạnh lại có một nhân vật chính mang đầy sự thù địch. Tu lấy Thiên Biến đã hóa thành lưỡi hái tử thần ra, bày sẵn trận địa để đón kẻ địch. Cuối cùng, ngay lúc Đỗ Trạch đã trừng đến nhức mắt, ở xa xa xuất hiện ba bóng người, hai lớn một nhỏ đang bước nhanh về phía họ. Trong đó có một người là nữ chiến sĩ mặc giáp bạc, mang một đại kiếm tỷ lệ nghịch với thân hình; một người là Thiên tộc, cặp cánh chim màu trắng đó khiến Đỗ Trạch phải hoảng hốt. Ở Thiên tộc, cánh càng nhiều có nghĩa là thực lực càng mạnh, Thiên tộc trước mặt đã được xem như là một tinh anh. Đứng phía trước hắn ta là một người có thân hình nhỏ nhắn, Đỗ Trạch nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải một đứa bé, mà là một… Chu Nho?
.

Đúng là không khoa học mà! Ngay từ đầu, Nhất Diệp Tri Khâu đã nói rằng Chu Nho tộc đã tiệt chủng, nhân vật chính được coi là “Chu Nho” duy nhất còn sống trên toàn đại lục. Nhưng người nhỏ nhắn trước mắt lại không có bộ râu mép đặc biệt của người lùn, chẳng lẽ là một Nhân tộc bị bệnh còi xương? Nhưng cái lỗ tai yêu tinh kia rõ ràng không phải của Nhân tộc!
.
Sau đó Đỗ Trạch chợt nghe cái người nhỏ nhắn đó nói: “Một Nhân tộc và một vong linh?”. Người quay đầu sang Thiên tộc bên cạnh: “Đều là tóc đen mắt đen, Quang Minh muốn người nào?”
.
Thiên tộc kia dường như rất khó xử quét mắt qua lại giữa Tu và Đỗ Trạch: “Thần Quang Minh đại nhân chỉ nói ##@…”
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch có khát vọng muốn hét rằng: ta năm ngoái mua cái biểu! (PS: ta năm ngoái mua cái biểu = qnmlgb, từ viết tắt mọi người tự hiểu.) (= đ*t cmn >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.