Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 69: Bí mật không thể nói!


Đọc truyện Độc Gia Chuyên Sủng – Chương 69: Bí mật không thể nói!

“Anh hai……” Sự im lặng trong phòng làm Quý Thần Quang không thể chịu nổi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương đang chọn quần áo, thanh âm nhỏ nhẹ mang theo chút sợ hãi, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước. Anh hai như vậy có chút đáng sợ……

Nghe thanh âm của Thần Thần ở phía sau, trong lòng Quý Tiêu Dương từ từ thở dài một hơi. Hít sâu một cái làm cho chính mình bình tĩnh lại. Hắn thật sự không biết bây giờ nên dùng biểu tình gì để đối mặt với một Thần Thần đơn thuần như vậy! Sự tình phát sinh quá nhanh, có vẻ vượt quá tầm kiểm soát của hắn. Hắn thật sự không nghĩ tới bản thân mình lại có thể quan tâm để ý đến Thần Thần sâu sắc như vậy……

Loại tình cảm này theo thời gian hắn cùng Thần Thần lớn lên, vào thời điểm hắn không biết đã chậm rãi bám rễ sâu xuống đáy lòng hắn. Theo thời giân Thần Thần lớn lên, tình cảm vốn được chôn sâu đó cùng bắt đầu nảy mầm. Rốt cuộc đến một ngày, tình cảm đó không thể khống chế được liền phun trào như nói lửa, làm cho tâm tư mê mang của Quý Tiêu Dương cũng bị xóa sạch!

Nhưng mà lúc Quý Tiêu Dương hiểu được mình đối với em trai là tình yêu nam nữ, ngoại trừ tình cảm bùng nổ lúc trước ra thì còn có ham muốn dục vọng nguyên thủy nhất……

“Thần Thần, đói bụng chưa?” Bình ổn cảm xúc mất gần nửa phút, Quý Tiêu Dương mới lấy ra một bộ quần áo, xoay người nhìn về phía Quý Thần Quang vẫn đang ngồi im trên giường. Khóe miệng hắn vẫn như trước là nụ cười ôn nhu, bất quá khi Quý Thần Quang nhìn thấy thì lại cảm giác được anh hai có cái gì đó khác hẳn. Nụ cười của anh hai thoạt nhìn so với ngày xưa càng thêm mê người, càng thêm làm cho người ta cảm thấy ấm áp! Cậu rất thích……

Ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Quý Tiêu Dương, khóe miệng Quý Thần Quang cũng xuất hiện nụ cười nhẹ, thực nhu thuận, thực ngọt ngào, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Nụ cười đó mang theo một loại khả ái không nói nên lời, trực tiếp làm cho trái tim Quý Tiêu Dương rung động.

“Anh hai, tâm tình anh có vẻ tốt lắm!” Lời này là câu khẳng định. Đối với anh hai, Quý Thần Quang luôn là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc hắn dao động! Đây là biểu hiện của sự toàn tâm toàn ý chú ý đến từng biểu tình của hắn! Mọi hành động của hắn mỗi thời mỗi khắc đều tác động đến tâm tư của cậu!

“Ân. Thần Thần thực ngoan!” Đi tới bên giường ngồi xuống, trực tiếp ôm Quý Thần Quang vào lòng, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cậu một cái. Thanh âm nói chuyện mang theo chút cảm thán. Thần Thần, anh hai đời này có em là hạnh phúc của anh!

Quý Thần Quang không nói gì, mà chỉ vươn tay mình ôm cổ Quý Tiêu Dương, khẽ nâng mặt mình cọ cọ lên mặt Quý Tiêu Dương. Trên mặt cậu là nụ cười tràn ngập hạnh phúc! Có anh hai, Thần Thần nguyện ý luôn làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn!

Hai anh em ở trong phòng lẳng lặng ôm nhau, tĩnh tâm cảm thụ phần tình cảm này, nội tâm hai người là một mảnh ấm áp!

“Thần Thần đói bụng rồi đi! Rửa mặt xong chúng ta đi ăn sớm một chút!” Hai phút sau Quý Tiêu Dương mới bắt đầu nói chuyện, dùng mũi của mình khẽ cọ lên hai má Quý Thần Quang. Cái loại động tác thân mật nhỏ này, hắn thực thích!


“Dạ!” Ngọt ngào trả lời, Quý Thần Quang lưu luyến vài giây mới đi về phía phòng tắm. Nhìn Thần Thần vào phòng tắm xong, Quý Tiêu Dương mới thay áo tắm trên người mình ra.

Qua mười phút sau, hai người đều đã vệ sinh cá nhân xong, Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang ra khỏi phòng.

“Hai người các cậu rốt cục cũng chịu ra ngoài. Tôi thiếu chút nữa là đến đá cửa rồi. Đói chết tôi!” Khúc An liếc nhìn hai người tay nắm tay, trên mặt hắn là nụ cười nhạt, hắn biết sự không thích hợp đêm qua của hai người đã biến mất rồi. Hai anh em nhà này lại khôi phục tình cảm keo sơn rồi. Thế này thì hắn mới dám cao giọng hét to nói chuyện.

Bữa sáng Nam Cung Kỳ đã chuẩn bị tốt từ lúc bảy rưỡi, nhưng vì hai anh em Quý Tiêu Dương có điểm không thích hợp từ đêm hôm qua cho nên ba người bọn họ vẫn yên lặng chờ không có đi gọi cửa. Vạn nhất mà vận khí không tốt sẽ trở thành vật hi sinh……

“Xin lỗi, ngủ dậy hơi muộn!” Hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ngồi xuống bàn cơm. Quý Tiêu Dương nhẹ cười nói xin lỗi, rồi sau đó ánh mắt chuyển về phía Linh Thiên Nhiễm “Thiêm Nhiễm, cảm mạo đã tốt hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi!” Hẳn là do cảm mạo nên thanh âm Linh Thiên Nhiễm có chút khàn khàn.

“Ân. Đợi lát nữa ăn cơm xong thì đi bệnh viện kiểm tra đi!” Đáy mắt Quý Tiêu Dương có chút tối lại. Không biết có phải do bản thân ảo giác hay không, hắn cảm giác được hôm nay Thiên Nhiễm giống như trốn tránh hắn.

“Ừ!” Thời điểm nói chuyện, Linh Thiên Nhiễm vẫn cúi đầu, ánh mắt tựa hồ như đang nhìn bàn cơm, thanh âm thản nhiên!

“Ăn cơm đi. Thiên Nhiễm khẳng định cũng đói bụng. Em cũng đói sắp chết rồi!” Quý Thần Quang trong tay cầm chiếc đũa, ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương rõ ràng là một vẻ tham ăn!

“Đúng là con mèo tham ăn. Ăn đi!” Vươn tay nhẹ gõ lên đầu Quý Thần Quang, thanh âm Quý Tiêu Dương mang theo sự sủng nịch cùng một loại tình cảm thâm sâu.

Mấy người đều bắt đầu ăn cơm, không một ai thấy khi Linh Thiên Nhiễm ăn cháo, cậu nâng mắt lên, phức tạp nhìn thoáng qua khóe miệng cười của QUý Tiêu Dương cũng Quý Thần Quang đang ăn cơm vui vẻ. Trong nháy mắt liền thu hồi ánh mắt, trong mắt rõ ràng thoáng hiện chút chua xót……


Vừa rồi Khúc An cùng Nam Cung Kỳ hỏi nguyên nhân vì sao lại đánh nhau ở quán bar. Cậu trầm mặc không nói, không phải là không muốn nói, mà là không dám nói……

Đại khái tất cả mọi người đều không biết, ngay cả cậu cũng chỉ mới biết vào buổi sáng hôm qua…… Cậu đối với anh em tốt của mình, cư nhiên sinh ra tình yêu……

Trong khoảng thời gian ngắn cậu thật sự không thể tiếp thu được chuyện này, không nghĩ ngợi liên chảy thẳng đến ‘Độc nhất vô nhị’ mượn rượu giải sầu. Không nghĩ tới mới uống được một nửa lại thấy một người tiếp cận mình……

Vì thế hai người liền đánh nhau……

Thật sự là mất mặt…… Cậu cư nhiên lại bại bởi cái tên kia trong vòng năm chiêu. Đã thế lại còn bị ăn vô số đậu hủ, bị sờ xx, sờ bụng, sờ hai má, sau đó thì ngay cả nụ hô cũng mất……

Vì thế cậu hoàn toàn bạo phát, ra tay cũng mạnh mẽ ngoan độc hơn, để lại trên người cái tên kia vài vết thương!

Cái kia, cuối cùng dường như cậu còn làm ra một chuyện thực ngu xuẩn……

Tay ăn bánh bao của Linh Thiên Nhiễm ngừng lại. Vừa rồi vẫn không nghĩ ra, hiện tại ăn cháo xong, cảm thấy ấm áp thì suy nghĩ càng ngày càng ùn ùn kéo về. Cậu nghĩ tới……

Cậu cuối cùng đã làm chuyện ngu xuẩn……

Cư nhiên ôm mặt cái tên kia, hôn trả hắn……


Hình như còn nói một câu: Cái tên chết tiệt kia, cư nhiên dám hôn lão tử. Nụ hôn đầu tiên của tao là giữ cho Tiêu Dương! Mày là đồ khốn nạn……

Cậu lúc ấy rốt cuộc say đến mức nào mà lại làm ra loại chuyện này! Thật đúng là…… Không còn mặt mũi nào gặp người khác! Thể diện đều vứt xuống Thái Bình Dương rồi!

“Thiên Nhiễm, sao cậu không ăn? Có phải không hợp khẩu vị không?” Nam Cung Kỳ ngồi đối diện Linh Thiên Nhiễm, bởi vì cảm giác được cậu có điểm không thích hợp nên lúc ăn cơm vẫn cố ý vô tình nhìn cậu. Phát hiện Thiên Nhiễm chỉ ăn mấy miếng cháo, tay cầm bánh bao thì đột nhiên tạm dừng, không biết là đang phát ngốc cái gì. Trên mặt hiện lên thần sắc hối hận, giống như hận không thể biến mất vậy! Thiên Nhiễm đây là làm sao vậy?…… Hai ngày nay sao mọi người đều cư xử kỳ quái. Đầu tiên là bản thân mình, sau đó là Tiểu Cửu, tiếp theo là hai anh em Quý Tiêu Dương, hiện tại là Thiên Nhiễm……

Ách…… Nghe được câu nói của Nam Cung Kỳ, Linh Thiên Nhiễm lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú vẫn dại ra, tựa hồ vẫn không phản ứng lại được. Cách vài giây sau mới cười nói “Không có. Kỳ, bữa sáng của cậu ăn ngon lắm! Tôi vừa nghĩ đến một việc, cho nên……” Tươi cười có chút mất tự nhiên. Nói xong, Linh Thiên Nhiễm nhanh chóng cúi đầu ăn bánh bao trong tay. Trong nháy mắt cúi đầu, cậu thấy được Tiêu Dương thân mật giúp Thần Quang lau khóe miệng dính nước……

Hẳn là do chính mình đã bước vào vòng luẩn quẩn tình yêu nam nam này cho nên Linh Thiên Nhiễm khi nhìn thấy việc Quý Tiêu Dương đối xử với Quý Thần Quang như vậy thì đã có cái nhìn khác. Nhìn theo góc độ của nam nam yêu nhau thì có thể phi thường rõ ràng nhìn ra các hành động trong nhưng năm gần đây của Quý Tiêu Dương cho thấy hắn đã yêu chính em trai ruột của mình! Cho nên mới có thể dụng tâm che chở, bảo vệ cậu như vậy! Đặt trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan! Đau sủng cậu đến tận trong xương tủy. Có cái gì tốt đều nghĩ đến Quý Thần Quang đầu tiên…… Tâm tư đều đặt hết lên người Quý Thần Quang!

Chính là, Quý Tiêu Dương có biết không?…… Linh Thiên Nhiễm trong lòng chua chát nghĩ: Tiêu Dương có biết hắn yêu em trai ruột của mình không? Đột nhiên cảm giác miệng cháo ngọt ngào trở nên đắng chát, không thể nuốt xuống!

Từ khi nào thì mình yêu Tiêu Dương? Ngày hôm qua Linh Thiên Nhiễm nhốt mình trong nhà, suy nghĩ suốt một ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được cái gì. Tựa hồ cứ như vậy mà tự nhiên yêu Quý Tiêu Dương! Ngày thường cùng nhau chơi đùa nói chuyện, theo thời gian tình cảm ở trong lòng chậm rãi sinh trưởng!

Rốt cục cũng hiểu được, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy động tác thân mật của Quý Tiêu Dương đối với Quý Thần Quang, trong lòng cậu lại sinh ra loại cảm giác không thoải mái.

Rốt cục cũng hiểu được, vì cái gì mỗi lần thấy có nữ sinh tỏ tình với Quý Tiêu Dương, cậu sẽ sinh ra cảm xúc phẫn nộ.

Và rốt cục cũng hiểu được, vì cái gì khi có nữ sinh tỏ tình với mình, cậu lại thờ ơ……

Nguyên lai hết thảy đều là bởi vì ở thời điểm chính cậu cũng không biết, trong lòng cậu đã lặng lẽ khắc sâu cái tên Quý Tiêu Dương!

Như vậy……

Linh Thiên Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Quý Thần Quang đang ăn uống đến vui vẻ. Cậu bé có biết không?……


Trong đầu hồi tưởng lại hết thảy hành động của Quý Thần quang đối với Quý Tiêu Dương, không khó để có thể nhìn ra Quý Thần Quang cũng yêu anh hai của cậu! Chính là Thần Quang cậu bé có biết không?……

Hẳn là không biết! Đối với Thần Quang, Linh Thiên Nhiễm rất rõ ràng. Cậu chính là một đứa nhỏ rất đơn thuần, cái gì cũng ỷ lại vào Quý Tiêu Dương! Tâm tư của cậu thực đơn giản, trong sáng. Có anh hai thì mới có cậu! Thần Thần cậu bé ấy là vì anh hai mà tồn tại!

Ý nghĩ này Quý Thần Quang chưa từng che dấu. Cậu luôn luôn lớn tiếng dũng cảm nói với những người muốn cướp Quý Tiêu Dương đi nói ra câu nói kia: Anh hai là Thần Thần! Thần Thần là anh hai! Nói như đó là đương nhiên. Nói như đó là chuyện không thể nào thay đổi!

Quý Thần Quang đứa nhỏ này cậu cũng biết! Cậu bé là một đứa nhỏ làm cho người khác phải đau lòng! Một đứa nhỏ như vậy, tất cả mọi người sẽ không nhẫn tâm đi thương tổn. Trừ bỏ những người bị cái lợi ích chiếm cả lương tâm……

Quên đi…… Hai anh em nhà này là yêu thương lẫn nhau, chính mình không nên phá hỏng! Hơn nữa Linh Thiên Nhiễm biết, cho dù cậu muốn phá cũng sẽ không có cơ hội. Giữa Tiêu Dương và Thần Quang, bất luận là kẻ nào cũng không chen chân vào được!

Vẫn là an phận làm anh em tốt đi! Anh em kỳ thật cũng ổn mà……

Chuyện này coi như là một bí mật không thể nói ra của mình đi!

Bí mật không thể nói ra……

A, không biết khi mình già rồi nhớ lại sẽ là tâm tình gì.

Hiện tại, tâm tình của cậu là chua chát, mang theo sự đau đớn nhè nhẹ,……

Kỳ thật, có đôi khi, tiếc nuối cũng là một loại đẹp……

Vẻ đẹp khác cốt ghi tâm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.