Đọc truyện Độc Gia Chuyên Sủng – Chương 205: Trước khi rời đi
Trong sự trầm mặc cùng với ấm áp nhàn nhạt của hai người Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, ngày chậm rãi trôi qua. Đảo mắt một cái liền qua một xuân thu, tính ra thì Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu sống chung với nhau đã được một năm, đây là thời gian hai người ở với nhau lâu nhất!
Trong một năm này, có lúng túng, có trầm mặc, có chiến tranh lạnh, có ấm áp…… Trong quãng thời gian này, khoảng cách giữa hai người vô hình trung từ từ rút ngắn hơn! Dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của đối phương. Chỉ có điều, tất cả những thứ này hình như cả hai người đều không biết…… Ân, có lẽ chỉ có Nam Cung Kỳ là không biết……
“Kỳ, ngày mai đi leo núi đi!” Nam Cung Cửu mắt nhìn ti vi, đột nhiên nói một câu.
Nam Cung Kỳ đang đọc sách, nghe tiếng nói truyền đến bên tai, ngây người vài giây mới chậm rãi hoàn hồn “Được!” Anh cũng muốn vận động một chút, đến bây giờ cả người đều quá lười nhác, cảm giác mình chả còn tý sức sống nào nữa.
“Vậy tôi đi xem một chút thời tiết ngày mai!” Nhận được câu trả lời của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu vào phòng đem laptop ra, một lần nữa trở về sô pha, mở laptop, chuẩn bị tra thời tiết ngày mai. Lại bất ngờ nhận được một thư điện tử……
Nam Cung Cửu hơi thay đổi sắc mặt, đôi mắt đen như mực trở nên thâm thúy mà u ám. Hắn không dấu vết ẩn thư điện tử kia, mở trình duyệt. Nam Cung Kỳ từ quyển sách ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua liếc nhìn Nam Cung Cửu một cái. Đáy mắt ôn nhuận có một tia nghi hoặc. Vừa rồi cảm xúc của Tiểu Cửu thật giống có chút……
“Kỳ, ngày mai trời mưa!” Chính tại lúc Nam Cung Kỳ đang suy tư, âm thanh Nam Cung Cửu mang theo sự tiếc nuối vang lên.
Nam Cung Kỳ hơi sững sờ, đưa tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên, tùy ý hỏi một câu “Ngày kia thì sao?”
Nam Cung Cửu cúi đầu nhìn, trong tròng mắt màu đen lóe ra một chút mất mác. “Mấy ngày nay trời đều mưa, không thích hợp leo núi.”
“Vậy thì đợi thêm mấy ngày nữa đi, chúng ta có nhiều thời gian mà!” Nam Cung Kỳ đặt quyển sách sang một bên, đứng lên rót hai chén trà.
Nam Cung Cửu nghe Nam Cung Kỳ nói, khẽ rũ mi mắt xuống, đưa tay yên lặng nhận lấy chén trà Nam Cung Kỳ pha cho hắn, cả người ngồi yên trên ghế sô pha, khí tức trầm mặc so với dĩ vãng càng thêm làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt. Nam Cung Kỳ cho là Nam Cung Cửu vì không thể đi leo núi mà buồn bực, cười ôn hòa vỗ vỗ bờ vai hắn “Tiểu Cửu, việc này không cần phải giận, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không có gì đang ngại! Lại nói, đi leo núi cũng phải chuẩn bị một vài thứ, chúng ta không có gì cả, thời điểm đến đó sẽ gặp phải phiền toái. Thừa dịp mấy ngày này rảnh rỗi, chúng ta đi mua đồ đi!”
Nam Cung Kỳ nói xong, Nam Cung Cửu lại thật lâu không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi yên trên sô pha, ánh mắt có chút dại ra nhìn chén trà trong tay. Qua hồi lâu, lâu đến nỗi Nam Cung Kỳ cũng có chút hoảng hốt, Nam Cung Cửu mới mở miệng nói chuyện “Kỳ, nếu như có một ngày tôi đột nhiên rời đi, anh có nhớ tôi không?”
“Nói cái gì ngốc vậy.” Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười cười học theo Nam Cung Cửu, cả người đều ngả ra sô pha.
“Có không?” Lần này Nam Cung Cửu cũng không từ bỏ giống như thường ngày, mà là tiếp tục dùng đôi con ngươi đen láy của hắn lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nam Cung Cửu, liền sinh ra tâm tư đùa giỡn. “Cũng không phải là lần đầu tiên không nói gì liền bỏ đi, anh cũng đã quen rồi!” Bưng trà uống một hớp, thanh âm Nam Cung Kỳ lộ ra sự lười nhác, không chút để ý.
Nghe lời này của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu thu hồi tầm mắt, trong lòng, đau lắm…… Thật giống như bị thiêu đốt vậy! “Kỳ……”
“Hả?” Nam Cung Kỳ nhàn nhạt đáp lại.
Tôi sẽ nhớ em, rất nhớ, rất nhớ…… Chung quy cũng không nói ra được. Nam Cung Cửu không nói ra được cảm giác trong lòng, nhìn biểu tình không chút để ý của Nam Cung Kỳ, lời muốn nói đều nghẹn ở cuống họng, làm sao cũng không mở miệng được……
“Tại sao không nói gì?” Đợi nửa ngày cũng không thấy Nam Cung Cửu nói chuyện, Nam Cung Kỳ quay đầu liếc nhìn Nam Cung Cửu, vừa vặn thấy sự ưu thương nhàn nhạt trên mặt hắn…… Trong lòng bỗng nhiên tê rần không giải thích được. “Tiểu Cửu, cậu làm sao vậy?……” Làm sao mới có một lúc mà Tiểu Cửu liền trở nên kỳ kỳ quái quái……
“Yêu là gì?” Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Hắn nghĩ không ra, yêu là cái gì…… Sức mạnh của nó vì sao lại lớn như vậy? Lớn đến nỗi làm cho hắn vô lực phản khách, ngoại trừ chịu đựng thì vẫn là chịu đựng……
Ế?…… Cái vấn đề này, sao tự nhiên lại lôi ra đây? Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt của mình. Ở trong đầu suy nghĩ xem sách mình xem qua có nói về vấn đề này không. Một lát sau, Nam Cung Kỳ mới thản nhiên trả lời. “Thái Qua Nhĩ nói: Yêu là sự thấu hiểu và săn sóc nhau.”
“Không.” Nam Cung Cửu nghe câu trả lời của Nam Cung Kỳ, rất nhanh liền lắc lắc đầu. Không phải ý này, ý hắn muốn hỏi cũng không phải như thế……
“Tại sao không?” Nam Cung Kỳ nhìn về phía Nam Cung Cửu, có chút kỳ quái. Tiểu Cửu còn nhỏ, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ thằng bé trưởng thành sớm, đã bắt đầu muốn yêu? Nghĩ đến khả năng này, cũng không biết vì sao, Nam Cung Kỳ đột nhiên cảm giác hô hấp của mình có điểm dồn dập. Trong đầu chưa kịp suy nghĩ liền thốt ra “Tiểu Cửu, có phải cậu thích ai không?” Sau khi hỏi ra, Nam Cung Kỳ cảm giác trong lòng mình có cảm xúc quái lạ. Muốn biết, nhưng cũng không muốn biết……
“Kỳ……” Nam Cung Cửu nghe Nam Cung Kỳ hỏi. Ánh mắt lẳng lặng nhìn anh, lẳng lặng nhìn, ánh mắt vừa chăm chú vừa chấp nhất, Nam Cung Kỳ phảng phất từ trong mắt hắn có thể nhìn ảo giác thiên trường địa cửu…… (lâu dài sánh bằng trời đất)
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu, Nam Cung Kỳ liền nhanh chóng hoàn hồn, cơ thể hơi hơi run lên, dời tầm mắt không nhìn Nam Cung Cửu nữa.
Nhìn sự né tránh của Nam Cung Kỳ, khóe miệng Nam Cung Cửu liền giương lên một nụ cười khổ “Kỳ, anh biết vì sao tôi không gọi anh là ‘anh’ không?”
“Tại sao?” Nam Cung Cửu vừa dứt lời, Nam Cung Kỳ liền nhanh chóng hỏi. Cái vấn đề này, anh vẫn luôn luôn xoắn xuýt, trước đây có hỏi qua hai lần, thế nhưng Nam Cung Cửu nhất quyết không nói cho anh biết……
“Anh nhìn tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!” Trong đôi con ngươi đen như mực của Nam Cung Cửu lóe lên từng tia giảo hoạt.
Nam Cung Kỳ nghe câu nói đó, thân thể lập tức cứng ngắc. Cách nửa giây sau mới hơi cứng rắn đáp lại một câu “Không nói thì thôi, anh cũng không muốn nghe!” Nói xong, Nam Cung Kỳ bưng trà uống một hớp, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
“Thật không muốn biết?” Nam Cung Cửu thần thái nhàn nhã, ngữ khí lộ ra từng tia từng tia kéo dài. Mang theo một loại mê hoặc không nói nên lời.
Nam Cung Kỳ nghiêm túc ở trong lòng thôi miên mình. Không muốn biết, không muốn biết, không muốn biết……
“Được, vậy sau này tôi cũng không bao giờ nói nữa!” Đợi một phút cũng không thấy Nam Cung Kỳ đáp lại. Nam Cung Cửu cầm lấy một miếng bánh lên ăn, nhàn nhạt nói một câu.
Không nghĩ tới, lời này vừa nói ra, Nam Cung Kỳ liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhuận lấp lánh nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu “Nói đi!”
Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ. Trong con ngươi màu mực còn có chút ý cười. Có cần phải như vậy không? Cư nhiên lại làm như là tráng sĩ một đi không trở lại vậy. Hắn đáng sợ như thế sao?…… “Tại sao không nói?” Thấy Nam Cung Cửu thật lâu cũng không nói gì, Nam Cung Kỳ có chút cuống lên.
“Nói cái gì?” Nam Cung Cửu có ý định trêu chọc Nam Cung Kỳ một chút. Ngữ khí nhàn nhạt mà có chút vô tội hỏi một câu.
“Vì sao cậu không gọi anh là ‘anh’!” Thanh âm Nam Cung Kỳ có chút cực đoan và gấp gáp.
Nam Cung Cửu vừa nghe, ý cười trong tròng mắt màu đen càng thêm sâu. Hắn hướng về phía Nam Cung Kỳ vẫy vẫy tay “Anh tới gần một chút tôi sẽ nói cho anh biết!”
Nam Cung Kỳ nghe lời, tiến lại gần Nam Cung Cửu hơn một chút, Nam Cung Cửu thấy khoảng cách của hai người vẫn rất là rộng, liền đơn giản giơ tay lên kéo Nam Cung Kỳ ôm vào trong ngực. Tại lúc Nam Cung Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng nói ra đáp án “Bởi vì tôi muốn Kỳ làm người yêu của tôi, chứ không phải là anh trai!”