Đọc truyện Độc Dược Phòng Bán Vé – Chương 58
Mặc dù Mạch Nhiên không hề tình nguyện, nhưng vẫn cứ phải theo sự sắp xếp của công ty mà đến buổi họp báo, xuất hiện trong phong khách chật ních người của công ty giải trí Tinh Thiên. Mạch Nhiên vốn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt cho nên áp lực không hề nhỏ.
Mạch Nhiên thậm chí còn muốn bỏ trận giữa chừng mà chạy, nhưng Thẩm công tử từ đầu tới cuối cứ nhăm nhe bên cạnh cô, không cho cô lấy một cơ hội chuồn êm.
“Căng thẳng cái gì? Đâu phải bắt em đi tra tấn.” Thẩm Lâm Kỳ hình như tâm tình tốt, còn muốn trêu chọc Mạch Nhiên.
Cô trừng mắt liếc anh: “Anh đương nhiên không căng thẳng, đợi lát nữa người mà bọn họ công kích chính là em, giới truyền thông có bao nhiêu kinh khủng lẽ nào anh còn không biết? Cho dù thật muốn giải thích, cũng phải chờ cho em trước tiên biên soạn lời thoại một chút đã chứ? Anh cứ hấp tấp mang em ra trước mặt bọn ký giả kia, có khác nào đem em đi tra tấn?”
“Em không cần chuẩn bị cái gì cả, lát nữa đi ra là được.” Anh bình tĩnh nói.
“Đi đi ra làm gì? Lẽ nào anh bắt em ngồi cười với bọn họ?” Mạch Nhiên vì quá hồi hộp, giọng điệu có chút run run.
Thẩm công không hề bị ảnh hưởng vì thái độ của Mạch Nhiên, trái lại, anh còn không hề lo lắng mà gật đầu nói: “Nếu em muốn cười cũng được.”
Điên rồi a! Mạch Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lâm Kỳ. Đúng lúc ấy, nhân viên thông báo buổi họp báo bắt đầu.
Chủ trì buổi họp nhắc cô và anh vào bàn, trong đại sảnh phóng viên đã đến đông đủ, bọn họ đang nghiêm chỉnh ngồi chờ Mạch Nhiên cho một lời giải thích.
Mạch Nhiên vốn ngay từ đầu không cam tâm tình nguyện, bây giờ càng luống cuống hơn, không dám bước lên phía trước mà còn lùi lại về sau.
Tay cô bị cầm lấy.
Mạch Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, vẻ mặt anh vô cùng tự tin. Cô mở miệng định nói nhưng đã bị anh kéo đi ra ngoài.
Hiện trường chấn động, vô số ánh đèn camera chiếu đến nắm tay của Thẩm Lâm Kỳ và Mạch Nhiên. Trên mặt phóng viên đều tràn đầy hưng phấn, dường như đã sẵn sàng chờ trò hay bắt đầu.
Chỉ có duy nhất Mạch Nhiên là thấp tha thấp thỏm, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi người chủ trì truyên bố bắt đầu, mời Mạch Nhiên lên tiếng, cô mới phản ứng. Mạch Nhiên nhìn dưới khán đài một mảnh đông nghịt người, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Lâm Kỳ bên cạnh bình tĩnh tự tin, tất nhiên, một chữ cô cũng không nói nổi.
Tắc nghẽn một hồi lâu, khó khăn lắm Mạch Nhiên mới nói ra một câu: “Xin chào mọi người!”
Phía dưới một trận thổn thức, vô cùng thất vọng về câu nói này của Mạch Nhiên, nhưng bọn họ vẫn nhắm về phía cô, không buông tha bất kỳ một cơ hội moi tin nào.
Mạch Nhiên mơ hồ nói ra một câu thứ hai vô ích: “Rất cảm ơn các vị đã tới đây tham dự buổi họp báo. Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Các phóng viên một lần nữa ánh mắt toát lên tia thất vọng, tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.
Mạch Nhiên nhanh chóng nói câu thứ ba: “Mọi người… mọi người ăn cơm chưa?”
“Đừng nhiều lời, mau nói chuyện chính đi!” Một người không nhịn được lên tiếng.
“Đúng vậy, kêu chúng tôi tới đây mà nói mấy câu đó sao? Chúng tôi chờ lâu như vậy không phải là để nghe cô nói mấy câu vô ích.”
…
Tuy mấy phóng viên không có tố chất như vậy không nhiều lắm nhưng vài người này cũng đủ khiến Mạch Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Mạch Nhiên hận không thể tát cho bọn họ mấy cái. Lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy mà cô còn gặp phải tình huống xấu hổ thế này. Không trách được! Tất cả là do Thẩm Lâm Kỳ! Mạch Nhiên nghĩ đến vừa rồi anh còn thề thốt bảo đảm với cô không cần phải nói gì, thế mà giờ lại chỉ ngồi một bên im lặng nghe ngóng. Mạch Nhiên liếc nhìn anh. Ánh mắt đầy uy hiếp: còn không mau hỗ trợ?
Cuối cùng anh cũng không ngồi im nữa, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người về phía trước nói vào micro.
“Hai chuyện.” Anh mở miệng, vẫn phong cách đơn giản rõ ràng như cũ, “Chuyện thứ nhất, Mạch Nhiên rất khỏe, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ bắt cóc.”
“Vậy còn chuyện thứ hai?” Có người ở dưới đài hỏi.
“Chuyện thứ hai.” Anh dừng một chút, nhìn xung quanh bốn phía, rồi quay lại nhìn Mạch Nhiên, mỉm cười: “Chúng tôi muốn kết hôn.”
Câu nói kia vừa thốt ra, đầu Mạch Nhiên oanh một tiếng, cả người cứng đơ.
Thời gian dường như ngưng đọng lại. Các phóng viên vừa rồi còn lải nhải, giờ cùng với Mạch Nhiên đều kinh ngạc không nói ra lời. Ngay cả người chủ trì cũng bày ra vẻ mặt hoảng hốt. Rõ ràng là chuyện này hoàn toàn do Thẩm công tử bày mưu, không một ai được biết trước, thế cho nên những lời này anh vừa nói ra đã khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.
Mạch Nhiên còn đang trong trạng thái tê dại thì đã có phóng viên lên tiếng: “Thẩm Lâm Kỳ tiên sinh, chuyện này anh đã thương lượng với gia đình chưa?”
“Đương nhiên, gia đình tôi vẫn luôn ủng hộ cuộc hôn nhân này.”
“Vậy Bạch Mạch Nhiên tiểu thư đồng ý không? Vì sao cô ấy nhìn qua hình như rất kinh ngạc?”
“Bởi vì, tôi muốn tạo cho cô ấy một sự bất ngờ.” Thẩm Lâm Kỳ nhíu mày, nhìn Mạch Nhiên hỏi: “Bạch Mạch Nhiên, em có đồng ý lấy anh không?”
Đây không phải kinh hỷ! Rõ ràng là kinh sợ!
Mạch Nhiên bị dọa đến mức ngay cả lúc Thẩm Lâm Kỳ hỏi cũng vẫn chưa hoàn hồn.
Sau đó, vị Thẩm công tử vốn không thích lặp lại cái gì lần thứ hai, lúc này hỏi lại Mạch Nhiên một lần nữa: “Bạch Mạch Nhiên, em có nguyện ý lấy anh, chung sống cùng nhau suốt đời này?”
Mấy chữ “Suốt đời này” khiến Mạch Nhiên từ khiếp sợ trở về hiện thực. Cô nhìn Thẩm công tử đang nóng rực ánh mắt, từ bốn phía chung quang, vô số cặp mắt đang nhìn bọn họ, khiến Mạch Nhiên bỗng thanh tỉnh.
Người đàn ông này không phải là đang cầu hôn cô đấy chứ?!
Tình huống thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Mạch Nhiên thật sự cho rằng mình đang nằm mơ.
Hiện trường loang loáng ánh đèn flash, dường như bọn họ đang phát điên lên liều mạng xông đến, những phóng viên thân dài quá cô hận không thể nằm sấp xuống sàn nhà mà xem phản ứng của Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên không phản ứng, thật ra là, cô vì quá khiếp sợ mà chẳng biết phải làm thế nào.
Lúc này, Thẩm Lâm Kỳ liền quay ra phía truyền thông cười: “Sorry, tôi hình như đã quên mất chuyện quan trọng nhất.” Nói xong, anh đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống mặt đất, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp, mở ra trước mặt Mạch Nhiên.
Nhẫn kim cương sáng chói, dưới ánh đèn càng trở nên bắt mắt.
Mạch Nhiên gần như não ngắn lại, xác định một trăm phần trăm là Thẩm Lâm Kỳ đang cầu hôn cô. Lúc ấy cô hiểu được vì sao anh nhất định phải mở họp báo, vì sao anh nói cô không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ngồi xem là được. Bởi vì vốn dĩ anh đã sớm lên kế hoạch, muốn nhân đổi buổi họp báo thông báo tin tức thành buổi họp báo tuyên bố thành hôn.
Ông chủ kim cương của tập đoàn giải trí nổi tiếng đang quỳ trước mặt cô, ai còn tâm tình đâu mà nhớ tới chuyện bắt cóc nữa. Bọn phóng viên kia đã quay ngoắt 180 độ, nhiệt tình tăng vọt. Vô số máy ảnh hướng về phía Mạch Nhiên chờ cô trả lời, đồng ý hay không đồng ý, chỉ chờ cô nói một tiếng.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, đã từng có một thời, Mạch Nhiên huyễn tưởng sau khi lớn lên sẽ được cầu hôn lãng mạn trên một chiếc du thuyền, nhưng cô không thể ngờ được lại được cầu hôn trong trường hợp này, trước mặt giới truyền thông và vô số quan khách, khán giả.
Thẩm công tử thật sự là đã rất không để ý đến mặt mũi, một câu nói đã lặp lại ba lần. Nhưng vì Mạch Nhiên vẫn chìm đắm trong mơ màng cho nên mãi chưa đáp lại.
Rốt cục, có người bắt đầu thay cô sốt ruột.
“Đồng ý đi! Còn muốn cái gì? Đàn ông tốt như vậy tìm đâu có dễ!” Người đầu tiên chịu không nổi chính là người chủ trì.
Ngay sau đó, có một vài cũng phóng viên nữ cảm động sự si tình của Thẩm công tử, nhịn không được liền nói: “Đồng ý lấy anh ta, có gì không tốt mà còn do dự? Cô không muốn vậy nhường lại cho tôi được rồi!”
Thế nhưng, cũng có những người còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, lên tiếng phản đối: “Đừng đồng ý, bước chân vào gia đình danh giá không chắc sẽ được hạnh phúc.”
“Ai nói vậy, chỉ cần yêu nhau, quản gì chuyện môn đăng hậu đối.”
“Các người phụ nữ thì biết cái gì, tình yêu không thể làm cơm ăn.”
“Cô ta suy nghĩ cái gì vậy? Không hề cảm động lấy một tý, đúng là động vật máu lạnh!”
“Huyễn tưởng làm gì, hiện tại không rõ ràng, sau này khẳng định sẽ ly hôn!”
…
Mạch Nhiên rốt cục bị những người này lải nhải đến mức cảm thấy phiền chịu không nổi. Cô nói: “Mọi người đừng có nháo nhào nữa, tôi đồng ý.”
Hiện trường lần thứ hai ngạc nhiên, vốn đang ầm ầm thì bỗng im bặt. Mạch Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, lúc này mới cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng lên.
Anh cầm chiếc nhẫn kim cương đưa ra phía trước, chờ bàn tay cô giơ lên.
Mạch Nhiên do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đưa tay ra trước mặt.
Tay bị kéo lại, Thẩm công tử cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Cô chăm chú nhìn vào bàn tay anh, trong đầu hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa cô và chủ nhân bàn tay này, khổ ải có, hạnh phúc có, khóc có, cười cũng có.
Mạch Nhiên thậm chí cho rằng cô và anh sẽ không thể có tương lai, nhưng ngày hôm nay chính anh lại hai tay dâng tương lai hai người đến với cô.
Trong lòng cảm động, sống mũi cay cay, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà trào ra.
Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, trước mắt bao nhiêu người, anh hôn cô.
Có người bắt đầu vỗ tay, lúc đầu thì thưa thớt vài tiếng, sau đó tiếng vỗ tay ngày càng nhiều, vang lên thật lâu, thật khiến người ta rung động.
Mạch Nhiên yên lặng nhắm hai mắt lại, ở trong lòng thì thầm một câu:
Yes I do!