Độc Cô Chiến Thần

Chương 17: Kháng lệnh.


Bạn đang đọc Độc Cô Chiến Thần – Chương 17: Kháng lệnh.

Ân Nặc mang theo một vạn quân thiết kỵ, hành quân ròng rã suốt mấy tháng, cuối cùng mới về tới chỗ cách đế đô của Hắc Nham Quốc khoảng một trăm cây số.
Hắn hành quân chậm như vậy, là bởi vì hắn không ngừng phái người thám thính tin tức ở đế đô đồng thời phân tích kỹ càng tình hình, hơn nữa hắn cũng không muốn vội vã quay về quá sớm.
Dù sao, hiện nay ở hoàng thành cũng không có thế lực của hắn.
Hắn biết ca ca của mình một tháng trước về tới đế đô, dưới sự giúp đở của Tam đệ, ca ca hắn đã rất nhanh thu phục được các thế lực tại đế đô, chỉ thiếu điều lên ngôi vua nữa thôi.
Lúc này hắn đang nhìn lá thư trong tay do đại ca phái người đưa tới, trên đó viết hắn phải nhanh một chút chạy về cho kịp tham gia lễ tang phụ hoàng, còn nói cái gì cùng với nghi thức lên ngôi cử hành sau đó, thiếu mặt Nhị đệ hắn, những nghi thức này có thể sẽ giảm không ít ý nghĩa, hơn nữa phụ hoàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ đau lòng.
Sau khi đọc những câu chữ viết đầy tình cảm huynh đệ đó, Ân Nặc cười lạnh một tiếng, vứt lá thư qua một bên.
Trải qua một thời gian bị đại ca phái tới phái lui, ra lệnh lung tung, bứng cả gốc của mình, thậm chí nghĩ đến chuyện để mặc cho hắn đi vào chỗ chết. Cùng với chuyện lúc đó đại ca muốn tranh giành cô gái hắn thầm ngưỡng mộ, hắn cũng chỉ có thể đứng ở một bên thầm uất hận…
Ân Nặc rốt cục hiểu ra: nếu như không muốn bị người ta chỉ huy, như vậy chỉ có tự mình trở thành người thống trị chí cao vô thượng.
Nhưng hắn cũng biết thực lực mình hiện giờ rất yếu, chỉ có thể chỉ huy một vạn thiết kỵ thủ hạ này. Nói đến đội thiết kỵ này, hắn không khỏi nhớ tới chuyện mình đi nằm vùng trong lòng địch…
Sau khi hắn lẻn vào Khi Hồng Quốc, tìm được một gia đình quý tộc đã rơi vào tình cảnh sa sút đến nỗi không có cả người làm, hắn lấy gia tộc này làm thân phận của mình. Hắn đã dùng thân phận này để bái kiến một lão quý tộc cao niên, dĩ nhiên, lão nhân kia lúc còn thanh niên từng có qua lại với gia tộc suy vong này.
Hắn dùng một vài lời dối trá, đại loại như con tư sinh của người nào đó thuộc chi đời sau trong gia tộc; hơn nữa vì lễ vật tài bảo mang đến: Dưới sự giới thiệu của lão quý tộc, dưới sự mở đường bằng tài bảo, thêm vào năng lực và sức thu hút của bản thân, hắn dễ dàng chen vào thượng tầng xã hội của Khi Hồng Quốc.
Thượng tầng xã hội rất nhanh đã bị hắn hấp dẫn, vì chẳng những hắn nghi biểu bất phàm, phong cách lanh lợi, bản thân hắn lại có sẳn phong phạm của vương tộc, càng khiến người ta tin tưởng không ai hoài nghi thân phận quý tộc của hắn.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn rất phóng khoáng hào sảng.
Hắn vẫn thường xuyên biểu lộ mình là nhà quân sự tài ba, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có chút lễ vật trao tặng cho những quý tộc có quyền thế kia làm xúc động lòng người, đồng thời cảm thán một đôi lời rằng mình có năng lực mà không có chỗ phát huy, có tài mà không có đất dụng võ v.v… Duới tình huống như thế, rất nhanh liền có mấy vị đại quý tộc tâu với Quốc vương đề cử hắn vào quân đoàn cấm vệ.
Quốc vương khảo sát tỉ mỉ hắn một lần, liền rất hài lòng phong cho hắn làm Thiên tướng. Vì vậy, hắn đã bắt đầu kiếp sống quân đội. Chẳng qua hắn cũng không có ngừng giao du với những quý tộc kia. Sau khi hắn cử binh tiêu diệt mấy đám cường đạo, các quý tộc lại đề nghị Quốc vương thăng quan cho hắn.
Quốc vương vốn có ấn tượng tốt với hắn nên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Trải qua mấy lần tấn thăng như vậy, hắn rốt cục trở thành Trưởng quan cao nhất thống lãnh quân đoàn cấm vệ.
Lúc này, đại ca của hắn bắt đầu loại trừ thế lực của hắn ở Hắc Nham Quốc. Rất nhiều thuộc hạ tâm phúc của hắn đã bị ngầm giết chết, cho đến khi hắn bắt đầu từ từ chuyển bọn tâm phúc ở trong nước tới Khi Hồng Quốc vào trong đội quân của mình.
Làm chuyện này rất đơn giản, mặc dù đối với lý lịch thân thế của quân đoàn cấm vệ khảo sát rất nghiêm mật, nhưng những năm gần đây quy định này cũng chỉ làm hình thức cho có mà thôi.
Nhất là hắn rất được tín nhiệm, nắm giữ công tác khảo sát, vì thế hắn tùy tiện gán cho thân phận của bọn tâm phúc là thuộc các quý tộc sa sút là được rồi. Mà lúc đưa danh sách cho Quốc vương thẩm tra, Quốc vương chẳng qua là lật lật vài tờ, thế là những danh sách kia cứ như vậy được niêm phong gác vào một xó trong kho.
Lúc mới bắt đầu bọn tâm phúc này chẳng qua là binh sĩ bình thường, nhưng hắn chỉ cần tùy tiện tìm một chút chuyện tức thì có thể làm cho một số quan quân mất chức hoặc phạm vào quân pháp.
Những quan quân này lúc bị đuổi đi vẫn mang lòng cảm kích chân thành với Ân Nặc, vì trước đó Ân Nặc làm ra vẻ lén lút gặp mặt bọn họ, đưa ra tội trạng của họ, đồng thời tỏ ý cho mọi người biết: Tất cả là quý tộc nên chỉ cần giải ngũ thì những chuyện phạm pháp kia coi như không có phát sinh.
Cứ như vậy không phí chút sức nào, bọn tâm phúc của hắn dần dần đã thế chỗ của bọn họ. Đến khi tất cả quan quân đều là người của hắn thì những tên binh tôm tướng cá ở phía dưới lại càng dễ dàng thay đổi mà thần không hay quỷ không biết.
Quân đoàn cấm vệ đều là do con cháu quý tộc tạo thành, muốn thay đổi hết sạch những người này cũng là chuyện rất dễ dàng: Ân Nặc chỉ cần tăng thêm việc rèn luyện quân sự thật khắc khổ, tăng quy định xử phạt thật nghiêm khắc thế là xong.
Đám con cháu quý tộc kia vốn được nuông chiều từ bé, như thế nào có thể chịu đựng nổi những yêu cầu nghiêm khắc của quân đội này? Vì thế rất nhanh tất cả đều tự động yêu cầu rời khỏi hàng ngũ.
Ân Nặc dĩ nhiên thừa cơ hội này, thế bộ hạ mình vào chỗ trống. Lúc này ngay cả thủ tục trình danh sách cho Quốc vương thẩm tra hắn cũng miễn luôn, Quốc vương đã quá tín nhiệm hắn rồi.
Hơn nữa bởi vì tính đặc biệt của quân đoàn cấm vệ là không có huấn luyện chung cũng không ở chung cùng doanh trại với những quân đội khác, cho nên không tới thời gian ba năm, cả quân đoàn cấm vệ đã biến thành đội quân riêng của hắn.
Quốc vương thấy cấm vệ quân vốn không có lực chiến đấu gì, lại biến thành đội thiết kỵ mạnh nhất danh tiếng vang dội trong cả nước. Trong lòng Quốc vương càng ưng ý mừng rỡ hơn, lại càng coi trọng Ân Nặc, hoàn toàn không có kiểm tra xem xét đội quân bảo vệ an toàn cho mình. Đến cả mấy người xuất thân quý tộc cũng vậy.
Dĩ nhiên, quân đoàn cấm vệ danh tiếng lẫy lừng, đối với Ân Nặc mà nói cũng không phải chuyện tốt, bởi vì các tiểu tử quý tộc trưởng thành kia, thấy vậy ngược lại càng hâm mộ hơn đều ngỏ lời muốn tham gia vào đội quân.
Không thể cự tuyệt Ân Nặc không thể làm gì khác hơn là tái diễn dùng các thủ đoạn, không chỉ dùng việc rèn luyện nặng nhọc hù dọa bọn họ, mà còn dùng tang vật gài bẫy để hãm hại bọn họ.
Ngẫu nhiên có một số không có chút tỳ vết nào, đặc biệt là mấy tên tiểu tử quý tộc tài năng xuất chúng. Hắn buộc lòng phải phái người giả trang thành bọn lưu manh, ngụy tạo việc ngoài ý muốn giết chết bọn họ.
Có thể nói, trong khoảng thời gian Ân Nặc ở Khi Hồng Quốc, đã làm cho các con cháu quý tộc có được thiên phú về quân sự dần dần biến mất hầu như không còn. Dĩ nhiên, quý tộc như vậy cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Bởi vì Ân Nặc rất khéo léo trong việc kết giao với quý tộc ở khắp nơi, nên không có kẻ nào hoài nghi thân phận của Ân Nặc. Vì thế khi Ân Nặc đề nghị đi úy lạo quân sĩ ở biên giới, lập tức liền nhận được sự ủng hộ của tất cả quý tộc.
Bọn họ biết ở đó thuộc vào khu vực an toàn, hơn nữa có quân đoàn cấm vệ bảo vệ bọn họ. Không một ai nghi ngờ chút nào đều xem như là một chuyến đi du ngoạn, là một chuyến đi để khoe khoang hành động của mình với thế nhân. Dĩ nhiên Ân Nặc cũng dùng lời nói dụ hoặc: có thể thừa cơ hội này để nâng cao danh tiếng của quý tộc, điều đó đã kích động bọn họ.
Cho đến khoảnh khắc khi bọn họ uống thuốc mê té xỉu, họ vẫn còn tin tưởng vào Ân Nặc.
Vốn sau khi quân đoàn cấm vệ trở thành đội quân riêng của Ân Nặc, nhiều tên bộ hạ cũng đề nghị Ân Nặc tạo phản, cướp lấy chính quyền Khi Hồng Quốc.
Nhưng Ân Nặc hiểu rằng với năm vạn quân thiết kỵ mặc dù có thể khống chế được vương thất và quý tộc của hoàng thành. Nhưng ở phụ cận hoàng thành còn có mấy chi quân đội mạnh, mà các tướng lãnh thống lĩnh đều là thành viên của vương tộc. Nói cách khác, cho dù sau khi toàn bộ vương thất chết sạch, bọn họ cũng có cơ hội lên ngôi.

Nếu Ân Nặc lập tức tạo phản, bọn họ nhất định sẽ không quan tâm tới tánh mạng của Quốc vương mà phát động tấn công, thừa cơ hội tốt nổi loạn giết chết mọi nhà vương thất.
Dĩ nhiên khi đi úy lạo binh sĩ ở vùng biên giới, có lẽ Quốc vương đối với mấy thành viên vương tộc nắm giữ trọng binh trong tay cũng không yên tâm cho lắm, nên ra lệnh cho bọn hắn nhất định phải đi theo đoàn úy lạo. Cứ như vậy dẫn bọn họ đi mà không có ngày trở về.
Thế nhưng sau khi làm cho Quốc vương chết đi, quốc gia cũng không có bị chia cắt mất nước, nếu không Ngả Lệ Ti và Vương hậu sao còn có cơ hội tranh đoạt vương vị chứ?
Nhưng thật ra nếu như đơn giản chỉ là một chỗ khó xử này, Ân Nặc đã tính trước mọi việc nhất định sẽ tạo phản, nhưng mặt khác còn có một điều khó xử.
Khi đại ca của hắn biết binh sĩ trong cấm vệ quân, đều là thủ hạ lúc trước của hắn may mắn còn sống sót ở Hắc Nham Quốc chuyển tới. Không biết vì sợ hắn phản bội hay là cái gì, lại dựa vào phụ vương ra lệnh, phái người đến làm Phó tướng của hắn.
Tên kia sau khi lên làm Phó tướng, lập tức yêu cầu Ân Nặc nghiêm khắc chấp hành theo như kế hoạch định trước. Trong người hắn mang mật lệnh của Phụ vương khiến Ân Nặc cũng không thể nào đụng tới hắn được.
Cũng vì thế, tên Phó tướng kia mới có thể dựa vào mật lệnh, dựa hơi tìm mọi cơ hội uy hiếp các sĩ quan thủ hạ của Ân Nặc. Dĩ nhiên, cũng ảnh hưởng không nhỏ, cho nên mới làm cho trong tay hắn lúc này chỉ có một vạn quân thiết kỵ. Những người khác một số thì quay lại đầu phục Hoàng Thái Tử sắp lên ngôi, một số thì rời khỏi quân đội mai danh ẩn tích.
Nghĩ tới đây, hắn lộ ra một tia cười lạnh, lạnh lùng lẩm bẩm:
– Bọn ngu xuẩn, bọn chúng cho là không có cơ hội nên mới phản bội sao? Hừ hừ, chỉ cần ta chưa chết, như vậy chuyện cũng không thể thành định cục được. –
Hắn ra khỏi doanh trướng, nhìn về hướng Khi Hồng Quốc, vùng đất gần trăm vạn cây số vuông kia là công lao gầy dựng của hắn, hắn không thể cứ như vậy mà buông bỏ.
Vì nói không chừng cái địa phương kia đúng là cơ sở của mình, cho nên lúc rời đi, hắn đã bày sẵn một quân cờ ở đó.
Tác dụng của quân cờ này, chính là tiếp tục giữ trạng thái vô chủ của mảnh đất kia cho đến lúc hắn trở lại.
Lúc này một tên thân binh hai tay cầm một tờ giấy đưa tới.
Hắn tiếp lấy vừa mở ra xem, liền nở nụ cười:
– Lần trước đã chết gần một vạn binh sĩ thêm mấy tên Thiên tướng còn chưa đủ, lần này lại phái năm ngàn người cùng một Phó tướng tới? Ha ha ha, Khi Hồng Quốc thật nhiều người, xem ra vị Công chúa điện hạ kia thật giống như không đạt được mục đích không cam lòng ngưng lại.
Hắn đem tờ giấy cất vào trong túi. Hắn căn bản không thèm lo lắng những chuyện như vậy; bởi vì, hắn rất có lòng tin với năng lực của quân cờ của mình.
Nhưng Ân Nặc không biết rằng, viên quan truyền tin tình báo này không làm đủ chức năng của mình, không có viết rõ tin tức về viên Phó tướng kia.
– Truyền lệnh! Hành quân về đế đô!
Ân Nặc quay sang tên thân binh ra lệnh, hắn chuẩn bị trở về tham gia đại điển lên ngôi của đại ca, chỉ cần mình tỏ thái độ khiêm tốn một chút, tin rằng đại ca sẽ không liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm gia hại mình để bị người trong thiên hạ trách mắng.
Đột nhiên hắn có biến chuyển như vậy, cũng vì hắn nghĩ tới mảnh đất vô chủ kia.
“Cần gì tranh giành với đại ca chứ? Dù sao hiện tại mình cũng không thể nào tranh được với hắn, còn không bằng chính mình thành lập một quốc gia riêng. Sau đó… Ở trên chiến trường, ta có thể dễ dàng đánh bại quân đội của Hắc Nham Quốc. Hừ hừ…” Ân Nặc mang theo vẻ tươi cười phóng lên lưng ngựa, hắn chuẩn bị trở về tạo một mối nhân tình với đại ca của hắn.
-o-o-o-
Ở đây Khang Tư dưới sự hướng dẫn của viên quan, vào một gian phòng trong điện, viên quan cung kính nói:
– Đại nhân, Công chúa điện hạ và Đại thần quan đại nhân đều đang ở bên trong, tiểu nhân cáo lui trước.
Khang Tư còn chưa kịp nói cám ơn viên quan, Công chúa có lẽ nghe tiếng của hắn, cướp lời:
– Khang Tư đúng không? Vào đi.
– Rõ.
Khang Tư vội vàng sửa sang lại y phục, đẩy cửa tiến vào.
Đi vào đầu tiên hắn nhìn thấy Công chúa không có mặc triều phục hoa lệ, mà đã thay một bộ y phục trang nhã hơi có chút trong suốt, nét mặt hớn hở đang ngã người trên ghế.
Còn Đại thần quan thì ngồi bên cạnh Công chúa.
– Tham kiến công chúa điện hạ, Đại thần quan đại nhân.
Khang Tư chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu quỳ xuống bên cạnh cửa.
– Đứng lên đi, không cần đa lễ như vậy, Khang Tư, phiền ngài đóng cửa lại.
Công chúa dùng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nhu mì.
Giải quyết được vấn đề binh lực của Khang Tư, cũng giải quyết được vấn đề mình không có trực thuộc quân bộ. Tâm tình của Công chúa lúc này thật thoải mái, cũng khó trách nàng thất thố như thế.
Mặc dù không hiểu vì sao phải đóng cửa lại, nhưng Khang Tư vẫn theo thói quen chấp hành mệnh lệnh.

– Khang Tư, ngài có chuyện gì không?
Công chúa hoàn toàn không quan tâm tới bộ dáng đang lộ liễu của mình, xuất hiện trước mặt thần tử thì có gì không ổn chứ, nên vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, nằm trên ghế đặt câu hỏi.
Khang Tư vội vàng quỳ xuống, thoáng chần chờ một lúc, rốt cục hắn nói ra nguyên nhân tới cầu kiến công chúa:
– Thuộc hạ không thích hợp đảm đương chức vị Phó tướng, xin Công chúa thu hồi mệnh lệnh.
Đây là lần đầu tiên hắn kháng lệnh, cho nên tới lúc khẩn yếu vẫn có chút chần chờ.
Vốn động tác của Khang Tư đã khiến hai nàng sửng sốt, nghe nói như thế lại càng ngẩn ngơ.
Công chúa vội vàng ngồi dậy kinh ngạc hỏi:
– Tại sao? Có phải có lời đồn đãi sàm sỡ gì hay không? Không nên để ý tới lời nói bẩn thỉu của những tên tiểu nhân đố kỵ đó! Ngài chỉ cần biết rằng ta tín nhiệm ngài là được.
Công chúa mặc dù không có nhận được tin tức tỉ mỉ, nhưng một số lời đồn đãi vẫn nghe được một ít. Vì thế khi nghe Khang Tư từ chối làm quan, lập tức liền nghĩ tới vấn đề này.
Khang Tư nghe nói như thế, vội vàng giải thích:
– Không phải vậy, Công chúa, là thuộc hạ nghĩ rằng mình không có có năng lực, không thích hợp đảm nhiệm chức vị Phó tướng, không có liên quan gì tới những người khác.
Công chúa ngây người, nhưng lập tức sắc mặt trầm xuống: T
– Không có có năng lực? Phải biết rằng việc bổ nhiệm ngài đã công bố khắp cả nước, mọi người đều biết Khang Tư ngài sắp đảm nhiệm Quan chỉ huy tiên phong! Bây giờ ngài lại nói không có năng lực không muốn làm? Vậy sao lúc đầu ngài vẫn tiếp nhận bổ nhiệm? Chẳng lẽ ngài sợ bọn đạo tặc kia sao?
Thanh âm của Công chúa càng ngày càng nghiêm nghị, vừa nói vừa nói đứng lên.
Ai khiến nàng kỳ vọng Khang Tư là bảo bối trong lòng là rồng trong đám người, không ngờ lúc này Khang Tư lâm trận lại chùn bước. Có thể tưởng tượng được tâm tình của Công chúa thất vọng biết bao!
Khang Tư vẫn cúi đầu, nhưng có là kẻ ngốc cũng nghe ra Công chúa không vui. Nhưng đến mức này rồi, hắn cũng chỉ có thể triệt để làm theo ý nghĩ của mình: không thể vì mình không có năng lực mà để những binh sĩ kia chết đi.
Vì vậy lần đầu tiên trong đời Khang Tư bắt đầu diễn đạt ý nghĩ chân thật của mình:
– Công chúa điện hạ, năng lực của thuộc hạ thật sự có hạn, năm ngàn binh sĩ kia giao trong tay thuộc hạ, chỉ có thể dẫn bọn họ đi chịu chết uổng công vô ích. Xin Công chúa thu hồi mệnh lệnh. Thuộc hạ nguyện ý trở thành một tên binh sĩ dưới quyền chỉ huy của các Tướng quân khác, xung phong lên tuyến đầu giết địch.
Nói xong, hắn thở phào một cái, lẳng lặng đợi chờ Công chúa xử phạt.
Ngả Lệ Ti sắc mặt thoáng hồng thoáng tái. Nàng cũng biết Khang Tư xuất thân là bộ binh, có thể đúng thật không có năng lực chỉ huy gì, nhưng một Tướng quân vừa sinh ra cũng đâu biết chỉ huy quân đội? Không phải đều là do rèn luyện ở trên chiến trường mà thành sao? Nàng bổ nhiệm hắn làm Phó tướng chính là vì công phu rèn luyện của hắn.
Ngả Lệ Ti cả giận đến nói không ra lời. Lúc này, Y Ti Na từ đầu vẫn ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng. Ngả Lệ Ti thấy ánh mắt Y Ti Na lộ ra ý bảo nàng ổn định tâm tình, nàng dằn cơn tức ngồi xuống.
– Khang Tư đại nhân, ý của ngài không phải là nói tình nguyện làm một tên binh sĩ, cũng không nguyện làm một Phó tướng dẫn binh sĩ đi chịu chết, lý do là vì mình không có năng lực chỉ huy, đúng không?
Y Ti Na với giọng nói lãnh đạm nói một hơi, ánh mắt của nàng cũng trở nên bình tĩnh mà không lộ ra một tia tình cảm nào.
– Đúng vậy, đại nhân.
Khang Tư vẫn cúi đầu thấp quỳ tại đó.
– Ngài thật đúng là rất ích kỷ đấy, Khang Tư đại nhân.
Y Ti Na đột nhiên liều lĩnh nói ra những lời này, khiến Ngả Lệ Ti và Khang Tư cũng không khỏi sửng sốt ngây người trợn mắt nhìn Đại thần quan.
Y Ti Na không để ý tới bọn họ, nói tiếp:
– Không phải sao? Ngài là một Chiến Thần có năng lực địch ngàn người, vậy làm một tên binh sĩ ở trên chiến trường, bất kể thắng lợi hay là thất bại, ngài nhất định có thể giữ được tánh mạng của mình.
Mà bọn binh sĩ kia thì tín nhiệm ngài, cho dù có chết trận sa trường như những con kiến. Ngài đừng nói với ta là nếu đổi lại một Tướng quân chỉ huy bọn họ sẽ không phải chết.
Ngài không muốn làm Tướng quân mà cam tâm tình nguyện làm một binh sĩ bình thường, chẳng qua là để trốn tránh trách nhiệm của một tướng lãnh sau khi chiến bại! Có lẽ ngài cho rằng, chỉ cần những binh sĩ kia không phải chết trận ở dưới sự chỉ huy của ngài thì ngài có thể không phải gánh trách nhiệm gì sao? Cho nên, ta nói ngài rất ích kỷ!
Ánh mắt của Y Ti Na lúc này ác nghiệt không thể tả, cùng với trước kia quả thực như thay đổi thành người khác.
Khang Tư nghe nói như thế thân thể thoáng chấn động, hắn ngẩng đầu mơ màng nhìn Y Ti Na.
Ánh mắt Y Ti Na thoáng lóe lên một tia sáng không dễ nhận thấy, nàng tiếp tục dùng giọng nói lãnh đạm:

– Ngài là một quân nhân, thuộc hạ của ngài cũng là quân nhân, là quân nhân thì phải phục tòng mệnh lệnh!
Bất luận ngài có năng lực chỉ huy hay không, chỉ cần ngài là Trưởng quan của họ, bọn họ đều sẽ đi theo ngài ra chiến trường. Bất kể thắng bại như thế nào, chỉ huy bọn họ đi chiến đấu chính là nghĩa vụ quân nhân của ngài!
Nói đến đây, đột nhiên giọng nói của Y Ti Na chợt biến đổi trở nên ôn nhu hẳn lên:
– Nhưng thật ra ngài từ chối đảm nhiệm chức vị Phó tướng, nguyên nhân chù yếu là vì ngài nhận định rằng mình không có năng lực chỉ huy. Nhưng điều này có thể học: có thể học ở trên chiến trường, cũng có thể từ trong sách vở thu được kiến thức chỉ huy nhất định. Ngài chớ quên, Đại thần quan ta chính là giáo sư của ngài.
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Y Ti Na thật giống như lộ ra thần sắc đau thương, có điều là thần sắc này thoáng hiện rồi biến mất.
Ngả Lệ Ti vẫn lẳng lặng nhìn Khang Tư, nàng hy vọng Khang Tư có thể thay đổi chủ ý biết bao… nhưng Y Ti Na đã dứt lời hồi lâu, Khang Tư vẫn im lặng cúi đầu quỳ trên mặt đất, nàng không khỏi bực bội đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
– Khang Tư, ngài là một quân nhân của Khi Hồng Quốc, mà ta là Thống soái tối cao của Khi Hồng Quốc, ta đã ra lệnh thì không thể nào thay đổi.
Khi Hồng Quốc Phó tướng, Quan chỉ huy tiên phong Khang Tư! Ta ra lệnh ngài trở lại cương vị của mình tiếp tục làm tốt khâu chuẩn bị ra chiến trường! Xong rồi, lui ra đi.
Nói xong, nàng phất tay một cái không hề nhìn Khang Tư nữa.
– Thuộc hạ cáo lui.
Khang Tư thốt ra mấy chữ này, sau đó lập tức đứng dậy lui ra. Cũng không ai biết Khang Tư nghĩ cái gì, bởi vì hắn vẫn cúi đầu người khác không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn.
Khang Tư rời đi mang theo bầu không khí căng thẳng trong phòng, qua một lúc lâu sau, Ngả Lệ Ti mới thở dài một hơi thật sâu:
– Ôi, Y Ti Na, ngài nói xem có phải ta sai lầm rồi hay không, không ngờ lại chọn phải một nam nhân không có dã tâm như vậy.
Y Ti Na không trả lời. Trước đó không lâu nàng đi theo Ngả Lệ Ti vào trong điện, không biết vì cớ gì Ngả Lệ Ti lại đem tâm tình của mình đối với Khang Tư nói cho nàng biết. Y Ti Na rất nhạy cảm lập tức hiểu rằng, nàng đối xử ân cần với Khang Tư, đã rơi vào tầm mắt của Ngả Lệ Ti.
Lúc này nàng mới hiểu được tại sao Ngả Lệ Ti vẫn luôn muốn để Khang Tư cử hành lễ bái sư, bởi vì chuyện yêu đương giữa thầy và trò là không thể nào phát sinh được.
Từ buổi ban đầu gặp gỡ đó, Y Ti Na lập tức quyết định áp chế tình cảm của mình, coi như nàng trở thành là sư phụ của Khang Tư. Không là gì cả, chỉ vì cái nguyện vọng muốn đạt thành thanh mai trúc mã kia.
Ngả Lệ Ti nhìn Y Ti Na cười khổ:
– Chẳng qua cho dù hắn không có kinh nghiệm chỉ huy chút nào, cũng có thể đảm nhiệm loại nhiệm vụ này, bởi vì ta đã sắp xếp người trong đội quân của hắn. Ta tin rằng Khang Tư hắn không ngu xuẩn đến nỗi ngay cả nhân tài và kẻ ngốc cũng không phân biệt ra được?
Y Ti Na thoáng ngẩn người, không ngờ Nữ vương tương lai này còn chuẩn bị sẵn đầy đủ kế hoạch trong lòng.
Ngả Lệ Ti đột nhiên kéo hai tay Y Ti Na, cầu khẩn:
– Y Ti Na, Khang Tư đối với quân sự một chút cũng không biết, hắn có chăng chỉ là kinh nghiệm một mình anh dũng chiến đấu. Vậy phiền ngài đem sách kiến thức về quân sự dạy cho Khang Tư đi, mặc dù tạm thời không thể phát huy được tác dụng, nhưng bù lại cũng còn hơn là không có? Xin nhờ ngài, trợ giúp ta cùng nhau bồi dưỡng cho Khang Tư trở thành một Tướng quân kiệt xuất nha.
Y Ti Na khẽ tránh đôi tay của Ngả Lệ Ti, nhún mình vén áo thi lễ, dùng giọng nói bình thản:
– Nguyện vì ngài ra sức.
Không lâu sau, Y Ti Na rời đi, Ngả Lệ Ti nhìn theo bóng lưng Y Ti Na, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, Y Ti Na, ta cho ngươi biết tâm ý của ta với Khang Tư, không phải là bức bách ngươi buông bỏ hảo cảm với Khang Tư. Nhưng buông bỏ lúc này, là có lợi cho ngươi, đến lúc gả cho ta buông bỏ chẳng được thì phải thống khổ rồi. Ôi…”
Khang Tư thẩn thờ rời khỏi hoàng cung, ngồi trên lưng ngựa hắn luôn nghĩ tới của mấy câu nói Y Ti Na:
– Ích kỷ? Trốn tránh trách nhiệm? Nghĩa vụ?
Khang Tư quay mòng mòng với mấy từ ngữ này, một lúc lâu mới tự giễu cười: “A ha, xem ra Đại thần quan đại nhân nói không sai, ta có lẽ thật sự đang trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa rất ích kỷ đây.”
Hắn nghĩ từ khi nhập ngũ tới nay, chỉ có thói quen gánh chịu tính mạng của bản thân mình, bây giờ đột nhiên phải chịu trách nhiệm tính mạng của năm ngàn người, hắn không khỏi trở nên hoang mang.
Nói là lo lắng cho những binh sĩ kia vì mình mà mất mạng, nhưng nghĩ tới nếu mình né tránh trách nhiệm cũng giống như vô tình mình đã chiến bại rồi.
Mặc dù đã chứng kiến nhiều cái chết, nhưng ở nơi đó, mình và bọn họ cũng là một quân cờ như nhau, hắn không thể tưởng tượng cái cảnh mà hắn ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm cái chết.
“Ôi, tại sao khi ta làm binh sĩ, nhìn thấy đồng bạn chết đi thì không có cảm giác chút nào, nhưng nhìn thấy thuộc hạ mình chết đi, lại tự trách mình sâu nặng như thế chứ?” Khang Tư không biết rằng: đây chính là tự giác trách nhiệm của Quan chỉ huy hẳn phải có.
Bất cứ một tướng lãnh nào có tình người, nhìn thuộc hạ chết trận cũng sẽ đau lòng. Chỉ khác biệt ở chỗ có thể khống chế được loại tình cảm này hay không.
“Ôi… Có chiến tranh thì sẽ có thương vong, phàm là quân nhân đều sẽ có một ngày chết trận chốn sa trường. Ta là quân nhân, bọn họ cũng là quân nhân, bọn họ cũng giống như ta đều hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh. Bọn họ là vì nghĩa vụ mà ra chiến trường, còn ta thì sao? Rốt cuộc là vì cái gì?”
Khang Tư nhớ lại: lúc ban đầu là do mình nhàm chán, không muốn sống tiếp cuộc sống phiêu bạc, hơn nữa tìm không được mục đích sống của mình, mới gia nhập quân ngũ.
Khi đó có thể mình vì mục đích sinh tồn mà tìm con đường sống, mà liều mình chiến đấu; nhưng hiện tại chỉ huy thuộc hạ mình, thì vì cái gì mà dẫn bọn chúng đi chiến đấu chứ?
Vì nghĩa vụ của quân nhân? Vì thu phục lãnh thổ của Khi Hồng Quốc? Vì danh dự của quân nhân? Khang Tư đành chịu lắc lắc đầu, hết thảy những điều này cũng không thể dẫn tới ý nguyện mình dẫn dắt bọn họ tiến vào chiến trường.
Được rồi, cứ coi như là nghĩa vụ của người quân nhân đi! Ta đem tính mạng cống hiến cho lý do này, cũng với lý do này, ta phải tận lực để giảm bớt hy sinh cho bọn binh sĩ vậy!
“Đại thần quan đại nhân nói có thể dạy ta kiến thức chỉ huy, như vậy may ra ta có thể đảm nhiệm chức vị này thì sao?” Khang Tư ngẩng đầu thở dài, chậm rãi giục ngựa rời đi.
-o-o-o-
Vương hậu ngụ ở bên trong cung điện.
Vương tử Tạp Nạp Tháp của Tử Tâm Quốc đang nói chuyện với cô cô hắn.
– Tạp Nạp Tháp, sao rãnh rỗi đợi cô cô ở nơi này như vậy? Ngươi không tìm Y Ti Na Đại thần quan tâm sự sao?

Vương hậu ngồi trên ghế tay cầm quạt nhàn nhã quạt, nhìn đứa cháu khôi ngô tuấn tú đang nhâm nhi ly rượu.
Ánh mắt Tạp Nạp Tháp lóe ra một tia hàn quang, nhìn chén rượu trong tay không chớp mắt, không biết đang chìm vào suy tư điều gì, hình như không nghe câu hỏi của Vương hậu.
Khi hắn tiến vào nghị sự điện, vừa lúc thấy bóng lưng Y Ti Na đi vào bên trong điện, trước kia lúc hắn tới thăm, Y Ti Na đều ra tiếp đón.
Lần này đột nhiên trở nên không để ý tới mình, chứng tỏ trước khi mình tới, nàng đã biết tình huống kia, và đã có bước chuyển biến xấu rồi.
Tên nam nhân đó có gì tốt chứ? Hắn chẳng qua là là một tên Thiên tướng, hơn nữa còn là một cô nhi hạ tiện, vừa không có tướng mạo xuất sắc, vừa không có tài hoa kinh thế hãi tục. Có thể khoe ra được cũng chỉ có chiến tích trong vòng ba năm giết một hai ngàn tên tiện dân hạ đẳng của địch quốc.
Công lao này thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu như là mình, ba năm có thể giết chết địch nhân cả vạn tên! Hừ! Lại còn vì thế mà nhận được danh hiệu Chiến Thần gì đó?
Theo một tiếng nổ dòn tan vang lên, cái ly trong tay Tạp Nạp Tháp bị hắn bóp nát bấy, rượu đỏ bên trong nhiễm đỏ bàn tay hắn, cũng không biết bên trong màu đỏ kia có trộn lẫn máu hay không?
Vương hậu dường như chứng kiến cảnh này thường xuyên, bà hoàn toàn không có kinh hãi hay trách móc chút gì, ngược lại cười hì hì hỏi:
– Cháu này, không phải vì Y Ti Na không ra tiếp đón ngươi mà cảm thấy rất tức giận đấy chứ?
Tạp Nạp Tháp động tác rất tao nhã lấy ra chiếc khăn tay trắng như tuyết, lau lau bàn tay bị rượu vấy bẩn, trên tay không có một vết thương nào, không ngờ lại không có bị mảnh thủy tinh của ly rượu cắt bị thương.
Tiếp theo hắn lộ ra nụ cười nhã nhặn mê người, nói giọng rất bình thản:
– Cô cô người nói đùa, cháu sao có thể vì như vậy mà tức giận chứ?
– A ha, nơi này chỉ có hai người nhà chúng ta, không nên diễn trò dùng để gạt người này, ta còn không biết bản tính của ngươi sao?
Vương hậu không khách sáo nói.
Tạp Nạp Tháp nghe nói như thế, nét mặt cũng không biến chuyển gì, vẫn giữ phong độ tao nhã như cũ:
– A ha, thật là không thể gạt được cô cô. Được, tên Thiên tướng Khang Tư là người như thế nào?
– Khang Tư?
Vương hậu thoáng sửng sốt một chút, đột nhiên chợt hiểu cười nói:
– Hắn hiện tại cũng là Phó tướng, hơn nữa còn là Quan chỉ huy tiên phong đấy. Có phải thấy Y Ti Na đột nhiên rất quan tâm hắn hay không?
Tạp Nạp Tháp lộ vẻ cười châm biếm, lịch sự nói:
– Cô cô thật đúng là đi guốc trong bụng cháu, cháu mà nghĩ tới cái gì cũng không qua khỏi ánh mắt của cô cô. Có điều Y Ti Na đại nhân phải quan tâm tới hắn, dù sao đó cũng là học sinh của nàng mà.
– Tin tức của tiểu tử ngươi cũng thật lanh lẹ, chuyện mới phát sinh gần đây, ngươi ở xa ngoài ngàn dặm vậy mà cũng biết? Ngươi thật sự cho là như vậy sao? Lúc này Khang Tư cũng là người tin cậy của triều đình đấy.
Vương hậu kể lại chuyện về Khang Tư cho Tạp Nạp Tháp biết.
– Ồ, hắn là vì con của Tướng quân Cổ Lạp chiến bại, mới đạt được cơ hội như vậy? Còn ở dân gian hắn thật sự có được danh tiếng cao như vậy sao?
Nghe xong chuyện về Khang Tư, Tạp Nạp Tháp nhẹ gõ gõ tay lên bàn, mặc dù trên mặt vẫn lộ nụ cười, nhưng ánh mắt thì không ngừng lóe sáng.
– Không sai, vậy bây giờ ngươi định làm mưu ma chước quỷ gì đấy?
Vương hậu vừa thấy bộ dáng của Tạp Nạp Tháp, đã biết thằng cháu này đang suy nghĩ gì, không khỏi lấy làm lạ hỏi.
– A ha, cháu đâu dám có mưu ma chước quỷ, cháu phải ca ngợi Phó tướng Khang Tư có được thanh thế như vậy, thật muốn kết giao bằng hữu với hắn biết bao.
– Ha ha, kết giao bằng hữu? Không biết ngươi có bao nhiêu bằng hữu rồi?
Vương hậu lộ ra nụ cười châm biếm, nàng biết rõ thằng cháu của mình thuộc loại người như thế nào.
– Cô cô không nên lật bài tẩy của cháu chứ. Được rồi, cô cô, người có nhớ…
Tạp Nạp Tháp cúi sát đầu nói nhỏ vào tai Vương hậu.
– Ồ, đại ca ta đổi tính rồi sao?
Vương hậu lộ ra nụ cười mãn nguyện, dùng cây quạt vỗ vỗ lên vai Tạp Nạp Tháp nói.
Tạp Nạp Tháp lại lộ ra nụ cười mê người:
– Nói như thế nào ngài cũng là cô cô duy nhất của cháu, là muội muội duy nhất của Phụ vương, chúng ta không giúp ngài là thân nhân duy nhất, vậy phải giúp ai chứ?
– Tiểu tử thúi chỉ khéo dụ dỗ người như vậy. Nói đi, có gì cần cô cô hỗ trợ?
– Vậy trước hết cháu tạ ơn cô cô, cháu nghĩ…
Tạp Nạp Tháp lại áp sát nói thầm vào tai Vương hậu.
Một lúc lâu sau, hai người cùng nhìn nhau cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.