Độc Chung

Chương 6: Trọng lượng trên tay rất nhẹ, nhưng lại trọn vẹn níu trĩu lòng hắn…


Đọc truyện Độc Chung – Chương 6: Trọng lượng trên tay rất nhẹ, nhưng lại trọn vẹn níu trĩu lòng hắn…

Đường Kiều Uyên vẫn bôi rượu thuốc cho Phương Tố một lần nữa, thứ này vô hại với gân cốt, bôi thêm một lần cũng yên tâm hơn, đề phòng sơ suất.

Bàn tay ấm áp vuốt ve mắt cá chân trái của Phương Tố, thoa đến mức mảng da kia nóng bừng.

Mấy hôm nay ngày nào cũng thế, chưa ngắt quãng lần nào. Nhưng thời gian có lâu thì Phương Tố vẫn không quen được, vẫn cứ đỏ mặt lặng lẽ nhìn người ấy, thậm chí lần này càng mất tự nhiên hơn, đôi môi khẽ hé, như thể có lời muốn nói.

Đường Kiều Uyên nhận ra nhưng không lên tiếng hỏi, chỉ chờ khi nào y muốn nói thì sẽ tự mở miệng, nhưng không ngờ lại phải chờ lâu đến thế. Lúc hắn bôi thuốc Phương Tố vẫn cứ lặng thinh, đến khi cất lọ thuốc đi, rửa sạch hai tay quay lại giường, rốt cuộc Phương Tố mới không ngại nữa, bắt đầu nói chuyện.

Lúc ấy trong phòng tắt đèn, tranh tối tranh sáng, Phương Tố nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nhỏ giọng bảo: “Đã khỏi rồi…”

Khó lắm Đường Kiều Uyên mới nghe hiểu ý y, dường như muốn nói cảm ơn, còn mang theo mấy phần nũng nịu mà có lẽ chính bản thân Phương Tố cũng không phát hiện, không khỏi vui vẻ cười nói: “Ta biết rồi, ngày mai không bôi nữa.”

Phương Tố “ừm” một tiếng, nhắm mắt lại ngủ, ghé gần vào người ấy theo thói quen. Đường Kiều Uyên vẫn vòng tay qua người y như mọi hôm, nhưng hôm nay lại khác, sau khi vòng qua sau lưng tay hắn không dịu dàng vỗ về mà như gần như xa chạm vào sống lưng y, miết nhẹ, khiến y thấy hơi nhột.

Phương Tố không nghĩ nhiều, lát sau thấy ngứa, từ cổ họng tràn ra tiếng cười, né người đi nửa tấc bảo: “Ngứa…” Vừa tuôn ra một chữ này thì bỗng chốc sững sờ, nơi mà y kề sát vào đằng trước, hình như đụng phải thứ gì đó không nên.


Đường Kiều Uyên không đáp, bàn tay kia giữ sau lưng Phương Tố, hơi dùng sức khiến người trong lòng càng kề sát hơn, để thứ sung sức phía dưới mình tì trên chân y một cách chân thực, thế mà vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, nhạt như mây nhẹ như gió, cúi đầu chậm rãi hôn lên đôi mi y.

Phương Tố nháy mắt đã hiểu, bản thân y cũng là đàn ông, biết thứ vừa cứng vừa nóng đó là gì. Hơi thở của Đường Kiều Uyên nặng dần, song động tác hôn y không hề gấp gáp, dường như cố ý kìm nén, lo y bị doạ sợ.

Cả người Phương Tố căng thẳng, đúng là thấy hơi sợ thật, may mà người ấy không hề giục y đáp lại, cho y đủ thời gian thích ứng. Bình tĩnh suy nghĩ một lát, Phương Tố mông lung nhớ lại câu nói lúc trước người ấy từng bảo, rằng mình đã là người bái đường thành thân với hắn. Rõ ràng thành thân đã lâu, nhưng lại hoãn việc đáng ra nên làm từ ngày đó đến bây giờ, còn không nhận ra được lòng thương tiếc đó ư?

Ngẫm nghĩ, cơ thể cũng từ từ thả lỏng. Phương Tố ngẩng đầu, trong bóng tối đón nhận chiếc hôn nhẹ nhàng của hắn nơi đầu môi.

Đường Kiều Uyên thở ra một tiếng như có như không, thình lình trở người đè y dưới thân. Vốn là chút hôn dè dặt nay trở nên nóng bỏng vô ngần, từ vành tai y trôi xuống, lưu luyến rải khắp cổ, để lại từng vệt từng vệt dấu hôn mờ ám.

Từ đầu đến cuối đôi tay dịu dàng của người ấy vẫn mang theo chiếm hữu khiến người ta khó lòng phớt lờ, xé áo trong của Phương Tố ra bắt đầu từ cổ áo, theo đó đôi môi rơi xuống ngực trần, từng nụ hôn dần tìm đến điểm nhỏ yếu mềm, hé miệng ngậm lấy. Đôi môi mím chặt của Phương Tố không ngăn được tiếng rên khẽ, âm thanh thoáng mang theo bất an run rẩy rơi vào tai người phía trên.

Đường Kiều Uyên động thân, cách lớp khố cọ vào phần dưới của y, ngậm thứ xinh xắn trong miệng thở dài gọi y: “Tố Tố…”

Trong mắt Phương Tố hiện lên ướt át động tình, tiếng gọi đầy cưng chiều đó khiến toàn thân như mềm nhũn, mặc cho người ấy cởi khố mình ra. Đường Kiều Uyên chen người vào giữa hai chân y, một tay kéo hai chân y ra rộng thêm, một tay tìm dưới gối lấy ra một hộp hương cao.


Ban đầu Phương Tố không hiểu đó là thứ gì, đến khi chất cao trơn ướt được đưa vào nơi nào đó đằng sau, y mới bừng tỉnh nghĩ tới, không ngờ thứ này đã để dưới gối nhiều ngày như thế…

Một ngón tay len vào trong nơi cơ thể căng chặt, hai chân Phương Tố cứng đờ, bất an cắn môi dưới.

Đường Kiều Uyên hôn lên môi y đến khi răng y buông ra, ngón tay mới chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể, tỉ mỉ ve vuốt nơi ấm áp đó, kiên nhẫn chờ y thả lỏng hơn nữa. Theo động tác của hắn, Phương Tố thở gấp dần, sợ hãi trong lòng từ từ tan biến. Đến khi tinh thần bắt đầu mông lung, người ấy lại đưa thêm vào một ngón. Phương Tố khẽ cau mày, may mà vẫn thích ứng được, hết sức phối hợp nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng lúc ba ngón tay tiến vào vẫn phải rên nhẹ vì đau.

“Nhịn thêm một lát…” Đường Kiều Uyên đau lòng hôn lên mặt y, tên đã lên dây khó lòng dừng lại, chỉ có thể xoa dịu nơi đằng trước y bằng một tay khác, định bụng phân tán suy nghĩ của y.

Đằng trước Phương Tố vốn hơi ngẩng cao, bấy giờ chịu đau lại hơi mất tinh thần, được người ấy cầm trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve một lát, rốt cuộc lại khôi phục. Đường Kiều Uyên nghe tiếng rên dần dần thay đổi trong miệng y, cuối cùng cũng yên lòng, chậm rãi rút ngón tay ra.

Nơi sâu thẳm phía sau bị ve vuốt đến độ ướt át mềm nhũn, sau khi ngón tay rút ra, Phương Tố thở phào, nhưng đôi mắt mông lung còn chưa tìm được tiêu cự thì cả người đã bị Đường Kiều Uyên trở mình đè xuống, nghiêng đầu thì thầm bên tai y: “Đau thì cứ cắn ta.”

Phương Tố thất thần nhìn hắn, còn chưa kịp nghĩ rõ lời này thì đằng sau có thứ cương cứng ghé sát, thứ kia chẳng đợi một giây, kiên định thúc vào bên trong.

“Kiều Uyên…” Phương Tố giật mình siết chặt bờ vai người ấy, màn dạo đầu đã làm đủ, cảm giác đau cũng không mạnh lắm, nhưng dị vật xâm nhập vào cơ thể vẫn khiến y hết sức căng thẳng, vô thức mở miệng gọi hắn, muốn nghe đôi lời trấn an.


Động tác dưới thân của Đường Kiều Uyên không ngưng, ôm chặt hông y, nhỏ giọng trả lời bên tai y: “Đừng sợ.”

Cánh tay Phương Tố ôm chặt cổ hắn, đôi mi run lên, một hàng nước ấm ức trượt khỏi khoé mắt. Đường Kiều Uyên chậm rãi đưa yêu thương vào nơi sâu kín nhất trong y, dừng lại hôn lên khoé mắt ướt của y.

Ánh trăng xa xăm hắt qua giấy dán cửa sổ tràn vào nhà, từ lâu mắt đã thích ứng với bóng tối, bấy giờ cách rất gần, Phương Tố có thể trông thấy ý cười trong mắt người ấy. Hồi lâu sau, Đường Kiều Uyên vừa nhẹ nhàng đưa đẩy, dường như đang tìm gì đó trong cơ thể y, vừa dịu dàng cười hỏi: “Tố Tố của ta ở đâu vậy?”

Phương Tố không hiểu gì cả, đôi mắt ướt nước nhìn hắn, đến khi thình lình bị thúc vào nơi kì diệu nào đó, không kìm được rên khẽ, lắc hông né tránh.

“Ở đây…” Người ấy siết chặt hông y, cười đầy ý vị, cúi đầu hôn đôi môi y, hướng về chỗ kia đưa đẩy.

“Đừng…” Phương Tố lắc đầu, ôm chặt người ở phía trên, giọng nói run rẩy mang theo cầu xin.

Đường Kiều Uyên thương y là thế, nhưng giờ khắc này lại chỉ cười, miệng thì nói lời nhẹ chữ mềm, không ngừng dỗ dành, bên dưới thì công thành chiếm đất, ra sức càng lúc càng nhanh.

“Kiều Uyên… Đừng…” Phương Tố cũng không biết là đừng cái gì, khoái cảm điên cuồng như sóng trào, kích cho y ngửa đầu, Đường Kiều Uyên chôn đầu ở cổ y, ngửi mùi hương nhè nhẹ, dục vọng trong cơ thể dâng cao bộc phát, chỗ tiếp xúc phía sau vang lên không ngớt tiếng va chạm phình phịch, tiếng nước nhễu lép nhép.

Phương Tố dần dần không nói nên lời, hai tay vô tình cào lên lưng người ấy, vật ngẩng cao cương cứng đằng trước rỉ ra chất lỏng, cuối cùng bắn ra trong tiếng khóc nấc của y, rơi đầy bụng Đường Kiều Uyên.


Lúc cao trào nơi sâu thẳm phía sau liều mạng siết chặt vật trong cơ thể, Đường Kiều Uyên rũ mắt thở dài, bàn tay vuốt ve hông y, đợi đợt cao trào này qua đi, mới tìm về tốc độ mới nãy không ngừng đưa đẩy.

Cơ thể Phương Tố mềm oặt vô lực, khó khăn lắm mới chịu đựng được khoái cảm mãnh liệt của lần đầu thừa hoan, hai chân mềm nhũn dựng trên giường khẽ run, chỉ chờ người ấy thoả mãn. Đường Kiều Uyên cũng biết y nhẫn nhịn khó khăn, không đòi hỏi nhiều, thúc vào nơi mê đắm kia chừng trăm phát, rốt cuộc vào lúc Phương Tố lên đỉnh lần nữa bắn ra trong cơ thể y.

Đôi ngươi Phương Tố đã mê mang từ lâu, hơi thở nóng bỏng của người phía trên vẫn nặng nề phả bên cổ, mang đến dư vị khiến cơ thể y không kìm được run rẩy.

Trong khoảnh khắc, Đường Kiều Uyên lấy lại lí trí, chậm rãi rút ra khỏi cơ thể y. Phương Tố phát ra âm thanh mơ màng, ngón tay lại yếu ớt cào nhẹ trên lưng hắn.

Đường Kiều Uyên trở mình nằm xuống, cười ôm người vào lòng, cầm tay y lên hôn, sau khi thoả mãn thì vui vẻ dỗ y, gọi từng tiếng từng tiếng “Tố Tố”, gọi đến mức hai má Phương Tố nóng cháy, xong còn cố tình bảo: “Chờ ngươi thích ứng lại yêu ngươi tiếp.”

Nghe lời này, người Phương Tố thoáng cứng đờ, sống chung mấy ngày chưa từng thấy dáng vẻ người ấy thế này, không biết đáp sao, đành phải chôn đầu không để ý đến hắn.

Đường Kiều Uyên cười khẽ, thuận thế để y tựa vào ngực, bàn tay vuốt ve mái tóc sau gáy y, trong lòng thầm nhủ, thật ra sau khi bái đường hợp cẩn, còn thiếu mỗi đợt động phòng hoa chúc này thôi, rốt cuộc hôm nay cũng thoả mãn.

Trong phòng không còn âm thanh tình dục, từ ngữ mập mờ cũng lắng xuống. Đường Kiều Uyên nghỉ một lát, đứng dậy xuống giường, bế người vẫn còn ngại ngùng trên giường đi ra sau bình phong tắm rửa.

Trọng lượng trên tay rất nhẹ, nhưng lại trọn vẹn níu trĩu lòng hắn…Tung hoa đi nào, mấy mùa quýt rồi mình không dịch H chứ chả ít… 囧


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.