Độc Chung

Chương 26: Chỉ nguyện ở bên Phương Tố đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.


Đọc truyện Độc Chung – Chương 26: Chỉ nguyện ở bên Phương Tố đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.

Đầy tớ mang mấy thùng nước nóng vào phòng, đổ vào bồn tắm, hơi nước lượn lờ bốc lên phía sau bình phong.

Phương Tố đến gần, tay trái xắn tay áo, tay còn lại thử nhiệt độ của nước. Cảm thấy nước tắm hơi nóng, thầm nghĩ chờ thêm một lát, ai ngờ người sau lưng thình lình ôm lấy y, vòng tay ra trước cởi quần áo y.

“Kiều Uyên?”

“Ừm.” Người ấy đáp khẽ, không hề che giấu dục vọng trong lòng, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai y, nhẹ nhàng gặm cắn. Cơ thể phía sau ngày càng kề sát, lên tiếng dỗ dành, “Đi tắm nhanh nào…”

Phương Tố ngứa ngáy cười nhẹ, nghiêng đầu muốn tránh, nhưng hông bị ôm chặt, chẳng giãy được mấy tấc.

Người ấy hôn y, nhưng lại cố ý trêu đùa, không khỏi làm y ngây dại khó cưỡng, chất giọng trầm lắng khiến y nhẹ cười. Thân dưới chẳng có mấy lớp, rất nhanh đã bị khơi lỏng.

Phương Tố đè bàn tay của Đường Kiều Uyên bên hông mình lại, cuối cùng can ngăn: “Nước nóng quá, chờ lát nữa đi…”

Đường Kiều Uyên lại cảm thấy rất vừa ý, trả lời: “Mùa hè cũng nên ngâm nước nóng, tắm nước lạnh không tốt đâu.” Dứt lời kéo áo y xuống, kế đó là tấm khố đơn sơ, lột sạch cả người Phương Tố.

Không khí quanh bồn nước nóng đều là ẩm ướt và ấm áp, Phương Tố không lạnh, gò má bị hun đỏ bừng. Đường Kiều Uyên thích nhất là vẻ mặt này của y, bàn tay vuốt ve gò má ấm áp giây lát, xoay người y lại, cầm tay y đặt bên hông, ham muốn hiện rõ.

Trước đây Phương Tố vẫn luôn xấu hổ mà phối hợp, không từ chối cũng chẳng chủ động. Lần này ngón tay lại chỉ run lên rất khẽ, sau đó động tác dịu dàng, vừa ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của hắn, vừa giúp hắn cởi dây lưng, mặc cho tầng tầng lớp lớp y phục trơn tuột rơi trên mặt đất.

Đường Kiều Uyên thoáng thấy mềm lòng, vẫn còn giữ lại ký ức của lần động phòng hoa chúc đầu tiên với Phương Tố. Khi đó tuy trúng tình độc, hình ảnh có phần mông lung, nhưng hắn vô cùng rõ ràng tình cảm trong đó. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ ngoan hiền mơn mởn của Phương Tố, toàn thân hắn lại không khỏi nóng bừng, chỉ muốn quấn quýt khôn nguôi.

Mà sau khi giải độc, quyết định không kiềm chế dục vọng nữa, lần đầu tiên tuôn trào một cách chân chân chính chính.


Giờ khắc này đây Đường Kiều Uyên đã có thể nhận rõ tình ý sâu nặng trong lòng. Tập nhiều thành quen cũng được, lâu ngày sinh tình cũng tốt, bất kể là mông lung mê muội hay là tâm tư sáng tỏ, hắn đều chỉ yêu Phương Tố, mà sau khi yêu vẫn chưa từng quên.

Phương Tố từng nghĩ mình đánh mất hắn, nhưng sau khi rời đi lại được hắn đón về rất nhanh. Khi đó giữa hai người thoạt trông vẫn như cũ, nhưng trong lòng đôi bên biết rõ, sâu trong suy nghĩ đã lẩn khuất theo mấy phần dị thường. Mãi đến sau này Phương Tố gặp phải hiểm cảnh, rốt cuộc Đường Kiều Uyên mới tỉnh ngộ, biết hành động gửi gắm chân tình của mình vốn dĩ chỉ là phí công vô ích, bởi vì hắn vốn đã đem lòng yêu Phương Tố sâu đậm, chân tình chưa từng thu về dù chỉ một giây, từ trước đến nay vẫn luôn yêu không kể xiết…

Vì thế từ đó đến giờ, tâm ý trong lòng hai người hoàn toàn bộc lộ, bên nhau còn gắn bó keo sơn hơn cả khi trước, chỉ sợ không làm mọi người trong phủ ngán chết.

Đường Kiều Uyên nhìn Phương Tố, lúc nào cũng muốn hôn y, chạm vào y, thân mật với y. Nhưng trên trán Phương Tố bị thương, đôi khi lại nhức đầu, người ấy thương ơi là thương, đành phải lặng lẽ kiềm chế dục vọng trong lòng. Đêm đến hôn y trên giường triền miên, lần nào cũng có phản ứng, Đường Kiều Uyên đành phải vỗ về sau lưng Phương Tố, đợi y dần thôi thở gấp, dỗ y ngủ say, sau đó mới một mình đi dội nước lạnh, tự dập lửa dục.

Phương Tố không nói, nhưng trong lòng biết hết.

Đến ngày hôm nay rốt cuộc vết thương của Phương Tố cũng đỡ hơn nhiều, không phải chỉ có mình Đường Kiều Uyên chẳng muốn kiềm chế thêm nữa.

Phương Tố nhắm mắt hôn lại, đầu lưỡi chủ động tìm vào khoang miệng người ấy. Cánh tay Đường Kiều Uyên siết chặt, thương yêu ngậm lấy giây lát, thở gằn bế y vào trong bồn tắm.

Nước tắm ấm nóng bao quanh cơ thể, vốn là giữa hè mà sắc mặt Phương Tố bị hun tới mức ửng đỏ, da thịt trắng ngần toàn thân phiếm hồng. Chỉ qua một lát, một người trước nay ít đổ mồ hôi như y cũng rịn ướt hết cả cổ.

Ấm áp khiến Phương Tố mềm nhũn, tựa vào vai Đường Kiều Uyên, mặc hai tay hắn vỗ về cơ thể. Trong lòng vừa nghĩ bồn tắm không đủ rộng rãi, chỉ e sẽ không mấy tiện, người ấy lại bất chợt lui đi hơi thở mờ ám, săn sóc cẩn thận đỡ nửa bên mặt y, gáo gỗ múc nước chậm rãi đổ lên tóc y, giúp y gội sạch tóc.

“Ngươi cẩn thận vết thương đó.” Đường Kiều Uyên dỗ dành, chỉ sợ tự nhiên y lại cử động đầu.

Nghe thế, Phương Tố dựa vào hắn không nhúc nhích, đây không phải lần đầu bị thương, tất nhiên sẽ biết làm sao cho cẩn thận. Y khẽ khàng khép mắt, thoả mãn tận hưởng, cả trái tim như thể ấm áp, mãn nguyện đến mức gần như muốn quên tên họ bản thân.

Động tác của Đường Kiều Uyên hết sức dịu dàng, cong môi nhìn ngắm dáng vẻ biếng nhác của y, làm việc hầu hạ người khác mà vô cùng đắc ý, lại còn cực kì hăng say.


Động tác nhẹ nhàng và từ tốn quá đỗi, qua rất lâu sau, Đường Kiều Uyên mới tắm sạch từ đầu đến chân Phương Tố. Nước ấm nguội dần, hắn bế người đã mơ màng chìm vào giấc ngủ ra, lau khô nước mang lên giường.

Phương Tố nửa tỉnh nửa mê trở mình, tóc vẫn còn ướt làm ẩm một mảng ga giường. Đường Kiều Uyên vội vàng cầm lên, bọc vào khăn khô, vừa lau một cách kiên nhẫn, vừa đưa một tay ra nhéo má y, nói: “Tố Tố dậy đi, tóc còn đang ướt, cứ vậy mà ngủ sẽ cảm lạnh đấy.”

Phương Tố mơ màng tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn hắn, thần trí dần dần tỉnh táo, giang hai tay ra với hắn.

Đường Kiều Uyên cong môi, tạm dừng động tác trong tay, ôm Phương Tố lên. Cứ tưởng Phương Tố chỉ muốn ngồi dậy, nào ngờ y lại nương theo tư thế ngẩng đầu hôn hắn, cánh tay ấm áp ôm lấy cổ hắn, nhân lúc hai người không vật che thân, nhẹ nhàng kích thích hắn.

Đôi ngươi Đường Kiều Uyên tức khắc sa sầm, lúc này đâu thể nhịn thêm được nữa, nhanh chóng giành lại thế thượng phong, hôn đến mức lưỡi Phương Tố tê rần.

“Kiều Uyên…” Phương Tố gọi khẽ.

Bên gối, hộp hương cao lặng lẽ mở ra, chất cao mát lạnh được ngón tay nóng như lửa đốt khuấy động trong cơ thể. Gót chân Phương Tố đạp lên chăn gấm, đến khi không nhịn nổi nữa, một chân nhấc lên vòng qua thắt lưng vững chãi của người ấy, âm thầm thúc giục hắn mau nhanh lên.

Trong mắt Đường Kiều Uyên hiện lên ý cười, rụt ngón tay lại, đưa vật hừng hực đã mấy ngày kìm nén đến gần vùng kín mê hồn của Phương Tố, như thể cố ý giày vò, cực kì chậm rãi đẩy vào. Phương Tố cắn môi rên rỉ, hé miệng thở gấp khi vật kia vẫn chưa vào tận gốc, đôi mắt ướt nước nhìn hắn.

“Tố Tố đau không?”

Người ấy hôn nhẹ lên khoé mắt y, Phương Tố nghe thế lắc đầu, dụi má vào hắn.

Đường Kiều Uyên cười khẽ, ôm y ngồi dậy, hạ bộ lập tức vào sâu. Phương Tố bị giày vò đến mức hông như mềm nhũn, lặng lẽ ngồi trên, đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, chẳng biết nghĩ sao lại nhắm mắt vịn vai người ấy, tự mình cử động từ trên xuống dưới.


“Ưm…” Hai má Phương Tố nóng bừng, mặc kệ bản thân buông thả đẩy đưa, đôi ngươi dần dần mê loạn, dụi đầu bên cổ người ấy liếm mút lung tung.

Đường Kiều Uyên nặng nề thở gấp, bấy giờ được như ý muốn, trong lòng hết sức thoả mãn, vẫn tận hưởng sự chủ động của Phương Tố, chỉ thỉnh thoảng nâng mông y, thúc mạnh vào nơi nhạy cảm tận sâu, sau đó có thể nghe thấy tiếng rên ngọt lịm cất lên.

Phương Tố ngày càng hứng tình, eo lưng vừa đau vừa mệt cũng chẳng muốn dừng lại. Nhưng đúng là càng lúc càng mất sức, đành phải ngồi trên người ấy cọ khẽ, nơi tiếp xúc dính sệt một mảng, tạo ra tiếng nước ẩm ướt.

Đường Kiều Uyên vuốt mái tóc dài còn ẩm của y, thấy y mệt nhoài thì đổi quyền chủ động, giữ hai mông y thúc vào, đưa đẩy kịch liệt, dáng vẻ khác hẳn vừa nãy. Phương Tố bị dập vào có hơi nghẹn ngào, không kìm được cắn lên vai hắn, khoái cảm ngày càng rõ rệt, lát sau vết răng hằn sâu, cao trào đạt cực khoái.

Đường Kiều Uyên ôm y vào lòng một cách thoả mãn, như thể muốn đòi lại nhẫn nại trước đây, đè y xuống giường, rất nhanh lại bắt đầu đợt tiến công mới…

Ánh nến suốt đêm chẳng tắt, màn giường lay động không thôi.

Hôm sau, Phương Tố tự mình chợt tỉnh thì đã qua nửa ngày trời. Vốn dĩ đã bảo muốn ra ngoài đi dạo với người ấy, nhưng thật sự toàn thân mềm oặt, xương cốt như bị tháo rời, cử động một cái cũng lười, càng đừng nói đến xuống giường ra cửa.

Đường Kiều Uyên lại chẳng nhắc đến, biết đêm qua mình hơi quá đáng, nhớ lại bản thân nhìn thấy Phương Tố gợi tình như vậy, quả thật khó lòng kiềm chế, vì thế bấy giờ cứ để y ngủ, chỉ đánh thức y khi đến giờ cơm.

Đợi sang hôm sau nữa, tinh thần Phương Tố phấn chấn lại, Đường Kiều Uyên mới đưa y ra ngoài.

Phương Tố ngồi trong xe ngựa, bánh xe đều đặn lăn về phía trước, chẳng biết sẽ đi đâu. Bên ngoài rèm xe ngày càng im ắng, đã ra khỏi thành, Phương Tố cực kì hào hứng, quay đầu tò mò hỏi: “Kiều Uyên, chúng ta đi đâu thế?”

“Đi vào trong miếu.” Người ấy ngồi gần lại, nhìn ra bên ngoài cùng y, cười nói, “Ta muốn đưa ngươi đến miếu lễ phật, sau này hi vọng ngươi được bình an cả đời.”

Đôi ngươi Phương Tố dịu đi, mỉm cười nhìn hắn.

Ngôi miếu này xây giữa sườn núi ngoài thành, sau khi xe ngựa rời thành khoảng chừng một giờ mới đến. Phương Tố được Đường Kiều Uyên đỡ xuống xe ngựa, mới mẻ nhìn ngắm phong cảnh ngoài miếu, hồi bé từng nghe tiên sinh miêu tả mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên tự mình đến.


Nom sắc mặt y vui vẻ, Đường Kiều Uyên biết y thích, tâm trạng cũng tốt đẹp hơn, nắm tay y bước vào bên trong.

Trong miếu hết sức thanh tịnh, xa xa có thể nghe tiếng tăng nhân tụng kinh, chẳng rõ truyền đến từ đâu. Trong sân rộng rãi có mấy hoà thượng nhỏ tuổi quét sân, ai nấy đều chẳng cao hơn cây chổi, nhưng lại rất đỗi thật thà, làm việc cực kì nghiêm túc. Sau khi thấy họ đi vào thì đồng loạt giơ tay lên, niệm tiếng “A di đà phật” non nớt.

Phương Tố thấy họ đáng yêu, cười nhẹ đáp lại.

Băng qua mấy khoảng sân, đi lên mấy bậc thềm, hai người đến được điện phật. Tượng phật cao lớn mang gương mặt hiền lành, ngồi ở nơi cao, thể như thu trọn tương lai hai người trong đáy mắt.

Sau khi vào điện, Phương Tố quyên góp công đức theo Đường Kiều Uyên, thắp cây hương trầm, chẳng biết làm sao mới phải phép, bèn giao cả cho người ấy. Sau đó quỳ lên đệm hương bồ, chắp tay cầu khấn.

Trước đây Đường Kiều Uyên từng đến miếu rồi, nhưng số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, không thể coi là thành tín. Nhưng lúc này đây hắn đau đáu mang theo đáy lòng trĩu nặng, giống như giãi bày tất cả khát khao suốt hơn hai mươi năm qua, ngước mắt thành kính, cong môi cười nói: “Trong lòng người phàm có ba tâm nguyện, mong được Phật tổ phù hộ. Một nguyện bạn đời bình an, không bệnh không sầu; hai nguyện trong phủ yên bình, không vương tai kiếp…”

Giọng điệu nghiêm túc, Phương Tố chắp tay nhắm mắt, nghe trọn từng câu từng chữ.

Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, Đường Kiều Uyên khấn ba lần, sau đó thâm tình lên tiếng: “Tâm nguyện thứ ba, chỉ nguyện ở bên Phương Tố đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.”

Phương Tố mở mắt, người bên cạnh dập đầu hai lần.

Thần trí y thoáng chốc bừng tỉnh, ánh mắt biến chuyển không ngừng giữa tượng phật và người ấy, trong tai vang vọng bốn chữ “Đời đời kiếp kiếp”, chẳng thể diễn tả cảm xúc trong lòng.

Mãi hồi lâu sau, Phương Tố cong mắt mỉm cười, học theo dáng vẻ lễ bái cẩn thận của người ấy, trong lòng thầm niệm ba tâm nguyện.

Một nguyện tướng công bình an; hai nguyện trong phủ cát lành.

Ba nguyện, ở bên Đường Kiều Uyên đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.

– Hết chính văn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.