Độc Chung

Chương 16: Hoá ra chân tướng lại hoang đường như vậy


Đọc truyện Độc Chung – Chương 16: Hoá ra chân tướng lại hoang đường như vậy

Trans: Zaza ú ù x Beta: Red de Ed

“Sao vậy?”

Người ở sau tấm bình phong đi ra, lúc Đường Kiều Uyên đi tới bàn thì thấy Phương Tố đang cầm muỗng sứ ngẩn người, hắn cúi người ôm y từ phía sau, liếc mắt nhìn bát canh nấm tuyết, lại hỏi: “Canh hôm nay không ngon sao?”

Phương Tố hồi thần, khẽ lắc đầu.

Đường Kiều Uyên cong môi cười nhẹ, vươn tay múc nửa muỗng đưa vào miệng mình nếm thử, dường như tự hỏi tự trả lời mà rằng: “Ừm, rất ngon.”

Phương Tố không khỏi bật cười, theo đó kìm nén trái tim loạn nhịp bất an trong lồng ngực. Ý nghĩ chưa thành hình trong đầu chỉ là suy đoán mà thôi, tạm thời y không muốn cho người ấy biết, bởi thế che giấu hết đi.

Đường Kiều Uyên không hề hay biết, nhưng thấy y đã thoải mái lại, cũng yên tâm ngồi xuống bên cạnh, vui vẻ ăn sáng cùng y.

Bầu không khí có vẻ bình yên, nhưng dường như mảnh giấy trong vạt áo lại vừa sắc nhọn và nặng nề, cứ nóng hầm hập, khiến Phương Tố như bị giày vò. Đến tận hồi lâu sau, y vẫn cứ ánh lên mấy phần bất an, thầm suy đoán nguồn gốc của mảnh giấy này.

Thực ra câu hỏi này không khó, trước nay Đường phủ vẫn sóng êm biển lặng, tuy rằng Phương Tố mới đến được nửa tháng, nhưng ngày ngày bình an, đến giờ chưa từng gặp phải sóng gió gì lớn. Mà bây giờ, bỗng nhiên có người tới phủ, hôm qua gặp mặt từ xa, quay lưng đưa tới hai chữ nặng nề này. Nét chữ uyển chuyển thanh tú, chẳng khó đoán ra là từ tay ai.

Phương Tố biết mình nên tìm ai, nhưng người bên cạnh bầu bạn cả ngày, làm y không tìm ra cơ hội rời khỏi chủ viện, chỉ đành bất đắc dĩ chờ đợi một cách lặng lẽ.

Vừa lúc, đến giờ ngọ ba khắc, một sòng bạc ở phía bắc thành Lân Châu có người gây sự đập phá.


Phương Tố nằm nghiêng trên tháp ngủ trưa, nghe tiếng Bạch Bình ngoài hành lang đang hạ giọng, hơi hé mắt ra.

Y không nghe rõ đối thoại thế nào, chỉ biết lát sau Đường Kiều Uyên quay lại phòng, nhẹ nhàng đắp một tấm chăn mỏng lên người y, sau đó lại vội vã rời đi, không còn tiếng người nói nữa.

Phương Tố chầm chậm siết chặt chăn, xoay người xuống giường, một mình đi ra ngoài.

Phỉ viện và chủ viện trong Đường phủ cách nhau một hoa viên, trong viện im ắng, dường như hết sức hạn chế người hầu ở trong. Phương Tố đặt chân vào, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy. Nghĩ đến vị tiểu thư kia quá nửa là đang chờ, y cũng không do dự lâu, đi thẳng đến phòng nghỉ trong viện.

Trong phòng, nữ tử ngồi ở sảnh ngoài, tay cầm gương nhỏ tỉ mỉ tự vẽ lông mày. Nghe tiếng bước chân thì cười tươi tắn, ngừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn ra cửa.

Sau khi vào cửa, Phương Tố không tiến thêm nữa. Đối mắt với nàng ta, gật đầu coi như chào hỏi.

Tần Mi Uyển nhếch môi, vẽ tiếp đôi mày liễu, thích chí mở miệng: “Ta còn sợ ngươi không biết đến tìm ta, hoá ra cũng không ngu ngốc như ta tưởng.”

Ý mỉa mai rõ rành rành trong lời nói, Phương Tố lại không để ý lắm, lắc đầu nói thẳng: “Không biết Kiều Uyên sẽ về lúc nào, biểu tiểu thư không ngại thì nói hết mọi chuyện đi thôi.”

Tần Mi Uyển liếc xéo y, ghen ghét hiện lên trong mắt, cười lạnh đáp: “Kiều Uyên… Ngươi gọi đến là thân thiết. Nhưng ngươi có đoán được vì sao huynh ấy lại ra khỏi phủ không? Ta đã có thể nghĩ cách khiến huynh ấy ra ngoài, cũng có thể nghĩ cách níu chân huynh ấy.”

Phương Tố giật mình, giờ mới hiểu được, còn đang nghĩ sao lại trùng hợp thế, không ngờ lại do cô gái trước mặt cố ý tạo ra. Vì vậy cũng không lên tiếng giục nàng giải thích, chỉ đợi nàng nói tiếp.

Tần Mi Uyển không để ý tới y, đợi trang điểm cẩn thận xong mới bỏ dụng cụ trong tay xuống. Ngẩng đầu đứng dậy, khuôn mặt vốn xinh đẹp được trang điểm xong càng thêm sắc nét, kiêu ngạo giữa đôi chân mày càng nồng đậm hơn. Nàng đến gần, túm lấy cổ tay Phương Tố, kéo y ngồi vào ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm vào y hồi lâu, lát sau, mới mở miệng kể lại chuyện cũ.


“Ta và biểu ca quen nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Từ khi hiểu chuyện ta đã bắt đầu ái mộ huynh ấy, mười mấy năm qua chỉ thừa nhận một người, không phải huynh ấy thì sẽ không gả…” Tần Mi Uyển kể, những móng tay dài chậm rãi vạch qua gương mặt Phương Tố, cười mấy tiếng oán hận, giọng nói nhẹ bẫng, “Ta biết trong lòng biểu ca không có ta, nhưng ta vẫn không muốn buông tay. Trên đời có nghìn vạn cách, cuối cùng ta cũng có cách khiến huynh ấy động lòng… Nhưng ngươi từ đâu chui ra? Chẳng chỗ nào sánh được với ta, lại dám nhanh chân đến trước.”

Nghe mùi hương phấn gần sát, Phương Tố cau mày, ngăn tay nàng lại.

“Rõ ràng là đàn ông, lại như đàn bà gả cho người khác, lòng ngươi có khó chịu không?”

Lời vừa nói ra, Phương Tố không im lặng nữa, y lắc đầu bình thản đáp: “Vì sao phải khó chịu? Là nam hay nữ, cũng đều muốn tìm một người bầu bạn đến hết quãng đời còn lại… Kiều Uyên rất quan tâm đến ta.” Lấy mảnh giấy đã giấu cả nửa ngày ra, y không muốn dây dưa thêm nữa, hỏi rằng, “Đây hẳn là biểu tiểu thư tự mình viết… Chẳng hay hai chữ ‘tình độc’, rốt cuộc là ý gì?”

Tần Mi Uyển nhướng mày, nhận lấy tờ giấy, vò nó rồi ném xuống đất. Ý cười trên mặt nàng sâu thêm, lại có vẻ dị thường, thản nhiên hỏi ngược lại: “Đường Kiều Uyên không để ai vào mắt, ngươi có từng nghĩ vì sao hắn lại thích ngươi không?”

Phương Tố không nói, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo xinh đẹp kia.

“Tình hữu độc chung… Chỉ cần có được thứ thuốc ‘Độc Chung’ này, cho dù vô tình cũng có thể sinh tình. Gì mà tình cảm sâu đậm, từ đầu đến cuối, chỉ là hắn trúng độc mà thôi… Cho dù không phải ngươi, cho dù khi đó xuất hiện trước mắt hắn là ai đi nữa, hắn cũng sẽ thành thân, cũng sẽ cho rằng mình động lòng thật sự…”

Như thể sét đánh ngang tai, đáy lòng Phương Tố lạnh cóng. Dù không muốn tin, nhưng không tin không được, quả nhiên suy đoán mông lung trong đầu y đã biến thành sự thật.

Trong khoảnh khắc, Phương Tố nhớ lại cuộc đối thoại xảy ra mấy hôm trước.

Tại sao lại đối xử với y tốt thế?

Bởi vì thích.


Vậy tại sao lại thích?

“Đúng vậy, tại sao nhỉ…”

Người ấy đáp lại như thế.

Cho đến giờ, Đường Kiều Uyên cũng không biết được tại sao, lúc đó Phương Tố cũng không hiểu, giờ đây đã hoàn toàn thông thấu…

Chẳng qua chỉ là vì tình độc mà thôi.

Người trúng tình độc, thân bất do kỷ, gì mà chung tình, gì mà tương tư, thực ra tất cả đều là hư ảo.

Độc dược “Độc Chung” hiếm thấy trên đời, khi đó Tần Mi Uyển vất vả mãi mới có trong tay. Loại độc mê hoặc tâm trí này cũng không vô hại hoàn toàn với con người, nếu người trúng độc không uống thuốc hàng tháng, chưa đầy một năm sức khoẻ sẽ cạn kiệt mà chết.

Tuy Tần Mi Uyển si mê Đường Kiều Uyên, nhưng mấy năm qua bị lạnh nhạt nhiều lần, khó tránh nảy sinh lòng thù hận, tình ý phức tạp. Nếu không phải chấp niệm thật sự quá sâu, sao nàng có thể dùng loại độc này đi tổn thương người đó.

Đường Kiều Uyên trúng độc chưa đầy một tháng. Khi đó Tần Mi Uyển tận mắt nhìn hắn uống thuốc vào miệng mà không hề hay biết, trong lòng vừa yêu vừa hận, điên cuồng vịn bàn cười to, lặp đi lặp lại một câu nói: “Lần này huynh sẽ phải thích ta…”

Nàng cười mà gần như khóc, Đường Kiều Uyên sinh nghi, sau khi biết được sự thật thì vô cùng tức giận, lập tức đẩy nàng ra, rời khỏi Đường phủ, cưỡi ngựa phóng ra khỏi thành chạy vào khu rừng không người.

Vốn dĩ, Đường Kiều Uyên không muốn vô cớ động lòng với ai, định cứ thế ở trong rừng một mình chịu qua thời kỳ thuốc phát tác. Nhưng hắn đã quên, “Độc Chung” không phải tình dược, mà là tình độc loại mạnh. Không chỉ không phai nhạt theo thời gian, mà ngược lại, nếu cứ trì hoãn không động lòng, cơ thể sẽ bị bức ép phát điên.

Đường Kiều Uyên ngồi tựa dưới tàng cây, hai mắt mơ hồ đỏ au. Nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy có người đến gần. Ý thức mơ hồ, hắn quay đầu lại, cách vài lùm cây nhìn thấy Phương Tố tới thắp hương cho mẹ.


Đường Kiều Uyên lặng lẽ nhìn, lát sau cong môi cười khẽ, chậm rãi mê man…

Tỉnh lại lần nữa, người ấy đã quên tất cả. Sau khi phát độc sẽ không nhớ bất cứ nguyên nhân kết quả nào, chỉ biết trong lòng có một hình bóng không sao quên được. Hắn đến trước mộ bia nhớ tên, sau khi về cho người đi điều tra rõ thân thế Phương Tố.

Cho đến hôm nay, vẫn ngày đêm ở chung cùng Phương Tố.

Khi đó Tần Mi Uyển không hề hay biết chuyện này, tuy chỉ nghi ngờ vì sao Đường Kiều Uyên trở về bình yên vô sự, nhưng không có nhiều thời gian tìm hiểu nguyên do. Bởi hai ngày sau, cha Tần gửi thư tới, nàng đành không cam lòng tạm quay về thành Liễu.

Hoá ra chân tướng lại hoang đường như vậy.

Phương Tố yên lặng nghe nàng nói hết, cơn sóng mãnh liệt ẩn sâu trong mắt, vẻ mặt bình tĩnh như ban đầu, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Thuốc giải đâu?”

Tần Mi Uyển hơi ngạc nhiên, vẻ mặt thoáng chốc cay độc, tức giận lớn tiếng: “Ngươi không nên đòi ta mới đúng?! Đáng lẽ ngươi phải cầu xin ta giấu giếm việc này cho ngươi, vờ như không biết gì cả, để ngươi tiếp tục làm trang chủ phu nhân chứ!”

Phương Tố nhìn nàng phát điên, chỉ lắc đầu nói: “Nếu không có thuốc giải, chẳng biết Kiều Uyên sẽ sống được bao lâu nữa…”

“Ha ha ha…” Tần Mi Uyển cười ngặt nghẽo, “Ngươi giả vờ hiền lành quan tâm như thế, hắn cũng chẳng cảm kích đâu! Hắn nhớ ra nguyên nhân rồi sẽ chán ghét ngươi, thậm chí còn có thể hận ngươi nữa… Nếu ngươi muốn thuốc giải, thì nhất định phải rời khỏi Đường phủ!”

Nàng nói từng câu từng câu không ngừng, lời lẽ uy hiếp, tràn ngập ý muốn đuổi y đi. Phương Tố kiên nhẫn chờ nàng nói xong, không hề phản bác dù chỉ một chữ, chìa tay ra với nàng.

Hồi lâu sau, rốt cuộc Tần Mi Uyển cũng bình tĩnh. Vẻ mặt trở nên mệt mỏi nồng đậm, lấy từ ống tay áo ra một gói giấy.

Phương Tố nhận vào tay, nhẹ nhàng siết lại, cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ. Thầm nghĩ, giấc mộng đẹp đã mơ lâu như vậy, rốt cuộc cũng phải tỉnh lại rồi…

May mà trong mộng viên mãn, không uổng công quen biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.