Đọc truyện Độc Chiếm – Chương 32: Em không hạnh phúc
Từ sân bay ra ngoài, tôi mới ý thức được thời tiết đã lạnh như thế rồi.
Một mình tôi xách theo túi du lịch kêu một chiếc xe taxi.
Khi tài xế hỏi tôi đi chỗ nào, tôi do dự một lát.
Về nhà sao?
Tôi nhớ Điểm Điểm, nhưng tôi không muốn gặp lại Tôn Hạo Chí.
Vì vậy tôi nói với tài xế: “Đi khách sạn Cẩm Đô.”
Lựa chọn Cẩm Đô là bởi vì nó ở khu Hà Đông cách trường học Điểm Điểm tương đối gần, lại không ở trong phạm vi thế lực của Tôn Hạo Chí, cơ hội gặp phải anh ta hoặc là đàn em của anh ta tương đối ít.
Cuộc sống sau này phải làm sao, tôi còn chưa nghĩ tốt. . . . . .
Xe chạy trên đường cao tốc, màu ánh đèn nơi xa xăm ghép thành một mảnh mông lung.
Nhìn như vậy giống như một bức đèn đuốc sáng trưng ca múa mừng cảnh thái bình.
Nhưng mà sau lưng chốn phồn hoa này, đến tột cùng trình diễn bao nhiêu bi hoan ly hợp, lại có bao nhiêu xao động bất an, ai có thể biết?
Thành phố của chúng tôi vốn là khu công nghiệp trọng điểm của phương bắc, mười mấy năm trước hơn vạn người làm trong hai mươi mấy xí nghiệp quốc doanh, căn bản nhà nhà đều có thể bảo đảm an cư lạc nghiệp, phú túc giàu có.
Cho đến một năm, có người bắt đầu mất đi công việc nghỉ việc về nhà, bao gồm cha mẹ của tôi.
Khi đó ba tôi vẫn chưa tới 50, ông không cam lòng ở tuổi này ở nhà không làm gì, vì vậy ông đến xưởng nhận tiền lương mấy chục năm tuổi nghề, cầm số tiền đó và toàn bộ tiền gửi ngân hàng lập sự nghiệp riêng của ông.
Năm thứ nhất thuận lợi ngoài ý liệu, các bằng hữu thân thích rối rít quăng tiền vào, quy mô mở rộng chợt tăng gấp mấy lần.
Cũng do không có kinh nghiệm kinh doanh ông dần không khống chế được tình thế, mất không chỉ là tiền của chính mình mà còn nợ rất nhiều tiền.
Từ đó không khí trong nhà trở nên khẩn trương, cãi vã, xô xát, động tay không ngừng nghỉ.
Tôi không nhớ rõ đến tột cùng kéo dài bao lâu, tóm lại có một ngày mẹ thu dọn hành lý ra đi không trở lại nữa.
Mà ba tôi bán nhà đi, nói qua loa với tôi: “Ba đi tìm mẹ con!”
Nhưng rồi ông ấy cũng không trở về nữa.
Bà ngoại nhận tôi trở về.
Năm đó tôi mười lăm tuổi.
Mấy năm đầu, có lúc tôi còn có thể ôm hy vọng xa vời có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ nắm tay xuất hiện tại trước mặt của tôi, nhưng vài chục năm trôi qua vẫn bặt vô âm tín.
Thật ra thì thân thích nhà tôi đối với tôi cũng không tệ, không có ai làm khó tôi một bé buộc tôi trả tiền lại.
Chính bởi vì là như thế nên khi bà ngoại bệnh nặng tôi cũng không có cách nào yêu cầu bọn họ giúp tôi.
Tôi nợ bọn họ rất nhiều rồi.
Có lúc tôi cũng cảm thán, nếu như mà tôi có một gia đình bình thường, nếu như mà cha mẹ của tôi đều ở bên cạnh có lẽ vận mệnh của tôi sẽ hoàn toàn bất đồng.
Cho nên Diệp Phi nói chỉ cần tôi có con thì tuyệt đối sẽ không ly hôn.
Anh ta rất hiểu tôi .
Tôi sẽ không rời bỏ Điểm Điểm, sẽ không để cho con bé trải qua như tôi, bất luận muốn tôi hy sinh cái gì!
Cho dù là muốn tôi và Tôn Hạo Chí hao phí cả đời. . . . . .
Nhưng lần này tôi có chút dao động.
Tôn Hạo Chí không đơn giản chỉ là người đàn ông nằm cùng giường mà còn là đại ca xã hội đen.
Mặc dù có lúc tôi lợi dụng việc anh ta dễ dàng tha thứ cho tôi, mặc dù có lúc tôi cố ý chọc giận anh ta, nhưng chỉ cần anh ta muốn bất kể lúc nào anh ta cũng có thể tổn thương tôi, mà tôi hoàn toàn không có phương pháp phản kháng. . . . . .
Nói cho cùng ở trước mặt anh ta, tôi thủy chung một mình yếu thế, hoàn toàn không có cái gì gọi là kiêu ngạo tự ái. . . . . .
Tôi thật sự có thể cùng anh ta sống với nhau cả đời sao như vậy?
Cả đời còn dài như vậy tôi không cải biến được anh ta, cũng không cải biến được mình, cuộc sống như thế rốt cuộc phải làm sao để tiếp tục?
Tôi kêu lễ tân lấy cho tôi một phòng, khi lấy ra chi phiếu từ trong ví tiền tôi bỗng nhiên cảm thấy mình rất đáng xấu hổ.
Đã nhiều năm như vậy, tôi cứ yên tâm thoải mái tiêu tiền của Tôn Hạo Chí, dựa vào bên cạnh anh ta.
Tôi không thương anh ta, nhưng tôi kết hôn với anh ta.
Sau khi cưới tôi lại giống như một người “vợ” một dạng phục tùng ý chí của anh ta.
Từ đầu tới cuối đây hoàn toàn là một bi kịch.
Nhưng mà tôi vẫn không đủ quyết tâm ngưng hẳn tất cả ở đây, nếu như mà tôi sớm quyết định rời khỏi anh ta, có lẽ Điểm Điểm cũng sẽ không nhớ con bé có một người ba xã hội đen.
Là tôi một mực lừa mình dối người đi, thân phận Tôn Hạo Chí làm sao có thể giấu diếm được?
Mối quan hệ không bình thường của chúng tôi, có thể cho Điểm Điểm hạnh phúc sao?
Tôi chán nản ngã xuống.
Trên giường có mùi cồn sát trùng nhàn nhạt, trên trần nhà vẽ hình khối đơn giản, tất cả đều xa lạ lạnh lẽo.
Tôi đã sắp ba mươi tuổi, vẫn không có một người “Nhà” nào sao?
Mấy năm này tôi luôn ở một nơi thật ra thì chưa bao giờ thuộc về tôi đi. . . . . .
Tại sao tôi lại đần như vậy?
Đến lúc rời khỏi anh ta rồi sao?
Nhưng tôi có thể mang Điểm Điểm đi được sao?
Anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?
Nếu như mà tôi mang Điểm Điểm rời khỏi cái thành phố này, đến một nơi không ai biết chỗ của chúng tôi, lần nữa bắt đầu lại. . . . . .
Thật không thể sao?
Trong tài khoản của tôi còn một ít tiền, đủ để tôi và Điểm Điểm sống trong một đoạn thời gian, thậm chí tôi có thể mở lại một cái cửa hàng nhỏ. Lần này tôi sẽ cố gắng kinh doanh, nuôi sống hai chúng tôi không thành vấn đề.
Nhưng mà Điểm Điểm cũng đã lớn rồi, nếu như mà tôi trộm bé từ bên cạnh Tôn Hạo Chí đi, bé vẫn có thể liên lạc được với Tôn Hạo Chí.
Tôi phải làm như thế nào mới có thể để cho bé nghe lời đoạn tuyệt quan hệ với Tôn Hạo Chí đây?
Chẳng lẽ muốn nói cho con bé biết ba của nó là một người xấu giết người không chớp mắt?
Không, không thể như vậy.
Con bé sẽ bị dọa sợ.
Tìm kiếm luật pháp sao?
Vậy càng không thể nào, anh ta có tiền có nhà, Điểm Điểm không thể nào được xử cho tôi.
Haiz!
Rốt cuộc phải làm gì đây?
Tôi che lại mặt. Không thấy rõ tương lai. Để cho tôi tuyệt vọng.
Mặc dù ngủ trong lo lắng bất ổn nhưng vào lúc sáng sớm tôi đã chọn một cái áo khoác sẫm màu, cổ áo dựng lên có thể che nửa gương mặt, đeo kính râm lên. Sau khi tin chắc sẽ không bị nhận ra mới vội vã ra cửa.
Từ giờ đến khi vào học vẫn còn rất sớm, cửa chính trường học còn chưa mở ra.
Tôi núp ở cây cổ thụ bên cạnh hy vọng có thể nhìn thấy Điểm Điểm lúc con bé đi học.
Không biết hôm nay ai đưa Điểm Điểm đi học, ngàn vạn lần không phải là Tôn Hạo Chí.
Điểm Điểm nhiều ngày như vậy không gặp tôi, khẳng định nhớ tôi.
Chỉ mong Tôn Hạo Chí không nói lung tung .
Những đứa bé đi học càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không thấy Điểm Điểm.
Tôi nhìn lại đồng hồ đã sắp bị muộn rồi, lúc này xe Tôn Hạo Chí mới xuất hiện ở cuối đường, chớp mắt một cái đã lái đến gần.
Điểm Điểm xuống xe, xách theo cặp sách đi vào.
Đợi đến khi bóng dáng Điểm Điểm hoàn toàn biến mất sau dãy phòng học, xe Tôn Hạo Chí mới chậm rãi khởi động. Tôi vội trốn về chỗ tối né tránh, anh ta sẽ không nhìn thấy tôi.
Đợi đến khi xe Tôn Hạo Chí lái đi xa, tôi từ trong bóng tối đi ra, do dự xem có nên đi gặp Điểm Điểm một chút hay không.
Tiếng chuông vào học vang lên, lúc bảo vệ đóng cổng thấy tôi đứng ở cửa liền hỏi: “Chị là phụ huynh học sinh sao? Có chuyện gì à?”
Rốt cuộc tôi vẫn quyết định buông tha, không nên quấy rầy con bé đi học.
Mặc dù gọi bé ra ngoài cũng không thể dẫn bé đi như vậy, ngộ nhỡ con bé hỏi tôi tại sao không trở về nhà tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Dáng vẻ Điểm Điểm giống như không vui vẻ, có phải bởi vì nhớ mẹ hay không?
Trong lòng tôi tự trách, khi quyết định sinh con bé ra tôi tự nhủ vô luận bằng cách nào cũng phải cho con bé hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi lại không làm được.
Đời người thật không thể dễ dàng hứa hẹn.