Đọc truyện Độc Chiếm – Chương 10: Cứ như vậy gặp lại
Tôi cúi đầu, nhìn tay của mình, đã qua nhiều năm như vậy, đôi bàn tay này có vẫn còn tính là “Tay Hồng Tô” không. Nhưng mà những lời thơ đầu ấy, lại trở thành vận mệnh được khắc họa chân thật của tôi và Diệp Phi, dự đoán vô cùng chính xác sự chia lìa của chúng tôi.
Bây giờ, tôi gả cho một tên lưu manh nổi tiếng xấu xa, mà bên cạnh Diệp Phi ước chừng sớm đã có một người vợ trẻ đẹp rồi. Những đêm hè kia, anh ta ngẩng đầu lên, có nhớ đến tôi không?
“Chị, không phải chị đang ngủ chứ? Buổi trưa rồi, không phải chị nói phải về thăm chị Yến Nhi sao?” Lan Lan đứng ngoài gõ cửa hỏi.
Tôi mới chú ý đến thời gian, đã qua mười hai giờ, vội vàng nói: “Vậy chị về trước đây, một mình em không sao chứ, đóng cửa sớm một chút cũng không việc gì.”
Tôi cầm găng tay đi ra ngoài, Lan Lan ở phía sau gọi lại: “Chị, không cầm áo khoác à!”
Cô ấy đưa áo khoác cho tôi, hình như nhìn ra tâm trạng tôi đang không yên, dặn dò tôi nói: “Chị, chị gọi cho chị Yến Nhi trước đi, trên đường lái xe chậm một chút, đừng có gấp quá!”
Đứa nhỏ này thật cẩn trọng, tôi gật đầu: “Được, chị biết rồi!”
Tôi gọi cho Lưu Yến trước, bảo cô ấy ăn trưa trước.
Lưu Yến nói: “Em chờ chị ăn chung. Không đói bụng, buổi sáng ăn rất nhiều đồ ăn vặt.”
Tôi không thể làm gì khác là nói cho cô ấy biết, tôi sẽ về sớm.
Buổi trưa, xe trên đường không nhiều lắm. Đi một đoạn xe tốc hành dưới đường, hơn mười phút sau, có chỗ hạ miệng cống hơi hỗn loạn, tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Một chiếc xe màu xám bạc chạy băng băng với một chiếc xe thương vụ rồi đột nhiên thắng gấp lại, tôi lái xe với tốc độ chậm như vậy, vẫn không tránh kịp. “Rầm” một tiếng, xe thương vụ đụng vào phía bên trái của tôi.
Tôi mở cửa xuống xe.
Tài xế xe thương vụ là một cậu thanh niên trẻ tuổi, vội vàng hấp tấp xuống xe nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Phía bên trái đột nhiên có xe đi tới, tôi muốn tránh hắn liền đụng vào cô.”
Tôi cúi đầu kiểm tra xe, trừ đèn xe bị đụng nứt, ngược lại những cái khác không hề gì: “À, cũng may, sự cố nhỏ thôi.”
Đối phương gặp tôi không so đo, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, trên xe có ông chủ, thật sự không có thời gian, cô xem giải quyết riêng được không?”
Tôi gật đầu, tôi cũng vậy không có thời gian.
Cậu nhóc cúi đầu vừa nhìn xe của tôi, lấy tiền từ trong túi ra hai, ba tờ một trăm tiền mặt đưa tới: “Đổi lại đèn xe không biết có đủ hay không, tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy. Hoặc là, tôi để số điện thoại lại cho cô, không đủ thì cô tìm tôi.”
Tôi không nhận tiền, cười nói: “Thôi, lần sau cẩn thận chút.”
Cậu nhóc ngẩn người một lát: “Như vậy không tốt đâu, vậy thì không biết xấu hổ rồi.”
Tôi xua tay.
Cửa sổ xe yên tĩnh quay xuống, một giọng nữ trong trẻo nói: “Tiểu Vương, như thế nào rồi? Không đủ tiền sao? Cô ta cần bao nhiêu, tôi đưa cho cậu trước.”
Tôi quay đầu lại nhìn, trong cửa sổ xe lộ ra một gương mặt xinh đẹp, mốt tóc ngắn, trang điểm trẻ trung. Tôi chỉ liếc nhìn, liền nhanh chóng quay lại, nói với tài xế nhỏ tuổi: “Cứ như vậy đi, cậu lui về phía sau một chút, để cho tôi đi trước.”
Cậu nhóc tài xế vội đồng ý một tiếng rồi đi mở cửa xe, bỗng trong cửa sổ xe truyền ra một thanh âm khác: “Đợi đã.”
Tôi nhất thời ngây người, không dám quay đầu lại, tay kéo cửa xe trong nháy mắt lạnh như băng.
Cửa xe phía bên kia mở ra, có người bước xuống, đi thẳng đến phía sau tôi.
Tôi khẩn trương đến nỗi không nhúc nhích được.
“Tiểu Tây?” Anh ta ở phía sau dịu dàng gọi tên tôi.
Thanh âm này quá quen thuộc.
Cuối cùng tôi cũng phải gặp anh ta.
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều chuyện trước kia ùa tới, nhớ lại giống như phim ảnh ở trước mắt tôi xẹt qua.
Vô số lần tôi suy nghĩ cảnh tượng gặp nhau của tôi và Diệp Phi. Nhưng khi gặp lại anh ta, tôi vẫn không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Nếu như tôi không quay đầu, còn có thể nhìn thấy Diệp Phi của bảy năm trước không?
Nếu như anh ta vẫn là anh ta, mà tôi lại không còn là tôi, đến tột cùng là may mắn hay là đau khổ?
Gặp lại tôi, anh ta sẽ trách móc sự rời đi của tôi không kiên trì mà buông tha? Có thể nói anh ta hiểu quyết định của mà bằng lòng tha thứ tất cả sao?
Lưng của tôi cứng đờ giống như bàn đá, lại có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh phía sau tôi.
Thời gian có lẽ chỉ qua mấy giây, đối với tôi lại lâu giống như một thế kỷ vậy.
Cho đến khi anh ta nói : “Tiểu Tây! Thật là em!”
Anh ta đã đi đến gần hơn, tôi không thể im lặng nữa, đành phải xoay người: “Xin chào, Diệp Phi.”
Chính ngay lúc này, tôi đã quyết định, bất luận như thế nào phải luôn nhớ mỉm cười.
Anh ta đứng ở ngay phía sau tôi, ăn mặc phẳng phiu, tôi cần phải lùi về sau vài bước, mới không đến nỗi phải ngửa đầu nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta gầy.
Càng thêm mạnh khỏe kiên cường.
Đường nét trên mặt hiện ra một loại cương nghị.
Ngày trước là một nam sinh đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái, bây giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành khôi ngô tuấn tú.
Không có gì thay đổi, chỉ có cặp mắt kia, vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.
Đã qua nhiều năm như vậy, chịu nhiều đau khổ như vậy, tại sao đôi mắt của anh ta vẫn giữ được sự trong sáng như thế?
Khóe miệng Diệp Phi khẽ nhếch, cũng cười nói với tôi: “Xin chào, Giang Tiểu Tây.”
Anh ta không nhúc nhích vẫn nhìn vào mặt tôi, mà tôi đang cố gắng mỉm cười, không để cho mình lộ ra sơ hở.
Là bản thân tôi quyết định rời đi, không có lý do gì khiến anh ta lo lắng. Tôi cũng không muốn cho mình cơ hội giải thích. Nó không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi Diệp Phi cẩn thận quan sát tôi, thở phào nhẹ nhõm: “Em một chút cũng không thay đổi.”
Là sợ tôi biến dạng thành bà lão hay sao?
Tôi lắc đầu: “Làm sao không thay đổi được…”
Dù sao cũng đã qua bảy năm.
Tôi vô thức đưa tay lên sờ mặt, bỗng rất muốn chui vào trong xe soi gương.
Dáng vẻ của tôi có phải quá tiều tụy không? Tôi khẩn trương nghĩ.
Diệp Phi lại nói: “Giống trong trí nhớ của anh như đúc.”
Tôi lập tức xót xa trong lòng, giữa chúng tôi chỉ còn lại trong trí nhớ.
Tôi vội vàng cúi đầu, nụ cười trên mặt không còn tươi như trước.
Giày trên chân anh ta được lau rất sáng bóng, quần tây có li quần thẳng tấp, trên áo sơ mi trắng là những đường vân màu xanh lam nhạt, tôi không nhớ rõ trước đây anh ta có ăn mặc như vậy không.
Đúng vậy, khi ở bên tôi, anh ta chỉ có thói quen mặc quần jeans.
Bây giờ, là cô ấy giúp anh ta chuẩn bị sao. Đôi giày cao gót xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, người phụ nữ trong xe đã đi xuống, đứng bên cạnh Diệp Phi.
“Diệp Phi, không giới thiệu một chút sao?” Giọng nữ hỏi nghe thật êm tai.
Tôi ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chuẩn bị xong nụ cười.
Thật ra cũng không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, có lẽ cô ta thật sự không nhớ ra.
Diệp Phi do dự một chút: “Tiểu Tây, đây là bạn của anh……Châu Ý Hàm. Ý Hàm, đây là……Giang Tiểu Tây.”
Nụ cười trên mặt Châu Ý Hàm rõ ràng cứng đờ trong chốc lát, sau đó khoác cánh tay của Diệp Phi vô cùng thân thiết, mỉm cười nói: “Xin chào, Giang Tiểu Tây. Tôi luôn nghe Diệp Phi nhắc đến cô.”
Cô ta càng xinh đẹp hơn.
Tóc dài được cắt ngắn, tóc xoăn được đánh rối rất đáng yêu, nhộm màu hạt dẻ.
Nhưng mà, tôi vẫn có thể nhận ra được, nét ngây thơ trên mặt cô ta không thay đổi, chỉ người phụ nữ được cưng chìu mới có được thần sắc như vậy.
“Xin chào!” Tôi cười với cô ta, cố gắng kiềm chế bản thân, không để ánh mắt dừng ở cánh tay khoác trên người Diệp Phi.
Bầu không khí có chút không được tự nhiên, đúng lúc điện thoại của tôi vang lên.
Tôi vội nhận máy, là Lưu Yến: “Chị Tiểu Tây, em sắp sinh rồi!” Tôi vừa mới bắt máy, liền nghe được giọng của cô ấy khàn khàn nói một câu như vậy.
“Yến Nhi, bây giờ như thế nào rồi? Còn có thể kiên trì một chút không? Chị lập tức quay về!”
Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi nhất định đã trở nên rất căng thẳng, bởi vì Diệp Phi lập tức theo tôi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lưu Yến đang ở nhà em, hình như sắp sinh rồi.” Tôi buột miệng nói ra, sau đó liền hối hận.
“Lưu Yến?” Diệp Phi nhíu mày: “Mọi người vẫn liên lạc với nhau sao? Cô ấy như thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không biết nữa, em lập tức về nhà đón cô ấy.” Không kịp nói lời tạm biệt với bọn họ, tôi đã mở cửa xe sắp ngồi vào.
Diệp Phi kéo tôi lại, lấy chìa khóa trên tay của tôi: “Để anh lái.”
Tôi trơ mắt nhìn anh ta ngồi vào xe.
“Mau lên đây!” Anh ta vẫy tay với tôi, đồng thời cũng khởi động máy.
“Diệp Phi, việc này……” Tôi còn đang chần chờ.
Anh ta không để ý đến tôi, quay đầu nói với Châu Ý Hàm: “Ý Hàm, tự em đi họp đi, tài liệu đều ở trong đĩa CD.”
Quay đầu lại nhìn thấy tôi vẫn còn đứng đờ ra đấy: “Em không lên xe sao? Cũng không phải anh không biết đường.”
Tôi đành phải đi qua hướng ghế phụ, khi đi ngang qua Châu Ý Hàm, tôi có chút áy náy.
Rất muốn giải thích với cô ta, nhưng không biết phải nói từ đâu.
Sắc mặt của cô ta không tốt lắm, lui về phía sau vài bước, để nhường đường.
Thật ra cảnh tượng này không phải lần đầu tiên.
Kỹ thuật lái xe của Diệp Phi so với tôi tốt hơn nhiều, chưa được mười phút đã đến trước cổng nhà tôi. Vú hoảng hốt chạy ra mở cổng, tôi không kịp hỏi liền chạy vào.
Lưu Yến đang nửa nằm trên ghế sa lon, trên mặt đều là mồ hôi, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, lập tức khóc rồi nói với tôi: “Chị Tiểu Tây, em sợ. Rất đau!”
Tôi an ủi cô ầy: “Đừng hoảng sợ, kiểm soát hơi thở. Chúng ta đến bệnh viện.”
“Em đi không nỗi, vừa mới nãy chân bị trẹo rồi.” Cô ấy vừa thở dốc, vừa nói.
Diệp Phi từ phía sau tôi đi tới nói: “Anh đến đây.”
Đầu tiên Lưu Yến kinh hãi hô lên, sau đó vui mừng đến quên cả đau: “A, đây không phải là anh Diệp Phi sao!”
Diệp Phi cười: “Đúng vậy. Em thật là béo.” Anh ta vẫn không quên đấu võ mồm với Lưu Yến, rất giống như trước đây.
Lưu Yến lập tức nói lại: “Anh gầy đến trông như ông già……” Lời còn chưa dứt, lại bắt đầu đau hừ hừ.
Tôi giúp cô ấy đếm nhịp, để cô ấy dựa vào tần số của tôi mà hít thở.
Đau bụng đẻ đi qua, cô ấy dần dần bình tĩnh lại.
Diệp Phi khom người xuống, ôm ngang Lưu Yến từ trên ghế sofa lên, cúi đầu nói với cô ấy: “Ôm anh đi, anh không thể bảo đảm có ôm được em không, hơn hai trăm cân sao?”
Lưu Yến vừa đau đến không thể chịu nỗi, vừa giận đến tức cười, ôm cổ Diệp Phi rồi nói với tôi: “Chị Tiểu Tây, chị cũng không quản anh ta!”
Trong lòng tôi hồi hộp một chút, bây giờ tôi lấy thân phận gì quản anh ta?
Đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, tôi hất đầu, thúc giục bọn họ: “Còn cãi nhau được à, mau đi thôi.”
Diệp Phi ôm Lưu Yến trên tay, bước từng bước dài đi ra cửa. Tôi chạy đến trước mặt anh ta, giúp anh ta mở cửa.
Anh ta cẩn thẩn đặt Lưu Yến vào ghế ngồi phía sau, tôi cũng lên xe từ hướng khác, ôm Lưu Yến, nói với Diệp Phi: “Đi bệnh viện phụ sản!”
Vú xuất hiện ở phía sau, ghé vào cửa sổ xe hỏi tôi: “Một lát nữa Điểm Điểm tan học, tôi đi đón bé nhé?”
Tôi nghĩ một chút, xem tình hình này tôi khẳng định sẽ không kịp, vú đi tôi không yên tâm lắm……
Vì thế tôi nói: “Vú, phiền vú gọi điện cho Hải Ba, để anh ta giúp một tay đi đón Điểm Điểm.”