Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 56: Gặp Triệu Vân Sâm


Đọc truyện Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời – Chương 56: Gặp Triệu Vân Sâm

Editor + Beta: Vi

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Chiều cao của Triệu Vân Sâm vẫn thấp hơn Triệu Húc Hàn nửa cái đầu, ước chừng cao khoảng 1m78, vóc dáng cao gầy, làn da trắng trẻo, đôi mắt phượng nhìn mười phần đào hoa, khuôn mặt có chút non nớt, nhưng quả thật rất tuấn tú.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt theo đuổi hắn, đàn bà bên cạnh Triệu Vân Sâm đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt qua lại.

Nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt vô cùng khinh bỉ gu đàn ông hồi trước của mình, mấy cái loại công tử non nớt này có gì mà đi coi trọng, hoàn toàn không có vẻ trưởng thành, quan tâm, đàn ông như Triệu Húc Hàn.

Hơn nữa nói tới ngũ quan, ngũ quan Triệu Húc Hàn như một bức tượng được thượng đế điêu khắc vậy, còn Triệu Vân Sâm cũng được coi như là thanh tú đi.

Nhưng hai người vẫn có điểm giống nhau, ví dụ như phần dưới lỗ mũi, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có đặc điểm chung.

Triệu Húc Hàn vẫn làm mặt lạnh, còn Triệu Vân Sâm cười cười đầy ti tiện.

“Chú ba.” Triệu Vân Sâm vội vàng chào anh, nhưng tiếng kêu này nghe sao có chút bất đắc dĩ bên trong.

Chờ tới khi anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt phía sau Triệu Húc Hàn, đôi mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt?” Triệu Vân Sâm khiếp sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt trước mặt.

Kỷ Hi Nguyệt này với người hắn biết có phải cùng một người không?

Vốn là hồi trước, Kỷ Hi Nguyệt gặp gơ Triệu Vân Sâm là ở quán rượu, lúc ấy Kỷ Hi Nguyệt đã mười tám, Triệu Vân Sâm cũng vậy.

Lần đầu tiên gặp Triệu Vân Sâm, Kỷ Hi Nguyệt đã nhất kiến chung tình, cho nên sau đó vì theo đuổi hắn mà tự trang điểm bản thân trở nên diêm dúa, lòe loẹt, đặc biệt là môi, đôi môi đỏ tươi như lửa vậy, hy vọng hắn nhìn cô sẽ thấy cô rất yêu mị uyến rũ.

Bởi vì cô có để ý rằng Triệu Vân Sâm thích mấy người phụ nữ trong quán rượu, tuổi của họ cũng tương đối lớn nên luôn trang điểm lòe loẹt.

Mà cô mới chỉ là một học sinh, muốn làm Triệu Vân Sâm chú ý đương nhiên phải biến mình thành gu của hắn, cho nên mỗi khi gặp Triệu Vân Sâm, cô phải trang điểm hơn một tiếng.

Lúc ấy chẳng qua cô vẫn chỉ là học sinh trung học, vì không muốn cho nhà trường biết cô đến quán rượu, cô đưa cho đám bạn một ít tiền, bởi vì cô có tiền cho nên chỉ cần Triệu Vân Sâm đến đó, cô cũng nhất định có mặt.

Chẳng qua cứ lần lượt nhìn Triệu Vân Sâm qua lại với những người đàn bà khác, cô vô cùng thương tâm/


Sau đó cha Kỷ biết chuyện, khuyên cô nhiều lần, nhưng khi đó cô đến tuổi phản nghịch, ai nói cũng không nghe, nhưng chỉ cần Triệu Vân Sâm bảo cô làm gì, cô sẽ không nói hai lời đi làm ngay.

Ví dụ như trong quán rượu, Triệu Vân Sâm bảo cô đi chơi oẳn tù tì uống rượu với đám bạn của hắn, cô sẽ vô cùng vui vẻ, có những lần cô uống say như chết, còn có những lần suýt chút nữa bị mấy tên khốn nạn kia chiếm tiện nghi..

Nếu không có Triệu Húc Hàn chăm sóc, cô đã sớm sa đọa đến không ra hình người, cũng sớm sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi trọng sinh, một lần nữa gặp lại Triệu Vân Sâm, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có vô vàn cảm xúc khác nhau.

Triệu Húc Hàn thấy hai người mắt đối mắt với nhau, hơi thở xung quanh bỗng chốc lạnh lẽo, trong đôi mắt là những tia hung ác ngưng đọng lại.

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên phát hiện nhiệt độ bên người bị hạ thấp, mới giật mình nhận ra mình đang nhìn Triệu Vân Sâm đến ngây người.

“Triệu Vân Sâm, tôi đúng là ngu xuẩn mới theo đuổi anh nhiều năm như vậy, đêm đó anh lại bỏ thuốc với tôi?” Kỷ Hi Nguyệt đã nhận ra Triệu Húc Hàn không được bình thường, vội vàng thay đổi sắc mặt, trực tiếp chỉ tay thẳng vào mặt Triệu Vân Sâm.

“Cái gì?” Triệu Vân Sâm sửng sốt, tùy tiện nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nói bậy cái gì đó? Tôi bỏ thuốc cô? Nhìn dáng vẻ của cô còn cần bỏ thuốc sao? Chỉ cần tôi ngoắc tay, cô liền tự động nhào tới rồi.

Kỷ Hi Nguyệt như muốn bùng nổ, nhưng hắn nói cũng đúng, bây giờ cô không thể thừa nhận được.

Thừa nhận cũng coi như là đang nói lúc trước cô lừa gạt Triệu Húc Hàn, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Thà giả ngu cũng không được nói thật.

Hơn nữa tên tra nam Triệu Vân Sâm này, không thích cô dù chỉ một chút, vì sao còn đối với cô như gần như xa vậy chứ? Không phải cô giúp hắn gọi mấy thứ heo chó rồi à? Thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông cho hắn rồi còn gì?

Nhưng cuối cùng tại sao lại tự nguyện muốn đi thuê phòng với cô? Sự bố thí cuối cùng ư?

Không, nói đúng hơn là vì cô tự nói mình là xử nữ, đêm đó Triệu Vân Sâm không tin, cho nên mới nghiệm chứng thử.

Giờ nghĩ lại, Triệu Vân Sâm đoán rằng cô là khách quen của quán rượu, hẳn đã sớm không còn là một cô gái thuần khiết nữa, cho nên mới không muốn chạm vào cô.

Triệu Vân Sâm tuyệt đối là một tên tra nam, coi thường phụ nữ, đùa bỡn cô lâu như vậy, giờ cô phải trêu đùa lại hắn mới đúng chứ.

“Không đâu, tối đó đầu óc tôi vẫn mơ màng, bị anh kéo đi, nhưng tôi không biết là anh kéo tôi để đi thuê phòng, Hàn ca, anh ta gạt anh đó!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường [1].


[1] Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để chiếm lợi thế.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Triệu Vân Sâm.

Triệu Vân Sâm giận đến sắc mặt tái mét: “Kỷ Hi Nguyệt, nữ nhân xấu xa này, cô đừng vu oan cho tôi! Chú ba, chú đừng có tin cô ta, trước đây cô ta là người như thế nào, chú cũng biết rõ đấy!”

Triệu Vân Sâm rất sợ hãi, hắn cũng giống Kỷ Hi Nguyệt vậy, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Triệu Húc Hàn.

Bởi vì anh không chỉ là gia chủ Triệu gia, mà anh còn là một đại ma đầu chân chính, người khác không biết những chuyện anh làm, nhưng hắn là người Triệu gia sao có thể không biết?

Cha hắn là Triệu Hằng Sinh đã nhắc hắn rất nhiều lần là không nên trêu chọc vào chú ba Triệu Húc Hàn, nhưng cũng vì Kỷ Hi Nguyệt mà hắn đã bị chú ba cảnh cáo nhiều lần.

Hôm đó hắn như bị ma nhập vậy, uống một chút rượu, sau đó Kỷ Hi Nguyệt lại còn thân mật với hắn như vậy, còn nói cô vẫn là xử nữ, hắn hung hăng sôi máu lên, nói đi thuê phòng với cô.

Thật ra thì sâu trong lòng hắn là vì hắn biết Kỷ Hi Nguyệt chính là người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn nhắm trúng, cho nên hắn muốn thử một chút, đội cho người chú đáng ghét kia cái nón xanh.

Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đồng ý, trong đôi mắt kia đều tỏa sáng long lanh, khiến cho hắn động tâm.

Thế mà hắn dám mạnh mẽ kéo cô đi nữa! Lại còn bỏ thuốc?

“Trước kia tôi luôn bị anh lừa gạt, còn tưởng anh là chính nhân quân tử, ít nhất là đối với tôi, bởi vì anh chưa bao giờ chạm vào tôi cả, nhưng không nghĩ là đếm đó anh bỏ thuốc tôi, nếu không có Hàn ca, tôi sẽ bị anh….” Kỷ Hi Nguyệt ủy khuất.

Cô nghĩ với kỹ thuật diễn này cô có thể đi giật giải Oscar.

Triệu Vân Sâm tức đến run cả người, An Hoa đứng đằng sau trầm giọng nói: “Đêm đó thiếu gia không bỏ thuốc Kỷ tiểu thư, rượu đều đã được thuộc hạ kiểm tra.”

“Hừ, cô kiểm tra, chẳng lẽ anh ta không lén bỏ vào được.” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ nhìn An Hoa, “Lần trước anh cũng đi gọi tôi tới phòng chờ thiếu gia nhà anh, chẳng qua là tôi không muốn, đúng là chủ nào chó nấy!” Kỷ Hi Nguyệt khẩu nghiệp không buông tha bất kì ai.

“Cô!”Gương mặt An Hoa sầm lại vì tức tối.

Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ là một kẻ vô pháp vô thiên, đại tiểu thư ngang ngược, nói ra mấy lời này cũng chỉ bình thường thôi.


Nhưng lời nói và dáng vẻ thanh thuần này của cô đúng là chẳng ăn nhập gì cả.

Ông trời đúng là không có mắt.

Thật ra thì thiếu gia và anh ta đều biết Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ được gia chủ coi trọng, đã bị cảnh cáo nhiều lần, sao dám đụng vào nữa, chỉ là dáng vẻ tử triền lạn đả [2] của cô khiến cho người ta câm nín.

[2] tử triền lạn đả: quấn mãi không bỏ, da mặt dày.

Hơn nữa cô còn nói nếu Triệu Vân Sâm không để ý tới cô, cô sẽ nói với Triệu Húc Hàn là hắn khi dễ cô.

Đây đặc biệt là một tiểu ma nữ.

Đây mới được coi là phản dame nè!

Vấn đề là hôm nay Triệu Húc Hàn muốn thiếu gia gặp Kỷ Hi Nguyệt để làm gì?

Chẳng lẽ anh tin Kỷ Hi Nguyệt nói thật? Tin là thiếu gia sẽ bỏ thuốc cô? Cho nên Triệu Húc Hàn chưa hết giận muốn đánh thiếu gia một trận nữa?

Nghĩ đến lần đó trong phòng, Triệu Húc Hàn như hóa thú vậy, anh ta thật không dám tưởng tượng.

Quá đáng sợ, từng nắm đấm cứ vung vào mặt thiếu gia, trên người là máu thịt hỗn độn, khiến đến anh ta còn không dám nhìn.

Quan trọng là đánh thiếu gia thành đầu heo, cả người không có chỗ nào ổn cả, nhưng hết lần này đến lần khác đều không bị nổi thương, bản lĩnh đánh người đúng là vô địch thiên hạ.

Mà anh ta thì bị Tiếu Ân và Vô Cốt giữ chặt, không thể giúp được thiếu gia.

Gia chủ Triệu Húc Hàn, đã được khắc sâu trong lòng anh ta là một người tàn bạo nhưng lại vô cùng lợi hại.

Anh ta chỉ hi vọng thiếu gia nhà mình đừng đi trêu chọc Kỷ Hi Nguyệt nữa, cùng đừng đụng chạm gì vào bất kì đồ nào của gia chủ,

“Rất tốt!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói hai chữ, ngăn chặn cuộc cãi vã.

Cố Cửu đã ngồi xuống đung đưa chân, thấy Triệu Húc Hàn lên tiếng, hắn nhìn Triệu Vân Sâm cười gian manh.

“Triệu đại thiếu gia, vết thương lành cũng nhanh đấy?”

Triệu Vân Sâm tức giận ngồi xuống, nhìn Cố Cửu cười lạnh: “Cửu thiếu, anh đây là xem kịch vui không thấy mệt đúng không, anh cứ bình tĩnh, kịch vui còn đặc sắc hơn ở phía sau.


Cố Cửu cười haha: “Được đó, Triệu đại thiếu gia đã có lòng nhắc nhở như vậy, đương nhiên tôi phải bình tĩnh rồi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ba người đàn ông đều đã ngồi xuông, cô cũng ngồi theo.

Một chiếc bàn ăn to, có tổng cộng bốn người, mỗi người ngồi một góc, vô cùng rộng rãi, có thể nhìn rõ vẻ mặt của ba người còn lại.

Kỷ Hi Nguyệt không dám nhìn Triệu Vân Sâm lâu, mà có nhìn cũng chỉ nhìn vẻ mặt tức giận của anh ta, hơn nữa còn bốn phía xung quanh Triệu Húc Hàn bị lạnh đi.

Bữa cơm này tối nay, muốn cô gặp Triệu Vân Sâm cũng không biết để làm gì.

Nhưng cô tuyệt đối không được khiến anh nghĩ cô vẫn còn si mê là được.

Thức ăn vô cùng tinh xảo, Triệu Húc Hàn chẳng nói gì, mọi người cũng không dám nói, chỉ vùi đầu vào ăn cơm.

Nhưng Triệu Vân Sâm đâu có ăn được, cứ nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, một là thấy Kỷ Hi Nguyệt giống như lột xác thành người khác vậy, hai là tự hỏi chú ba tìm mình để làm gì?

Anh không cho hắn lại gần Kỷ Hi Nguyệt, nhưng tại sao lại gọi đi ăn cơm?

Cố Cửu dương dương tự đắc, vừa ăn cơm lại còn chơi điện thoại, Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết Triệu Húc Hàn gọi cô tới để làm gì.

Một bữa ăn diễn ra trong im lặng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Vân Sâm ăn trong thấp thỏm bất an, chẳng thấy ngon gì cả.

Cuối cùng, Triệu Húc Hàn đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, sau đó dùng khân lông lau tay, nâng mắt nhìn Triệu Vân Sâm ngồi đối diện.

“Vân Sâm, chú đã nói chuyện qua với cha cháu, để cho cháu đi Thụy Sĩ hoàn thành tốt nghiệp.” Triệu Húc Hàn phong khinh vân đạm nói.

“Cái gì? Tại sao chứ, cháu không đi! Cháu không muốn xuất ngoại!” Triệu Vân Sâm vội vàng phản đối, anh em tốt của hắn đều ở đây, hắn không muốn đi đâu hết.

“Chú ba, chú không thể vì người phụ nữ này mà đuổi cháu đi được.” Triệu Vân Sâm la lên.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn hắn, ngay sau đó liếc về Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt hơi sửng sốt, ngay sau đó cười mỉa mai: “Hàn ca, người này không có lòng tốt, đưa đi càng hay, đỡ nhìn thấy phải bực mình.” Kỷ Hi Nguyệt cứ như thế mà coi Triệu Vân Sâm như đồ vật giẫm nát dưới lòng bàn chân.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm thiếu chút nữa đập bàn gào thét.

Hắn không hiểu nổi, sao bây giờ Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều đến vậy, trước kia rõ ràng cô thích hắn đến mức có thể nghe hắn nói gì cũng làm, sao giờ lại như vậy, chẳng lẽ bị chú ba dọa sợ?

“Ai quá đáng, có anh mới quá đáng ý, lần trước nếu không phải tôi cơ trí, anh đã dâng tôi lên cho Khâu thiếu rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nổi giận mắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.