Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 4: Mở màn bữa tối


Đọc truyện Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời – Chương 4: Mở màn bữa tối

Editor: Vi + Beta: Điêu

Tài xế không nói gì nữa, giẫm mạnh chân ga. Kỷ Hi Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài xe, vẻ mặt đầy lo lắng.

Trời đừng tối nhanh như vậy mà. Nếu về muộn cô sẽ tiếp tục bị giam lỏng. Mới nghĩ đến đây, gương mặt nhỏ trở lên trắng bệch. Bây giờ ngàn vạn lần cô không thể chọc Triệu Húc Hàn tức giận.

Sau hơn nửa canh giờ ngồi trên xe, tài xế nhìn Kỷ Hi Nguyệt trả tiền rồi nhanh chóng xuống xe, chạy về phía cổng sắt cao chạm trổ hoa văn, giống như có chút hả hê muốn xem xem cô gái này có thể vào được trong đó hay không. Dù sao bây giờ hắn cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi.

“Tôi đã về rồi, tôi đã về rồi!” Kỷ Hi Nguyệt đứng trước cổng vẫy vẫy hai tay kêu to.

Sau đó người tài xế trợn mắt há hốc miệng. Cánh cổng sắt thật sự mở ra. Cô gái chạy nhanh vào căn biệt thự khổng lồ trông như quái vật kia.

“Vương Bá, Đại ma vương, à không, Triệu Húc Hàn đã về chưa?” Trên đầu Kỷ Hi Nguyệt đổ đầy mồ hôi, chuyện đầu tiên cô muốn làm đương nhiên là phải hỏi xem Triệu Húc Hàn đã về chưa.

“Thiếu gia vẫn chưa về. Nhưng có nói sẽ về dùng bữa tối, hay là Kỷ tiểu thư cứ vào rửa mặt trước, bộ dạng cô thế này có thể sẽ khiến thiếu gia không thích.”

Vương Bá là một người đàn ông trung niên đầu trọc khá bảo thủ. Biệt thự này từ trên xuống dưới đều do ông quản lý. Tất cả đều vô cùng ngay ngắn, trật tự, sạch sẽ. Một chiếc lá rơi của những chậu hoa lan trong sân cũng không ai thấy cả.

“Được, tôi sẽ đi ngay!” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nguy hiểm thật, may mà tốc độ của mình nhanh.

Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn luôn không thích cô ăn mặc và trang điểm xấu xí. Mỗi khi hắn thấy cô như thế thì biểu cảm trên mặt vô cùng thịnh nộ. Đến khi về nhà, nếu thấy cô vẫn còn bẩn thỉu như thế, hắn nhất định sẽ dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng của mình để lăng trì xử tử cô.

May mắn thay, Kỷ Hi Nguyệt có một vài bộ quần áo trong biệt thự này. Vì một lần bị Triệu Húc Hàn bắt được, sau đó hắn đã chuẩn bị quần áo cho cô. Hơn nữa tất cả quần áo và trang sức đó đều từ những nhãn hiệu lớn.

Nhưng khi ra ngoài Kỷ Hi Nguyệt lại quay về với bộ trang phục phóng viên quen thuộc – bộ quần áo mà cô phải ra sức liều mạng mới giữ lại được.

Sau khi tắm rửa xong, cô thay một bộ đồ màu trắng sữa mặc ở nhà. Mái tóc gợn sóng được cô buộc đuôi ngựa gọn gàng. Xuống lầu, cô thấy có chút mệt mỏi, cảm giác cả người lâng lâng, choáng váng.

Bỗng nhiên bên ngoài sân truyền đến tiếng đóng cửa ô tô. Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cả cơ thể căng thẳng đứng bật dậy. Ở bên ngoài cô mạnh mẽ ra sao đi nữa, nhưng khi đối mặt với Triệu Húc Hàn, trong lòng cô vẫn tồn tại bóng đen của quá khứ.

Thân hình cao lớn rắn rỏi đi đến. Ánh mắt của Triệu Húc Hàn nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên, vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn không nói gì mà đi luôn lên lầu.

“Kỷ tiểu thư, sắp tới giờ dùng bữa rồi. Cô nên đến phòng ăn ngồi trước.” Vương Bá nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Khi nãy đối mặt với Triệu Húc Hàn Kỷ Hi Nguyệt vốn định cười một chút với hắn. Kết quả là nhìn thấy gương mặt chẳng khác gì cỗ quan tài kia,cô sợ hãi không dám nở nụ cười. Cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng cười gượng cứng ngắc. Trái tim bị doạ đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực.

Đi vào phòng ăn sáng sủa rộng rãi, bên ngoài cửa sổ là hoa viên, với muôn loài hoa lan quý hiếm đang đua nở. Nhờ vậy, tâm trạng khẩn trương sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt cũng dần bình tĩnh trở lại.

Sau khi uống xong một cốc nước hoa quả, Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến. Cô sợ hãi vội vàng đứng bật dậy giống như một đứa trẻ biết nghe lời.


Triệu Húc Hàn bước đến vị trí chủ vị, liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi ngồi xuống. Kỷ Hi Nguyệt đang muốn ngồi xuống theo Triệu Húc Hàn, bỗng nghe thấy tiếng ho khan của anh, sợ tới mức cơ thể theo bản năng lại đứng bật dậy, vô cùng bối rối nhìn anh.

“Ngồi xuống.” Thực ra vừa nãy Triệu Húc Hàn có ý bảo cô ngồi xuống. Chẳng qua là không thích ứng được với dáng vẻ nghe lời như một đứa trẻ của Kỷ Hi Nguyệt ngày hôm nay, nên mới ho khan để làm dịu đi bầu không khí.

Triệu Húc Hàn không nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt phản ứng mạnh như thế. Nhìn dáng vẻ đầy hoảng sợ này của cô, không lẽ tối hôm qua đã dọa cô thật rồi sao?

“A!” Kỷ Hi Nguyệt nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống, vội vàng cúi đầu nhìn bàn ăn, trong lòng không ngừng ra sức nghĩ nên nói cái gì? Căn bản là kiếp trước cô chưa bao giờ nói chuyện với anh một cách tốt đẹp. Mỗi lần gặp nhau, cô giống như một quả bom sắp nổ, vừa nhìn thấy người đàn ông này là không có lời lẽ nào hay cả.

“Thiếu gia, món khai vị thiếu gia muốn dùng đồ nóng hay lạnh ạ?” Vương Bá đi tới hỏi.

Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, rồi nói luôn: “Tôi đồ lạnh, còn cô ấy dùng nóng.”

“Vâng.” Vương Bá nhận lệnh đi làm.

“Tôi… tôi cũng có thể ăn đồ lạnh.” Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ nếu cô nói muốn ăn gì chắc cũng không gây ra tranh cãi đâu.

Trong nháy mắt, Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén làm Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức vội vàng sửa lại lời nói: “À, vậy tôi ăn nóng là được rồi.”

Triệu Húc Hàn không nói gì. Ánh mắt dịu lại một chút. Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.Xem ra cái gì cô cũng phải nghe theo anh rồi.

Đúng là Đại Ma Vương!

Sau đó đồ ăn được mang lên, Triệu Húc Hàn vô cùng tao nhã dùng cơm. Song bởi vì Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng nên dao nĩa va chạm vào đĩa phát ra tiếng động, chính cô nghe cũng thấy đau răng.

“Hôm nay cô đã làm gì?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Triệu Húc Hàn vang lên. Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức làm cái nĩa rơi xuống bàn ăn, phát ra âm thanh chói tai.

Triệu Húc Hàn vừa nhíu mày thì Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Thiếu chút nữa cô đã khóc lên.

“Từ từ, không cần vội.” Thật sự Triệu Húc Hàn không hiểu vì sao sau đêm đó Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi lớn như vậy. Sợ anh thành ra như thế, chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua anh đã quá thô lỗ?

Nhưng anh cảm thấy thái độ của Kỷ Hi Nguyệt đối với anh trong ba năm qua sẽ không thay đổi nhanh đến như vậy được. Lẽ nào do tối qua thật sự là anh đã quá thô lỗ rồi? Xem ra cần phải gọi A Cửu tới đây xem sao mới được.

Mặc dù nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ này của cô có chút không quen, nhưng dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với dáng vẻ giương nanh múa vuốt với anh trước kia.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm mắng mình không có tiền đồ. Sống lại lần nữa ngược lại không có can đảm chửi ầm lên với anh giống như trước. Bây giờ cũng không phải muốn cãi nhau, chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà, có cần phải sợ hãi đến như vậy không?

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi thật sâu nói: “Tôi… tôi đến đài truyền hình sau giờ ngọ. Sau đó đi phỏng vấn lấy tin tức, ban đầu còn phải làm bản thảo đưa tin tức lên TV, nhưng mà đã đồng ý với anh về ăn cơm tối, vì vậy tôi không làm thêm giờ.”


Nói xong Kỷ Hi Nguyệt còn cố gắng bắt bản thân nở một nụ cười, rồi lập tức cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút căng thẳng.

“Ừ.” Triệu Húc Hàn chỉ lạnh lùng nói một chữ.

Lạnh lẽo trong nháy mắt làm Kỷ Hi Nguyệt buồn bực. Nghĩ đến ba năm trước, từ khi mới biết anh, anh cũng không có nói bao nhiêu câu.

Thường đều là cô tự nhảy dựng lên rồi nói một chuỗi dài không dứt.

Tiếp đó là Triệu Húc Hàn lạnh lùng tàn bạo xử lý cô mà thôi.

Cô phản kháng, chạy trốn, chửi bới, nhưng dường như người đàn ông này đao thương bất nhập (1), mạnh mẽ trấn áp cô lại.

(1) Đao thương bất nhập: chỉ người rất lợi hại, đao kiếm không làm tổn hại được.

“Tôi… Mặc dù tôi là thực tập sinh, nhưng tôi vẫn muốn đi làm mỗi ngày. Tôi… tôi thật sự rất yêu thích công việc này.” Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ tìm cho mình được một chút tự do.

Triệu Húc Hàn giương mắt nhìn cô một cái, sau đó nói: “Thân thể tốt rồi sao?”

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắc đầu nói: “Không, không tốt lắm. Nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, tôi có thể cố gắng.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm cái tên này không đối xử với cô giống như trước, cô cũng không muốn lại phải chịu tra tấn.

“Không được đi gặp Triệu Vân Sâm.” Triệu Húc Hàn nói xong câu đó rồi dùng khăn ăn lau miệng, xong liền rời khỏi phòng ăn.

Nhất thời Kỷ Hi Nguyệt không phản ứng kịp, lập tức vui vẻ nói: “Tôi sẽ không đi gặp anh ta nữa, anh cứ yên tâm.”

Bước chân của Triệu Húc Hàn khi ra khỏi phòng ăn dừng lại một chút, khẽ nhíu mày lại, thật sự cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có chút không bình thường.

Kỷ đại tiểu thư si mê Triệu Vân Sâm, sớm đã không còn là tin tức.Vì Triệu Vân Sâm, Kỷ đại tiểu thư thay đổi, trở nên ăn nói khép nép, khiến trái tim của rất nhiều người chịu tổn thương. Nếu không phải Triệu Húc Hàn luôn nhìn chằm chằm vào, Kỷ Hi Nguyệt đã sớm bị Triệu Vân Sâm ăn sạch rồi.

Người phụ nữ mê trai ngu ngốc này! Nghĩ tới đây thôi, cả người Triệu Húc Hàn lại tỏa ra một hơi thở giá lạnh, không khí xung quanh thiếu chút nữa đã sắp đông lại thành băng.

“Vương Bá, gọi A Cửu tới đây.” Giọng Triệu Húc Hàn lạnh như băng nói với Vương Bá

Vương Bá ngẩn người rồi lo lắng hỏi: “Ông chủ thấy không khỏe sao?”


Triệu Húc Hàn nói: “Để A Cửu chăm sóc cô ấy.”

Khoé miệng Vương Bá giật giật, nhận lệnh rồi rời đi. Ông nghĩ mãi cũng không hiểu được ông chủ nhà mình ưu tú như thế, tại sao đối với Kỷ Hi Nguyệt lại chẳng quan tâm phải trái đúng sai như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt yên lặng ăn xong bữa tối, khoé miệng thầm nở nụ cười. Quả nhiên cô đoán không sai, chỉ cần khôn ngoan hơn, tên Đại Ma Vương này sẽ không làm khó cô. Lấy nhu khắc cương, tại sao mình kiếp trước lại không hiểu được đạo lí này! Trước đây đúng là ngu xuẩn mà, may mà giờ cô đã tìm ra được thuốc chữa, mọi chuyện có thể cứu vãn rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Hi Nguyệt không dám đi lại lung tung, ngồi yên trong phòng khách xem tivi, tiện thể xem bản tin tám giờ của đài truyền hình Long Thành, không chừng lại biết được vài tin tức quý giá.

Xuyên qua cửa sổ trong phòng khách, cô có thể nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang tản bộ trong vườn. Hắn rất thích hoa lan, trong biệt thự này có rất nhiều loài quý hiếm không biết dùng bao nhiêu tiền mới mua về được. Người giúp việc ở đây đều được đào tạo kĩ lưỡng. Họ hiểu rất rõ một cây hoa lan ở đây quý giá không kém bất kỳ trân bảo nào bên ngoài. Hoa lan thanh nhã, là một trong bốn loài hoa cao quý nhất, nhưng cũng là loài cô quạnh lạnh lẽo, cao ngạo nhất.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, nhìn cơ thể Triệu Húc Hàn vô cùng rắn rỏi, khí chất tàn khốc, thầm nghĩ không biết hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mà trở thành người như vậy. Triệu gia rối loạn lại phức tạp, chuyện trong gia tộc được giấu kín, thị trường ngày càng phát triển trải rộng trên thế giới. Ở Cảng Thành tập đoàn Triệu thị là đế vương nắm giữ nơi đây. Cao ốc của Triệu thị- một tòa nhà 88 tầng là nơi được chú ý nhất ở Cảng Thành.

Kỷ Hi Nguyệt biết được những chuyện của Triệu gia là nhờ Triệu Vân Sâm kể lại. Nhưng dù sao Triệu Vân Sâm cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cũng chỉ biết được những chuyện kinh doanh của người trong gia đình, hay việc gia tộc vô cùng giàu có, còn những chuyện khác hắn cũng không biết rõ lắm.

Triệu Vân Sâm là cháu trai của Triệu Húc Hàn, thế nên phải gọi Triệu Húc Hàn là chú ba. Triệu Húc Hàn là do ông cụ Triệu sinh khi đã già, vì thế ít hơn bố của Triệu Vân Sâm ba mươi tuổi.

Nhưng không biết vì sao người thừa kế gia tộc lại là Triệu Húc Hàn. Hơn nữa cô còn nghe được rằng hắn ngồi lên vị trí này từ năm hai mươi tư tuổi, cũng tức là khi cô mới mười tám tuổi.

Kỷ Hi Nguyệt yên lặng quan sát Triệu Húc Hàn. Bây giờ cô rất muốn biết người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, hắn là người như thế nào, những lời đồn đại bên ngoài có phải là sự thật hay không,hắn thật sự đã từng giết người sao? Làm thế nào mà Triệu gia phát triển được như ngày hôm nay?

Và chuyện kỳ lạ nhất là sao hắn đối xử đặc biệt với cô như vậy?

Lần đầu tiên gặp hắn là năm cô mười tám tuổi. Cũng không có gì đặc biệt, cứ coi như hắn đối với cô là vừa gặp đã yêu thì tình cảm cũng không thể đậm sâu nhanh như vậy, hơn nữa sau này cô cũng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt. Cô không biết trong đôi mắt lạnh lùng như băng kia có ấn tượng gì tốt về cô? Thật kỳ lạ, rốt cuộc là tại sao chứ?

Trong lúc Kỷ Hi Nguyệt còn đang suy nghĩ, bên ngoài đã có hai người đến. Một người là Tiếu Ân, người còn lại là A Cửu.

Cô biết người tên A Cửu này. Bởi vì ba năm qua cô hết lần này đến lần khác muốn tự sát nên nhiều lần bị thương, lần nào Triệu Húc Hàn cũng gọi A Cửu đến để chữa trị cho cô.

A Cửu là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân ở Cảng Thành, ba mươi lăm tuổi. Tuy còn trẻ nhưng y thuật rất giỏi, vừa du học trở về. Có điều nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra đây là một bác sĩ.

Dáng người của hắn hơi gầy,ăn mặc thoải mái, phía sau đầu còn có một cái đuôi ngựa được tết lại. Trên mặt luôn giữ nụ cười ôn hoà rạng rỡ như một vị thiếu gia quân tử nho nhã, dịu dàng.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm hắn tới đây làm gì? Triệu Húc Hàn bị bệnh sao? Nhìn bộ dạng của hắn dường như không phải,chẳng lẽ vì cô? Cô bị bệnh gì chứ?

Ngoạ tào [2], không lẽ Triệu Húc Hàn cho rằng hành động cầm thú tối hôm qua hắn đã làm khiến cô bị thương cho nên cần phải chữa trị?

[2] Ngạo tòa: một cách chơi chữ đồng âm với Ngã thảo: đồ rác rưởi, mẹ kiếp.

Đúng là không biết xấu hổ!

Quả nhiên, lúc Triệu Húc Hàn cùng A Cửu đang nói chuyện thì nhìn thấy cô trong phòng khách. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu với anh, nhưng hai người họ vẫn bước tới.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng đứng lên từ ghế sofa, A Cửu cười nói: “Kỷ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Hàn thiếu nói cô bị bệnh, có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Cửu thiếu, tôi, tôi không bị bệnh. Hình như là Hàn ca hiểu lầm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười gượng nhìn Triệu Húc Hàn.


“Hàn ca?” Nụ cười trên mặt của Cố Cửu trong nháy mắt bị sự kinh ngạc thay thế, sau đó ra vẻ đã hiểu nhìn Triệu Húc Hàn đang nhíu chặt mi tâm.

“Khụ khụ, Cửu thiếu, tôi thật sự không bị bệnh, không cần khám đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng lúng túng.

Triệu Húc Hàn bước tới ngồi cạnh cô, Kỷ Hi Nguyệt lại bất an đứng thẳng người, hai tay xoắn lại một chỗ.

“Ngồi xuống cho A Cửu xem thử.” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang đứng thẳng tắp.

A Cửu vội vàng nói: “Kỷ tiểu thư, hãy để cho tôi kiểm tra một chút. Hàn thiếu chỉ là lo lắng cho cô.”

“Còn không phải tại anh ta tối qua… Không cần khám, tôi không có bệnh!” Thật sự Kỷ Hi Nguyệt không chịu được sự lúng túng này. Chẳng lẽ muốn cô cởi hết quần áo ra cho tên Cố Cửu này xem những hành vi dã man mà anh đã làm hay sao?

Triệu Húc Hàn với Cố Cửu cùng nhau sửng sốt.

“Triệu Húc Hàn, chỉ có anh bị bệnh thôi! Chuyện kia của tôi không tính là bệnh! Muốn phát điên đi được, đừng có khám gì cả… Kiểm tra cái gì mà kiểm tra!” Kỷ Hi Nguyệt thẹn quá hoá giận, nói xong thì chạy ngay đi.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn giật giật vài cái, ngay sau đó liền hiểu, thì ra người phụ nữ này đã hiểu nhầm rồi.

“Hàn thiếu, tối hôm qua cậu làm gì với cô ấy vậy?” Cố Cửu trợn tròn mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

“Không có gì. Cô ấy không sao, cậu đi về đi.” Ánh mắt Triệu Húc Hàn lạnh lùng lườm Cố Cửu đang tò mò. Nhớ vừa nãy Kỷ Hi Nguyệt mắng người, đây mới là biểu hiện thường ngày của cô, cho nên cô không bị gì rồi. Chẳng qua điều khiến người phụ nữ này hiểu nhầm thật sự có điểm lúng túng, lông mày anh chau lại.

Cố Cửu kinh ngạc xong, lập tức mặt mày ủ ê khóc lóc nói: “Hàn thiếu, cậu như vậy không phải bạn chí cốt rồi. Gọi tôi đến rồi đuổi tôi về, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là cậu đã làm với Kỷ tiểu thư…? Hahaha…”

Vẻ mặt Cố Cửu hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa còn làm màu đến nỗi lấy hai tay xoa xoa vào nhau, rất muốn biết bí mật của Triệu Húc Hàn.

“Cậu cũng hơi rảnh rỗi nhỉ. Có thể đi kiểm tra cho Vượng Tài, mấy ngày rồi nó không ăn gì.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói xong cũng đứng lên rời đi.

“Vượng Tài! Vậy mà cậu lại xem tôi là bác sĩ thú y!” Cố Cửu tức giận ở phía sau la hét. Vượng Tài là một con chó ngao Tây Tạng, bị xích lại ở vườn sau của biệt thự, những lúc bình thường đều không thả ra, sợ dọa đến người khác. Chẳng qua nếu Cố Cửu đã nổi trận lôi đình, thì cũng chẳng để ý đến gì cả.

“Vương Bá, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cố Cửu nhìn thấy Vương Bá đi ra, vội vàng bày ra dáng vẻ lấy lòng cười cười, nịnh nọt Vương Bá.

“Cửu thiếu, cậu cảm thấy thiếu gia cùng Kỷ tiểu thư có thể xảy ra chuyện gì?” Vương Bá trả lời rồi lạnh lùng đi thẳng.

Cố Cửu đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc một lúc, nghĩ bụng đây đúng là người một nhà.

“Máu lạnh! Đều là động vật máu lạnh.” Cuối cùng Cố Cửu oán hận rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng sau đó vội vã đóng cửa lại. Lúc nãy là do cô vừa tức vừa vội nên căn bệnh độc miệng hay chửi người của cô lại tái phát. Đến bây giờ bản thân cô vẫn còn sợ hãi tựa cửa thở dốc. Hy vọng Triệu Húc Hàn không so đo việc này. Thật sự quá bối rối, sao loại chuyện như thế cũng đem đi kiểm tra chứ. Thật là!

Đột nhiên chuông điện thoại reo khiến cô giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Thấy là điện thoại của mình, cô vội chạy tới nhận máy.

“Vương Nguyệt, cô nhất định phải chết!” Người ở đầu dây bên kia hung ác nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.