Đọc truyện Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào – Chương 29
Một tuần lễ sau, màn hình TV vẫn phát quảng cáo kia.
Người con gái trong quảng cáo hấp dẫn nóng bỏng, lại đoan trang ưu nhã, lại ngọt ngào động lòng người, truyền thông làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Nhưng kỳ quái là, dường như cô cố gắng giấu bản thân đi, ngay cả trên internet cũng không tra ra được tin tức liên quan tới cô, mọi người chỉ biết mối quan hệ giữa cô và tập đoàn Lôi Đình không cạn.
Hiển nhiên, có người âm thầm ra tay, không để cho bất kỳ tin tức tiêu cực xuất hiện.
Trong nhà họ Chu, Chu Thiểu Đình tức giận xem quảng cáo TV, cô ta đã cho biết những tin tức kia nhưng không một nhà báo nào đăng, gọi điện thoại qua nóng lòng hỏi thử các ký giả muốn đạt được tin tức có một không hai này, ngược lại còn nghe bọn họ than: “Cô Chu, chúng ta cũng không còn cách nào, tin tức sốt dẻo như vậy ai mà không muốn đăng, nhưng phía trên đè ép, không cho phép báo đăng loại đồn đãi không căn cứ này.”
Khi nào thì bắt đầu, chỗ nào cũng nhúng tay vào, thật buồn cười, giờ cả đám chó săn cũng bắt đầu có phẩm hạnh khi làm báo sao ?
Lạc Dịch, quả thật khó đối phó, anh đã làm xong các biện pháp đề phòng, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Không! Anh là người đàn ông cô xem trọng, cô ta tuyệt đối không buông tay chịu nhường cho người khác, còn là người cô ta ghét!
Cô ta không hiểu rốt cuộc chuyện nào khiến mình tức giận hơn, là Lạc Dịch từ chối? Hay là người con gái anh yêu là Tô Hợp Hoan?
Mình phải làm gì đó. . . . . . Nhất định phải làm. . . . . . Mình không thể nhận thua. . . . . . Không thể!
Chu Thiểu Đình như kẻ điên càng không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng, nguyền rủa, cả người không cách nào kiềm chế mà điên cuồng quét đồ trên bàn xuống đất, sau đó, cô ta ngã xuống giường, che mặt khóc rống thất thanh.
Tiếng khóc kinh động trên dưới nhà họ Chu, Chu Thế Nghiêu ngồi ở bên giường, càng không ngừng hỏi con gái khóc nức nở: “Thiểu Đình à! Rốt cuộc thế nào? Con đừng khóc! Có chuyện gì nói cho ba, ba giúp con giải quyết.”
“Dì à. . . . . .” Đôi mắt Chu Thiểu Đình sưng đỏ nhìn phu nhân Chu ngoài cửa, khóc lóc nức nở nói: “Dì à, con xin dì…dì đi nói với con gái dì, trả Lạc Dịch lại cho con . . . . . Con xin dì. . . . . . Con xin dì. . . . . .”
Phu nhân đứng ở cửa được sủng ái mà lo sợ, hai đứa con gái nhà họ Chu luôn nhìn bà không thuận mắt, bây giờ lại mở miệng cầu xin bà.
“Thiến Vân, em giúp nó đi.” Mặc dù Chu đời Nghiêu không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng gần đây các dự án hợp tác với Lôi Đình đều bị ngưng, ông ta không biết mình đắc tội đối phương chỗ nào, con gái lớn không thể làm phu nhân của Lôi Ngự Phong, nhưng nếu con gái nhỏ có thể làm phu nhân của tổng giám đốc thì việc giao dịch với người trong nhà cũng là sự trợ giúp rất lớn!
“Ừ, được, dì sẽ đi.” Phu nhân Chu dứt khoát đồng ý.
◎◎◎
Nên đến lúc rồi chứ?
Những ngày này, Tô Hợp Hoan hoảng sợ, nếu như Chu Thiểu Đình nói những chuyện kia ra ngoài, rất nhanh sẽ có nhiều người không biết đầu đuôi ra sao bám lấy cô, những người đó sẽ không ngừng hỏi tới quan hệ của cô và boss Lôi, rồi quan hệ của cô với CEO, cũng sẽ kéo theo quan hệ phức tạp giữa cô và vị phu nhân của Thượng Hoa Quốc Tế. . . . . .
Cô biết rõ, cho đến lúc này, Lạc Dịch nhất định sẽ ra mặt bảo vệ cô, cũng nhất định vì cô mà bị kéo vào trong vùng nước xoáy đó.
Trường hợp đó, suy nghĩ một chút đã cảm thấy sợ.
Anh là người cô yêu, cô bị gì không sao cả, nhưng cô tuyệt đối không thể làm hại anh, liên lụy anh, cho nên chỉ có thể để anh rời đi.
Xách hành lý, vẻ mặt cô yên lặng mở cửa, mới vừa mở ra, nhìn thấy Lạc Dịch đang lên lầu.
“Hợp Hoan. . . . . .” Vốn anh đang vui vẻ nhìn thấy cô, tròng mắt đen chuyển sang túi du lịch trong tay cô, ánh mắt lập tức lạnh run, “Em muốn đi đâu?”
Tô Hợp Hoan hoảng sợ buông tay, túi du lịch rơi xuống đất, có tật giật mình xoay người chạy vào nhà, đóng cửa ‘rầm’.
“Hợp Hoan! Mở cửa!” Lạc Dịch ở bên ngoài gõ cửa, giọng điệu không tốt.
“Em. . . . . . Chúng ta chia tay đi!” Cô dựa lưng vào phía sau cửa, lấy hết dũng khí hô lớn.
“Em nói cái gì?” Anh dùng giọng điệu trở nên vô cùng lạnh lẽo, “Em mở cửa ra, nói lại lần nữa cho anh nghe!”
Cô không dám, hơn nữa lòng của cô rất đau, đau đến mức giống như bị dao găm xoắn lấy.
Làm sao cô sẽ đồng ý chia tay với anh?
Vừa nghĩ tới sẽ mất đi anh, cô đã cảm thấy trong cuộc đời không có ánh mặt trời, cô sẽ thiếu nước và thiếu không khí, cô cũng không còn rực rỡ tươi đẹp, cô sẽ héo tàn, cuối cùng trở thành một đóa hoa khô héo.
Nhưng mà, lời của Chu Thiểu Đình còn bên tai bên, cô đã biết sức mạnh của dư luận, cô không thể mạo hiểm như vậy.
Đã hơn một canh giờ, Lạc Dịch không còn gõ cửa, nhưng vẫn quyết tâm canh giữ ở bên ngoài, trong lúc ấy còn gọi vài cuộc điện thoại.
Sau hai giờ, cô không thể không mở cửa, bởi vì Lạc Dịch đưa mẹ Lạc đến rồi.
“Hợp Hoan. . . . . . Là bác, là bác gái. . . . . . Con mở cửa ra đi…, bác gái đã lâu không thấy con, chỉ có thể xem quảng cáo trên TV của con, ôi chao! Quay rất là đẹp! Bác còn làm một bản sao, ngày ngày phổ biến ở nhà. . . . . .”
“Mấy ngày nay mẹ Lâm ở cách vách hỏi bác là con gái nhà nào xinh đẹp thế ? Bác nói đó là con dâu tương lai, bà ấy còn khen con trai nhà bác thật tinh mắt, bác nói đó là đương nhiên, cũng không biết là ai sinh!”
“Hợp Hoan, bác gái đi đường rất xa, lại phải nói nhiều, bây giờ khát nước quá, mở cửa ra cho bác uống ly nước được không…, uống xong bác sẽ đi, có được hay không?”
Cô cũng không nhịn được nữa, mở cửa thật nhanh, hít mũi, nước mắt lã chã nhìn mẹ Lạc, Lạc Dịch đứng ở phía sau, giơ lên túi du lịch của cô, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ có vẻ hơi tiều tụy.
“Ai da, con bé ngốc này, sao lại gầy đi nhiều như vậy, thật khiến người ta lo lắng. . . . . .” Mẹ Lạc đau lòng nhắc đi nhắc lại: “Có chuyện gì không thể từ từ nói? Mau vào đi, hôm nay bác nấu cháo gà, đúng lúc có mang tới, tới ăn nha?”
Vào phòng, mẹ Lạc cầm cháo gà đi vào phòng bếp hâm nóng lên lần nữa, lại vội vàng vo gạo nấu cháo, Tô Hợp Hoan sợ hãi nhìn Lạc Dịch, nhìn biểu hiện trên mặt anh rất căng thẳng, hình như vẫn còn hết sức đè nén lửa giận, đột nhiên rất muốn đi tới ôm anh thật chặt.
Lúc này chuông cửa lại vang lên.
Là ai vậy?
Tô Hợp Hoan xoay người đi mở cửa, cửa mở ra thì trong nháy mắt cả người ngây dại.
Phu nhân Chu. . . . . . Giang Thiến Vân. . . . . . Mẹ cô lại tới đây tìm cô, đã bao lâu họ không gặp mặt? Ba năm? Hay bốn năm? Gặp lại thì hai mẹ con lại như người xa lạ.