Đọc truyện Độc Chiếm Hoàng Hậu – Chương 14: Ngứa Đòn
Mới đầu nàng tính cho người ta tỉ thí tay đôi với nàng, thế nhưng ngay cả Hoàng Thượng và Thái Hậu đều ngăn cản.
Nhất quyết không cho phép làm như vậy vì sợ gây tổn hại tới sức khỏe của nàng cũng như bọn họ không được phép động vào nàng.
Sáng hôm sau nàng dậy sớm lắm, ăn sáng xong xuôi rồi cùng Hoàng Thượng ra bãi trường để tổ chức sự kiện đi săn dành cho phái nữ.
Ai ai cũng háo hức, nàng biết một vài người không biết đi săn, cũng vô dụng tới nỗi chẳng biết cưỡi ngựa mà mua chuộc dân đen, đổi lấy thú vật.
Cuộc đi săn bắt đầu nhanh chóng sau tiếng trống vang vọng khắp khu rừng.
Tất cả mọi người đều hưởng hết sức nhiệt tình.
Nàng nhìn Hoàng Thượng mà lắc đầu chán nản khi thấy hắn cứ lườm mình nãy giờ bèn lên tiếng :
– Nghe vẻ nghiêm trọng thế ?
– Tại sao nàng nhất định đòi tuyển tú ?
– Ủa, tuyển tú có lợi cho ngài, thậm chí còn cực kỳ có lợi cho cả dân tộc.
Hà cớ gì ta lại không tuyển ? Ngài nhìn xem, dù là nữ nhi mà ai ai vũng đều ưu tú như kia cơ mà…
– Chắc trẫm cần ?
– Ô kệ ngài.
Ngài không cần nhưng ta cần, thế thôi !
Hắn tức giận quay phắt sang một bên mà lẩm bẩm một mình.
Nàng thấy thế cũng chẳng mấy bận tâm mà cứ mải cắn hạt dưa rồi lại ăn chuối.
Hắn càng nhìn càng tức, bèn tức giận hồi cung.
Buổi đi săn kết thúc, người thì vác về vài ba con thỏ, người thì con lợn rừng nhiều vô kể.
Kể ra thì mấy tên dân đen làm việc cũng năng suất phết nhỉ ? Toàn bắt được mấy con to tướng như thế cơ mà.
Người nào cũng hếch cái mũi lên cao vút, phổng mũi lên tự hào về thành quả của mình.
Duy chỉ có một mình Hứa tiểu thư thì ngồi ngẩn ngơ ở phía xa xa, tên thuộc hạ của nàng ta đang cố gắng khuân vác một con gấu to bự.
Hứa tiểu thư đứng dậy đi lại phía nàng mà lịch thiệp chào hỏi, hiếm khi nàng thấy một người lại có ánh nhìn thật thà tới như thế.
Nàng lấy làm thú vị mà khen thưởng cho Hứa tiểu thư một tràng pháo tay nở rộ.
Nàng ta cất giọng nói trầm trầm lên nói với nàng :
– Thưa Hoàng Hậu nương nương, lần này đi săn cũng chẳng có gì nhiều, mong sao người không chê !
Một con gấu to như thế lại bảo không nhiều ? Khiêm tốn, quả là một người rất khiêm tốn.
Nàng ra hiệu cho nàng ta lui xuống, lúc sau có một tiểu thư họ Lục hì hục chạy tới, khá bụ bẫm bước tới gần chỗ nàng, nàng ta đem về hai con sóc bé bé khiến mọi người càng thêm khinh bỉ.
Nàng ta cung kính :
– Hoàng Hậu nương nương đại lộc đại thọ, ánh sáng chói lòa của toàn dân tộc Vân Nam quốc.
Kính chúc người vạn sự như ý, cả đời an nhiên.
– Miễn lễ !
Lục tiểu thư quả là mồm mép nhanh nhảu, bảo sao viết ra mấy vần thơ sao mà nghe muốn đấm tới thế ! Nghĩ tới thơ từ lại khiến cho nàng chỉ muốn cho người xử nàng ta tội chết vì dám mạo phạm thanh danh của nàng.
Nhưng thôi, vốn là người thật thà chất phát, vẫn có chỗ để dùng.
Nàng ta tuy không xinh đẹp được như những người khác nhưng được cái lòng dạ thật thà, lại dễ tin người vô độ.
Nàng thấy mà vui vui, khi hiếm thấy người nào lại hợp với mình như thế.
Thấy bảo trong đây duy chỉ có Lục tiểu thư và tiểu thư nhà họ Hứa là tự mình săn bắn, lấy thú thu được về dự thi.
An Kiều như được mở mang tầm mắt.
Thời bấy giờ làm gì có nữ nhân nào được phép học bắn cung, họ chỉ được học cách thuê thùa, nữ công gia chánh mà thôi.
Họ chủ cần học được cách để trở thành một người thiếu nữ nết na là được rồi.
Còn việc ra trận, tướng lính đóng quân hay kể cả là những việc vung đao múa kiếm thì đều không được phép học bất cứ thứ gì cả.
Ngay sau sáng hôm đấy, nàng công bố người thắng cuộc và những người thông qua thi tuyển.
Có bốn mươi bốn người thông qua kì thi văn thì nay, lọc đi lọc lại chỉ vẻn vẹn mười hai người là thông qua kì thi võ.
Trong số đó có Hứa tiểu thư cùng với cô nàng mập mạp kia cũng thông qua khiến cho bao người càng thêm ghét họ.
Đặc biệt, họ ghét kẻ mập mạp xấu xí kia.
Những người bị loại đều trở nên tức tối cho rằng nàng thiên vị, một vị chua ngoa cất cái giọng đanh thép nói với nàng như thể khiển trách :
– Vô lí thưa Hoàng Hậu, con ả xấu xí kia cũng thông qua trong khi ấy thần lại bị loại ? Vì sao chứ ?
Nàng ngước lên nhìn cô ả khiến ả giật mình co rúm người lại.
Ánh mắt thật đáng sợ, thật chẳng khác gì khi Hoàng Thượng liếc đáp lại ánh mắt mê muội của họ vậy.
Thật uy quyền làm sao !
– Các ngươi có ý kiến ? Bổn cung không cần kẻ đẹp bên ngoài nhưng bên trong thối nát.
– Thối nát ?
– Phải, thối nát ! Nói vậy nghe hơi khó nghe, thế nhưng ngươi lại dám đứng trước mặt bổn cung ăn nói hàm hồ.
Lại chê vẻ ngoài của một thiếu nữ, trong khi ấy, nàng ta lại thật thà trong việc săn bắn để dự thi.
Bổn cung đã không thèm xét ngươi vì tội lừa dối, nay ngươi lại dám nói ta thiên vị ? Lẽ nào ngươi lại đang ngứa đòn ? Ồ được ! Người đâu, lôi màng ta ra lãnh mười trượng cho bổn cung…