Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 8: Trạch thứ tám


Đọc truyện Độc Chiếm Em, Để Em Trạch – Chương 8: Trạch thứ tám

Tin tức gửi đi như đá chìm đáy biển, tổng giám đốc đi làm tất nhiên sẽ bận rộn, cũng không có thời gian để nói chuyện linh tinh.

Thấy hắn không nhắn tin lại nên Du Dữu chỉ có thể tự vui vẻ một mình, vừa đi vừa hừ hừ mấy bài nhạc đi đến thư viện.

Sự thực chứng minh, lợi hại đúng là lợi hại. Sau mười giờ sáng những người trong ký túc tỉnh dần, phát hiện giường chiếu bị bẩn và bạn cùng phòng bản địa say rượu cũng về phòng rồi.

Du Dữu nhận được một cuộc điện thoại bảo đi về nhưng cậu có chuẩn bị sẵn rồi nên gọi quản lý ký túc lên cùng, nói là muốn giúp đỡ hòa giải sự việc trong ký túc. Đi lên đến nơi thấy bạn cùng ký túc người bản địa đã kéo một bạn học xa lạ đến cãi nhau ở cửa kí túc.

Không cần tự mình điều tra thì người đầu têu đã mang tay chân âm thầm thực hiện đến. Sinh viên bản địa họ Phương, biệt danh Rubic. Hắn ta nhìn thấy những thử bẩn thỉu trên giường của mình chứ không phải ở chỗ Du Dữu nên đã sớm tức phát điên, cho rằng có người cố ý chơi mình.

Mà người làm cũng không thể tranh luận là do sai chỗ, cũng không thể nói có người đổi giường chiếu của hai người. Trước mặt bao nhiêu người, nói thế thì chẳng khác nào thừa nhận chuyện đó là do mình làm. Người này nhìn qua rất lịch sự, trực tiếp phủ nhận mình có liên quan đến việc này. Bên cạnh đó còn nói ra những động tác nhỏ của Rubic, nói rằng mình chính trực lương thiện mà tha thứ như nào, rằng mình nghiêm túc từ chối cùng nhau làm bậy nên mới bị nói xấu.

Những cãi nhau này lộn xộn nhưng có rất nhiều người nhìn thấy, quản lý đi cùng Du Dữu cũng hiểu, trực tiếp gọi hai người cùng đi.

Tiêu Triết tay nắm một cây bút, lúc này đi ra từ trong đám đông nhẹ nhàng vỗ vai Du Dữu “Không có gì thì tốt rồi, vừa rồi những lời họ nói anh ghi âm hết rồi. Trước khi em đến họ còn đánh nhau một trận, anh đoán là không thoát được việc bị ghi lại tội.”

Du Dữu ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

“Tới tìm em nhưng không ngờ không gặp em lại thấy một màn hay.”

Tiêu Triết không chỉ là học trưởng của cậu mà còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong hội học sinh. Sau khi xem hết trò hay thì lấy điện thoại di động ra, nói muốn thêm một mồi lửa, tranh thủ để sự việc to hơn một chút, tốt nhất là để hai người kia bị đuổi ra khỏi ký túc xá.

Đồ Du Dữu để ở ký túc cũng ít, đồ quý giá thì buổi sáng cậu đã để trong cặp sách mang theo. Vừa nghe nói Tiêu Triết muốn tìm thầy cô giúp đỡ thì ngay lập tức nói phải cố gắng báo đáp.

“Được. Giải thi nấu ăn cuối tuần này tổ chức, em để anh nếm thử tác phẩm dự thi của em coi như là quà báo đáp rồi.”

“Sao anh biết em muốn tham gia…”

“Cứ quyết định như thế nhé, anh đi trước. Cuối tuần gặp em sau.”

Tiêu Triết rời đi, người đứng hóng cũng tản, Du Dữu cuối cùng cũng vào được phòng kí túc. Cậu đổi lại vị trí của giường chiếu, đồ vật.

Phòng kí túc có bốn người. Một người có bạn gái nên nửa ngày đều là thời gian nấu cháo điện thoại, bây giờ đang chơi game online với bạn gái nên chẳng quan tâm đến chuyện vừa rồi. Cùng lắm cậu ta chỉ coi là đề tài nói chuyện với bạn gái, thấy Du Dữu về cũng chẳng phản ứng. Một người khác là học tra nhưng trong nhà đã xếp việc cho sẵn rồi, bình thường sinh hoạt nhàn nhã, vừa mang đồ ăn ngoài về, mùi hương lan tứ phía, thấy Du Dữu còn lên tiếng chào.


Nếu là bình thường thì cậu ta cũng chỉ chào hỏi, phần lớn thời gian đều thể hiện ra không thích tên quỷ nghèo này. Theo cậu ta thấy sự tự ti, nhát gan, mềm yếu vô dụng đã khắc vào bên trong của Du Dữu. Cho dù có mỉm cười nhiều, thành tích vượt trội cũng không che giấu được bản chất của một người. Kể cả có lương thiện đến mức chưa từng nổi giận cũng vẫn khiến cậu ta xem thường.

Nhưng hôm nay cậu ta lại nhìn Du Dữu vài lần.

Du Dữu thu dọn đồ xong, nhìn ngược lại, trong mắt mang theo hỏi dò.

“Không phải là cậu làm thật chứ?” Người đó ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế treo, đầu ghế treo móc tại thành giường bên trên; miệng thì cắn đồ nhựa dùng một lần. Cậu ta nhìn Du Dữu nhíu mày, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên “Lợi hại…”

“Tôi làm cái gì cơ?” Hehe, cũng bình thường thôi, chưa đến mức lợi hại~

Du Dữu giả ngu nhưng khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên lại bán đứng cậu.

Người đó lắc đầu, chẹp miệng “Là do tôi mắt bị mù hay do cậu trúng tà? Đây là Du Dữu hèn nhát sao? Cậu không phải là giả mạo chứ? Kỳ lạ…”

Du Dữu ngây ra. Cậu hoàn toàn không ngờ thiết lập của mình đã nát đến mức chỉ chào hỏi bạn học bình thường mà cũng phát hiện ra được sao?

Cũng may trong hai giây cậu ngẩn người thì bạn cùng phòng kia đã thấy chán, tiếp tục ăn cơm với xem video.

Chẳng qua thiết lập trong trường nát thì nát đi. Nghĩ lại thì chú Thương của cậu chẳng bao giờ bống chạy đến xem, nát cũng chẳng sợ.

Dọn xong đồ vật, cậu vẫn thấy không yên tâm nên cuối cùng cuốn đệm chăn nhét vào tủ quần áo, sau đó khóa tủ lại rồi mới rời đi, điểm đến là nhà ăn.

Mỗi ngày trường học đều miễn phí cung cấp cháo cùng dưa muối. Trong trí nhớ thì cậu và một bác gái trong nhà ăn có quan hệ rất tốt. Những đồ ăn trưa không bán được thì sẽ lén lút đưa cho Du Dữu. Cũng không phải cậu nghèo đến mức không ăn được cơm mà là quen tiết kiệm rồi. Tiền tiết kiệm thì để báo danh thi các giấy chứng nhận, mua sách học thêm hoặc dùng để tham gia hoạt động tập thể.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu muốn ăn thịt.

Du Dữu cẩn thận tính toán, trước khi cậu xuyên qua đã hơn hai mươi tuổi. Khi đó kỹ năng, công việc sinh tồn đã có, có thể bắt đầu tự kiếm tiền, sau đó xuyên đến cuộc sống mình vẫn mong ngóng.

Lại nghèo cũng không thể ăn ít, có khổ nữa cũng không để bụng lép.

Hơn nữa giải thi nấu ăn cuối tuần có phần thưởng. Giải đặc biệt được một cái ipad đời mới. Cậu dự kiến đoạt được thì sẽ bán lại, tiền đó đủ cho cậu ăn cơm cả tháng.

Trong nguyên tác tất nhiên Du Dữu không đoạt được thưởng. Tuy tay nghề của cậu rất tốt nhưng khi thi bị người khác để ý, động tay động chân với gia vị, nguyên liệu nấu ăn.


Thế là sau khi ăn xong món ăn thịt trâu béo ngậy, Du Dữu lại quấy rối Thương Am. Cậu đeo balo đi siêu thị, mua rau quả gia vị.

[Chú, cháu muốn chuẩn bị cho giải thi nấu ăn cuối tuần. Nhưng mà cháu không có chỗ để tập. Chú có thể cho cháu mượn phòng bếp không?]

Nghĩ nghĩ cậu lại gửi một tin,

[Nếu như không tiện cũng không sao, cháu nghĩ cách hỏi người khác.]

Sau một lúc thì Thương Am nhắn tin trả lời, kèm theo là một tiếng nhắc nhở giá trị hắc hóa.

Keng, giá trị hắc hóa +10! Giá trị hiện tại: 55.

[Cậu định hỏi ai?]

Thương Am đang chuẩn bị kí tên trên giấy tờ, tay vuốt điện thoại, miệng nở nụ cười mỉa mai. Hơi lạnh tỏa ra khắp gian phòng, dọa sợ trợ lý bên cạnh xíu thì ném giấy tờ lại rồi chạy khỏi phòng.

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu Thương Am. Có cảm giác chán ghét, có sự nghi ngờ vô căn cứ, có cảm xúc đúng là như vậy, ẩn sâu bên trong còn có thất vọng. Ngay sau đó trước mắt hắn thoáng qua bộ dạng của học trưởng gì đó, đuôi mắt giật một cái như là đoán trúng được đáp án.

Cậu muốn chuyển sang nhờ vả ai? Muốn dùng ai để uy hiếp tôi mở cửa cho cậu? Là hắn ta sao?

Hắn ghét nhất là trò vặt như từ chối lại có chút mời chào, hắn ghét bị uy hiếp.

Dường như nghĩ đến những việc tối qua, lại nghĩ đến kỹ năng diễn xuất nát đến mức chưa từng thấy khiến Thương Am như bị quỷ ám nhắn lại hỏi một câu, giả bộ như mình bị trúng chiêu.

Kết quả…

[Tất nhiên là hỏi nhờ thím Lưu ở nhà ăn nha! Hehe biết đâu còn có thể học trộm chút tinh túy nấu ăn! Chẳng qua nếu bị phát hiện thì sẽ phiền phức ấy, nên vẫn muốn hỏi chú có tiện không~]

Thương Am: …

Hắn nhíu mày, cùng lúc đó lệ khí lạnh lùng quanh thân cũng tán khi, ngay cả hắn cũng không nhận ra.


Keng! Giá trị hắc hóa -10, giá trị hiện tại: 45.

Du Dữu:??? Ảnh chơi tui?

Hệ thống: Nhanh hỏi hắn chơi vui không.

Du Dữu: Cậu im lặng đi.

Du Dữu mặt khó hiểu, cậu không nhìn ra được quy luật hắc hóa của Thương Am.

Đến tối, cậu học xong tiết cuối cùng trong tuần, thấy Tiêu Triết đang đợi mình ở sau lớp học.

Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện

“Du Dữu, tối nay em có kế hoạch gì chưa?”

“Sao thế học trưởng?”

“Ừm…” Tiêu Triết nhìn cậu, không rõ đang suy nghĩ gì “Vấn đề bên trường học đã xử lý xong, bạn cùng phòng gây sự của em cuối tuần cũng sẽ dọn đi nhưng cũng chỉ bị phê bình ngoài miệng. Du Dữu, nếu em vẫn không vui thì có thể chuyển đến phòng ngủ của bọn anh.”

“Không cần, tuy rằng hai người bạn cùng phòng còn lại cũng không thích em, còn nói xấu sau lưng nhưng cũng không bắt nạt em” Du Dữu khoát tay “Với cả ở cùng phòng với bạn học sẽ dễ hơn!”

Tiêu Triết nhìn phía sau lưng cậu, ánh mắt thay đổi.

Du Dữu cũng quay đầu nhìn lại, phát hiện bạn học cùng phòng mà chào hỏi cậu vừa lúc đi ra khỏi lớp. Có vẻ cậu ta nghe thấy nội dung họ nói chuyện nên lộ ra vẻ mặt kì lạ nhìn hai người xong cũng bỏ đi không nói một lời.

Tiêu Triết nhíu mày. Anh ta nhớ người này, họ Lưu, thầm mến một em gái. Nhưng mà em gái đó lại thích mình. Tuy rằng Tiêu Triết không có cảm giác gì với em gái nên đã từ chối, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tiểu Lưu này không thích mình.

“Du Dữu, ở phòng anh có gì không tiện à?”

“Không tiện chép bài á.” Du Dữu trả lời như điều hiển nhiên.

Trong trí nhớ của cậu thì đúng là chưa chép bài người khác bao giờ. Cậu học giỏi, đều là người khác chép của cậu. Nhưng thân thể cậu không tốt, thường hay cần dùng ân tình này. Như là nhờ bạn cùng phòng chụp bài trên lớp, ghi âm giảng bài. Người bạn cùng phòng suốt ngày yêu đương là cán bộ, những thay đổi trong chương trình học đều là cậu ta báo cho người khác.

Tất cả những việc này khi cậu đổi ký túc thì sẽ không được tiện như thế nữa.

Nhưng bây giờ người không tiện sẽ trở thành cậu chàng Rubic đáng ghét kia, hà hà.


Thấy Du Dữu bỗng bật cười, Tiêu Triết cũng không hỏi nữa. Anh ta tự nhiên giơ tay sờ đầu Du Dữu “Thế đi nhà ăn thôi. Đúng rồi, giải thi nấu ăn cuối tuần, có tự tin không?”

“Tất nhiên là có! Em muốn lấy giải đặc biệt!”

“Ừm? Cũng đúng. Em chưa có pad, có nhiều trò cũng không chơi cùng nhau được.”

“Không, em muốn bán đi lấy tiền.” Du Dữu tính toán “Chẳng qua cũng không chắc chắn lấy được, em lâu rồi không vào nhà bếp.”

“Thế… hay đến nhà anh? Phòng bếp nhà anh có thể cho em mượn luyện tập.”

“Thế ngại lắm. Cha mẹ anh có thể cho người khác mượn phòng bếp nhà mình?” Du Dữu khách sáo khoát tay “Nếu mà là cha em…”

Lời vừa ra khỏi miệng thì cậu phát hiện mình nói hớ, hai người cùng giật mình.

Cậu định nói: Nếu mà là cha em, người nào dám động đến bếp của ổng thì cha em sẽ liều mạng với người đó. Đến cả con ruột còn phải hẹn trước ba ngày để xin thánh chỉ.

Vừa đi vừa nói đã đến cổng trường. Nếu như muốn ăn ngon hơn thì sẽ ra khỏi trường ăn, còn không thì ăn ở căntin trường sẽ hời hơn.

“… Em, nếu có phòng bếp của mình thì sẽ không muốn người khác động vào. Em nghe nói rất nhiều người có cảm giác lãnh thổ với phòng bếp nhà mình.”

Tiêu Triết cười cười, ánh nắng chiều tối hắt vào ngọn tóc anh ta. Vẫn cố gắng mời Du Dữu “Không sao, cha mẹ anh đều quý em. Với cả em cũng chưa gặp họ mà?”

“Du Dữu.”

Có tiếng gọi từ bên cạnh, Du Dữu nghiêng đầu “Chú!!!”

“Đừng nghịch.”

“Chú à~ wào…” Du Dữu nước mắt lưng tròng ngẩng lên, động tác nhào qua cũng dừng lại “Cháu, cháu vừa rồi xoay cổ xong, có vẻ sái cổ rồi… Au…”

Thương Am cúi đầu nhìn cậu, lông mày nhướn lên, cảm giác não đau từng trận.

“Lên xe.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Am: Cái này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.