Đọc truyện Độc Chiếm Em, Để Em Trạch – Chương 46: Trạch bốn sáu
Du Dữu nằm hình chữ đại trên giường, hùng hồn chơi xấu.
Thương Am nắm đầu gối của cậu, cúi người xuống rồi chọn được chữ có ý riêng nào đó, cười hỏi lại “Thổi?”
Du Dữu: “…”
Thành công hiểu sai.
Không được, không thể thế được!
Không thể nhận thua bây giờ!
Du Dữu lấy dũng khí khắc phục sợ hãi rồi nghiêm túc gật đầu!
“Được.”
“…”
Không lâu sau.
“Chú, chú… em, em, em, em sai rồi!! Ha…”
“…”
Cuối cùng cũng trị được.
Tâm trạng Thương Am có chút phức tạp.
Khi làm việc đó, trong lòng hắn… tràn đầy cảm giác thắng lợi vui thích?
Cái này không đúng lắm.
Bởi vì quá hoài nghi nhân sinh nên Thương Am không làm nhiều, bỏ qua cho Du Dữu. Hắn ôm người đi tắm rửa.
Du Dữu ghé vào đầu vai hắn cười trộm, giơ chữ V trong lòng.
Tác chiến thành công!
Bắt nạt là chấp nhận hối lộ, ôm đi chính là đồng ý!
Đơn giản là cậu quá tâm cơ rồi!
Du Dữu triệt để vứt bỏ thiết lập học bá cảm thấy nhẹ nhõm, làm củi mục ở nhà ba ngày tiếp theo. Khi Thương Am không ở nhà thì cậu có thể ngồi cả ngày ở một chỗ không chuyển ổ.
Ghế sofa cũng lõm xuống một hình cái mông.
Với tình hình đó, 451 cũng bội phục sát đất.
Từ đầu là Thương Am ra chiêu trước, tương kế tựu kế không cho Du Dữu khỏi hẳn. Dùng sự dịu dàng quan tâm chăm sóc, hơn nữa còn lấy cớ để trừng phạt nhẹ cậu, không cho cậu tự ý chạm chân xuống đất.
Rõ ràng là Thương Am bắt đầu trước! Rõ ràng là kế hắn nghĩ ra trước!
Nhưng phạt có giới hạn còn lười lại mãi mãi không có cực hạn.
Chung quy là Thương Am vẫn đi sai một nước cờ, bị Du Dữu thuận nước đẩy thuyền kết hợp thêm kế mê hoặc chủ tướng!
Du Dữu: Cậu ngậm miệng đi, cuộc sống hằng ngày tốt đẹp bị cậu giải thích thành thi đấu.
451: Lý Vân Long vẻ mặt hài lòng.jpg chèn thêm chữ ‘Cậu là ngựa của tôi bức tử hắn’!
Du Dữu: …
Đến ngày thứ tư, Du Dữu và 451 không ngờ được việc nên đến vẫn sẽ đến.
Hôm thứ ba quần áo mới Thương Am mua cũng đến. Tuy không tính là đồ đôi nhưng hai kiểu thích thước to nhỏ rất phù hợp. Một bộ quần áo thoải mái ba màu cam đất, trắng, đen phối hợp. Có vẻ xem xét đến việc Du Dữu không thích mặt trời nên tay áo dài, có mũ để chống nắng.
Trên mũ còn trang trí một đôi tai gấu trúc nho nhỏ.
Sau khi mặc xong thì Du Dữu mới phát hiện bộ đồ đó đúng là thiết kế dựa theo hình tượng gấu trúc nhỏ!
Cậu bị chú thân ái hiểu nhầm rồi! Cho rằng mình thích kiểu thiết kế dựa theo động vật nhỏ như bộ búp bê kia!
Đáng ghét! Bị hiểu nhầm rồi!
Du Dữu mang vẻ mặt nghiêm túc đứng trước gương tự ngắm rồi tiếp tục nghiêm túc ngẩng đầu nói với Thương Am rằng kích thước rất phù hợp.
Có thể mua được đồ vừa người như thế lúc thường chắc chắn không thiếu chăm chú cẩn thận đo người.
Là kiểu do dùng tay với cảm nhận.
“Thích không?”
“… Cũng được.”
Du Dữu hơi đỏ mặt, bỗng nghĩ đến cái gì liền muốn đứng dậy.
Thương Am đã bị cậu ăn vạ vài ngày nên lần này không cản cậu, gì mà phải tiếp tục tĩnh dưỡng.
Sau khi cậu đứng dậy quay đầu nhìn phía sau bên dưới, hai tay cũng sờ qua sờ lại ở vùng mông bên dưới, tìm tìm gì đó.
“Ẩy? Không có đuôi à…”
Rõ ràng là gấu trúc nhỏ lại không có đuôi, đánh giá kém.
Thương Am yên lặng dời mắt, tự nhủ trong lòng là quần áo không nên vừa mặc đã cởi.
“Chú, hôm nay em mặc bộ này?”
Thương Am mỉm cười, bỗng thấy hơi hối hận mà gật đầu.
Tính sai, có chút không muốn người khác thấy.
“Em có thể không đi được không?” Du Dữu đi qua ôm Thương Am, cằm gác lên xương quai xanh của hắn, vùng vẫy giãy chết “Tiêu học trưởng chắc chắn gọi em quay lại trường học… Em không muốn về.”
“Sẽ không để em đi, yên tâm.” Thương Am nắm cằm cậu, nhận thua hôn đến. Ánh mắt hắn trầm xuống, lực ý chí yếu dần “Thế…”
“Thế không gặp nữa!”
“… Em chắc chắn chưa?” Thương Am xoa xoa bóp bóp “Cứ phải thỏa mãn tôi, để tôi giấu em, không cho bất kì ai nhìn, gặp em… Hôm nay có lẽ là cơ hội duy nhất để em phá vỡ tất cả đó Du Dữu.”
Đáp lại hắn là một nụ cười tươi sáng mà ấm áp. Giống như việc thỏa mãn hắn là việc quan trọng nhất, tốt đẹp nhất trên thế gian.
Trên đầu cậu vẫn đội mũ trùm chống nắng, nhìn có vẻ nhẹ dạ, cực kì phối hợp.
Hắn biết rõ hôm nay là ngoại lệ, biết rằng nếu thực sự tuân theo nội tâm thì chắc chắn hắn sẽ không thả Du Dữu ra ngoài. Đừng nói đi ra ngoài, khách đến cửa cũng chắc chắn không được.
Cảm giác xúc động cực đoan chưa từng biến mất. Dù cho hiện tại mọi thứ vẫn chuyển biến tốt, cái gọi là giá trị hắc hóa vẫn luôn giảm xuống thì hắn chưa từng có ý định thực sự thay đổi; cân nhắc đến yêu đương như người bình thường. Còn cái gì mà cho nửa kia một cuộc sống bình thường… hắn không dám đánh giá mình có khả năng như vậy.
Dưới sự trợ giúp của việc thế giới càng vui tươi, sinh hoạt càng thuận lợi,… ngược lại hắn càng cảm giác bất an.
Càng bất an, cũng càng thêm cảm giác không thể chịu được hậu quả khi mất đi tất cả mọi thứ.
Thương Am sờ đầu cậu, nội tâm thì giãy giụa.
Mỗi lần hắn thăm dò, đưa ra những đề nghị đầy quan tâm và cũng trái lương tâm của mình, nghe theo lời dặn của bác sĩ,… chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người.
Là dưới trạng thái tâm trạng tốt nhất, rồi thuận theo làm. Muốn người đó được vui nên ngoại lệ mà nhượng bộ. Là châm chước được mất, phân tích lợi và hại; sau khi suy nghĩ thì cố gắng xem nhẹ dục vọng của bản thân mà đưa ra quyết định lấy lui làm tiến để giữ nguyên tình hình như bây giờ được dài lâu.
Du Dữu thật sự không hiểu sao?
Không sợ, không hiểu và cũng không cảm thấy sao?
Bây giờ càng vờ ngớ ngẩn thì đến lúc tình huống chuyển biến xấu… để rồi một ngày kia tỉnh táo lại, bỗng hối hận thì lúc đó sẽ càng kháng cực và chán ghét.
Thế giới bên ngoài, con người bên ngoài càng trở nên tươi đẹp hơn, càng chân thực hơn. Chờ đến một sáng sớm Du Dữu liếc nhìn ngoài cửa sổ sẽ bị cảnh sắc bên ngoài càng mê hoặc, nghĩ đến muốn lấy lại tự do.
Thương Am nhìn chăm chú người trong ngực. Hắn chưa từng chiếm được cảm giác tin tưởng hoàn toàn. Những khát vọng chưa từng có được một khi thỏa mãn sẽ mất khống chế, trở thành lòng tham không đáy.
Hết lần này đến lần khác Du Dữu còn không biết nặng nhẹ mà dùng ánh mắt đó nhìn mình, dùng cách năn nỉ đó như là để tự thỏa mãn bản thân nhưng lại là thứ mà trong lòng hắn mong muốn nhất.
Không thể nhớ lại nữa.
Quá khó. Thương Am đau khổ nghĩ đến, thế này quá khó khăn rồi.
Đối với một người chỉ biết đến khống chế, cướp đoạt và hủy diệt thì thử tốt với một người, thử một tình yêu bình thường thực sự rất khó.
“Chú à~” Bấy giờ Du Dữu tiếp tục lại gần, dùng hành động mềm mại nhất để vuốt xuống sóng to gió lớn trong lòng hắn.
Thương Am nhắm mắt, nhận mệnh mà mang người về giường, thực sự thỏa hiệp.
Có lẽ lực ý chí của con người chia làm hai loại.
Một loại để chống lại đao kiếm, bụi gai hay vực sâu.
Một loại khác là để kiềm chế khi đối mặt với đường mật, cát bồi và cạm bẫy.
Sau một đoạn hài hòa lâu thật lâu, Thương Am dựa vào chút lương tâm cuối cùng của mình mà không bắt nạt người triệt để, tránh tổn thương thân thể cậu.
Tuy hạt vẫn luôn thủ thế chờ đợi nhưng cái rãnh vẫn còn trúc trắc, sờ thôi thì chưa đủ, không thể lấp đầy thực sự được.
Du Dữu kiệt sức nằm sấp, sau đó nghe được lời tâm tình mình muốn nghe nhất.
“Ngoan, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Về việc làm bài với thi cử không cần lo.”
A!!!
Cảm xúc của Du Dữu tăng vọt, cảm thấy mình có thể tiếp tục tái chiến mấy trăm lần luôn!
Ba giây sau cậu nằm xuống: Không, tui không thể.
Có thể trạch lâu quá, thể lực tệ thật, xong rồi xong rồi.
Tin tức tốt ngoài dự kiến là giá trị hắc hóa của Thương Am lại giảm hai điểm.
Du Dữu nhìn nhìn rồi đôi mắt híp lại thành đường thẳng.
Chú của tui thành thật quá mà, hôn hôn giảm, sờ sờ giảm hiện tại ừm ừm cũng giảm luôn.
Dễ hiểu quá luôn.
Áp lực của Thương Am được giải tỏa mức nhất định là khi tâm trạng đang tốt nhất, cầm quần áo bên cạnh “Đến, mặc quần áo tử tế.”
Du Dữu bỗng ngẩng đầu “Hả?!”
Chẳng phải vượt qua nguy cơ rồi sao? Vì sao vẫn phải mặc quần áo thường phục?! Không thể chuyển sang áo ngủ sao!
“Không mặc thì sao gặp người được?”
“Huhu, chú gạt người. Chẳng phải không cần gặp sao?”
Lông ngắn trên đầu Du Dữu hơi loạn, bị bàn tay to của Thương Am ép xuống hai bên “Người cũng sắp tới rồi. Nếu tôi bảo em bệnh thì cậu ta càng muốn gặp em, không gặp không được. Nếu lúc đó còn cứng rắn ngăn lại thì chỉ có thể gọi vệ sĩ.”
Du Dữu: “…”
Thật, rất có lý.
Học trưởng cũng không làm việc gì xấu, không thể để vệ sĩ đối xử với người ta thế được. Rất không lễ phép.
Mười phút sau Du Dữu ủ rũ cúi đầu được mang ra ngoài.
Gần đây Thiết Khắc đã được cải tạo lại vẻ ngoài rất nhiều, công năng đầy đủ đến đáng sợ. Chỉ thiếu điều làm hình thể to ra chắc có thể cho đi làm vệ sĩ.
Du Dữu ngồi trên ghế rồi được Thiết Khắc khiêng cả người cả ghế, hình ảnh cực kì ma huyễn. Cậu bảo rằng không thể để chú quá mệt mỏi được.
Dù sao cũng là người máy được cài đặt chương trình, không quá linh hoạt nên Du Dữu cầm điều khiển từ xa vẫn hơi tốn sức.
Cậu chống cằm thở dài “Thiết Khắc à Thiết Khắc, mi có thể giống 451 thì tốt biết bao?”
451 giật mình bật màn hình sáng lên, nhìn trái nhìn phải camera rồi lại tự bế.
Quá xấu, không muốn hình dạng của Thiết Khắc.
Đến phòng khách tầng một Du Dữu được thả xuống, quy củ ngồi để hai tay trên đùi.
Như học sinh tiểu học.
Tiêu Triết mang theo quà đến.
Một hộp quà lớn để ở trong túi, nhìn vừa to vừa nặng.
Lúc vào cửa giữ dáng vẻ khách sáo, lễ phép của học sinh xuất sắc, chào hỏi như trong sách giáo khoa với phụ huynh của bạn bè – Thương Am, sau đó cười nhã nhặn nhìn Du Dữu.
“Đã lâu không gặp.”
Anh ta không nghĩ rằng gặp Du Dữu dễ dàng vậy, lúc đầu còn tưởng sẽ rất khó khăn…
Du Dữu: “Khổ cực Tiêu học trưởng, chẳng nhẽ sinh hoạt ở trường thực sự một ngày như một năm sao?”
Chẳng phải mới mấy ngày không gặp, sao đã thành rất lâu rồi!
Tiêu Triết: “…”
Ý của anh ta không phải thế!
Thiết Khắc bưng một đĩa trái cây lên còn Tiêu Triết để quà ở cạnh bàn.
“Ai nha, anh xem anh kìa, đến thì đến chứ mang quà làm gì!” Du Dữu vô sự tự thông nói lời khách sáo, trong khách sáo không mất nhiệt tình, trong nhiệt tình không thiếu chân thành, trong chân thành lại có ý kiên quyết chống cự.
“Không được đâu học trưởng à. Quà của anh, em không nhận được! Vô công bất thụ lộc, anh tặng quà thế này là quá khách sáo rồi. Nhanh mang về mang về!”
Ha, kiểu này cậu nhìn thấu từ đầu rồi!
Thời điểm này mà tặng quà thì là kiểu chủ nhiệm lớp đến nhà học sinh chúc tết. Bên trong chắc chắn không phải đồ tốt mà là sách vở học tập!