Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em

Chương 34: Chuyện Xưa Nhắc Lại


Bạn đang đọc Dốc Cạn Chân Tình Để Yêu Em FULL – Chương 34: Chuyện Xưa Nhắc Lại


Triệu Gia Viễn rất có thành ý, nhưng Kiều Lệ là người cẩn trọng, mối quan hệ giữa cô và Giang Tuấn mới có chút khởi sắc nên cô không thể tùy tiện làm phật lòng hắn.

Ai biết được hắn có cho người theo dõi cô hay không, đề phòng thì vẫn hơn. 
Kiều Lệ giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Gia Viễn, hạ thấp giọng để không ai có thể nghe thấy. 
– Đọc cho tôi số điện thoại của anh đi, tôi sẽ liên lạc sau, đừng tới đây nữa. 
Bàn tay còn giữ trên cửa xe của Triệu Gia Viễn hơi nới lỏng, đặt ánh nhìn tò mò lên người con gái trước mặt, đôi mắt trong veo ấy lần đầu gặp và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Anh không hỏi cô tại sao phải làm thế, cũng không để ý việc cô không cầm bất cứ dụng cụ nào để ghi lại số điện thoại của anh.
Đọc cho cô một dãy số, yên lặng nhìn cô rời đi không một câu từ giã.

Cô gái này rất khác biệt, rất biết cách làm người ta nhớ mãi không quên. 
Kiều Lệ đón chuyến xe buýt sớm, tới Mộc Hoa vừa đúng 6 giờ 30 phút.

Cô bước vào trong với dáng vẻ rất bình thường, cách ăn mặc vẫn như trước không thay đổi, quần áo Trần Duệ Dung mua cô chưa hề đả động đến.

Thế mà bao nhiêu cặp mắt xung quanh vẫn dán vào cô như đang cố tìm tòi một thứ gì đó không rõ. 

Nhất thời cô chưa kịp hiểu ra vấn đề, nhưng chợt nhớ lại chuyện chị Tư Mỹ kể về việc Giang Tuấn đuổi nhân viên, do liên quan tới vụ bỏng của cô nên có lẽ vì thế mà cô vô tình đã trở thành “tâm điểm.”
Phó Ninh đứng ở quầy tiếp tân chờ Kiều Lệ tới gần, rồi giao cho cô một chồng sổ sách. 
– Chủ tịch bảo tôi hướng dẫn cho cô giáo trình quản lý nhà hàng, cô đọc trước cái này đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi. 
Kiều Lệ nhận lấy tài liệu, gật đầu “vâng” một tiếng.

Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, mà lại thấy ánh mắt của quản lý Phó nhìn cô khác lúc trước rất nhiều.

Anh ta chỉ nói mấy câu rồi rời đi, nhưng bước được vài bước thì bất chợt quay đầu lại hỏi:
– Không biết cô Trương trước đây học chuyên ngành gì vậy? 
Phó Ninh năm nay hai mươi tám tuổi, trong tay có hai bằng đại học quản trị kinh doanh và quản trị nhà hàng khách sạn, cũng đã làm quản lý cho Mộc Hoa gần hai năm.

Để leo lên được vị trí này, anh đã phải dốc hết sức thể hiện năng lực của mình mới được chủ tịch giao cho quyền quản lý.

Vậy mà cô gái này chỉ vào làm vài việc tay chân được mấy ngày, trong hồ sơ còn ghi rõ mới 18 tuổi, thế quái nào lại được thay thế nhiệm vụ của anh? 
Từ khoảng cách của Kiều Lệ và Phó Ninh, nói ra một câu trả lời thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, nhưng trước giờ cô không coi trọng việc người ta sẽ nghĩ gì về mình, nên vô tư đáp lại:
– Tôi chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba thôi. 
Phó Ninh không bất ngờ với câu trả lời của Kiều Lệ, anh ta “ồ” một tiếng rồi quay bước rời đi.

Nhân viên làm việc ở vòng ngoài chưa vào ca, tụm năm tụm ba bắt đầu xì xầm to nhỏ:
– Thấy chưa! Tôi đã nói cô ta không đơn giản mà. 
– Bé bé cái miệng lại, người ta sắp lên làm quản lý rồi đấy, cẩn thận bị đuổi hết cả đám bây giờ. 
– Sợ cái gì chứ, chủ tịch và giám đốc là người coi trọng năng lực, cô ta uốn éo mấy cái thì được cưng chiều bao lâu, không khéo sau này bị vứt đi còn thảm hơn bộ dạng bây giờ. 
Kiều Lệ ngồi ở khu vực pha cà phê, nghe không sót những lời nhạo báng dành riêng cho mình.

Cô có thể xông ra nói chuyện phải quấy với bọn họ, nhưng như vậy để được gì? Không phải cứ nhẫn nhịn thì mặc định là nhút nhát, chỉ là kiểu người luôn nấp sau lưng nói xấu người khác chẳng đáng để bận tâm mà thôi. 
Giở vài tập tài liệu chi chít hàng ngàn con chữ ra xem, từng mục lớn nhỏ như: Thu chi tài chính, xuất nhập kho, quản lý nhân sự đều nằm hết ở chỗ này.

Kiều Lệ không hiểu một chút gì về nó, công việc này khái quát nhiều thứ như vậy chả trách Phó Ninh lại có ý coi thường trình độ của cô. 
– Tiểu Lệ, em sắp lên làm quản lý sao? 
Tư Mỹ đặt cốc cà phê ấm lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, mắt ngó vào chồng tài liệu dày cộm trước mặt.


Kiều Lệ lật bừa vài trang giấy ảo não thở dài. 
– Em không biết, ông ấy chỉ bảo em học. 
Ông ấy ở đây là chủ tịch à? Tư Mỹ gật gù mấy cái, rồi chợt nhớ tới chuyện quan trọng liền dịch sát vào Kiều Lệ, nói nhỏ:
– Ba chị ở dưới quê gọi điện lên, nói là có người điều tra về em, ba chị thì không nói gì hết nhưng mà không biết họ có tra được gì không? Tiểu Lệ, có khi nào là bọn cho vay nặng lãi năm xưa không? 
Mười lăm năm trước cha mẹ Kiều Lệ qua đời vẫn còn mắc một khoản nợ lớn.

Sau này người gánh vác số nợ đó là Trương Hạ, rồi Trương Hạ mất, bọn cho vay lại tìm Kiều Lệ đánh mắng đòi tiền đe doạ cô, dù lúc ấy cô chỉ mới có tám tuổi. 
Nhẫn tâm hơn, chúng còn siết nhà rồi ném cô ra đường.

Khi đó cô giáo chủ nhiệm lớp hai của Kiều Lệ đã đem cô về chăm sóc, cho cô đi học, còn tốt bụng nhập tên cô vào hộ khẩu của gia đình mình.

Nhưng đau buồn thay, chỉ một năm sau cô ấy đã ra đi vì mắc căn bệnh hiểm nghèo không thể cứu chữa.

Chuyện cũ cũng đã mười năm rồi, bọn chúng cũng đã siết nhà rồi nên khả năng bọn chúng tìm cô là rất thấp, lúc này cô chỉ nghĩ đến một cái tên “Giang Tuấn.”
Kiều Lệ trầm tư hồi lâu, rồi mới đáp lại lời Lâm Tư Mỹ. 
– Chị à, nếu như có ai tới tìm chị hỏi về thân phận của em, chị cứ nói là em mồ côi từ nhỏ, được cô giáo nhận nuôi, còn những chuyện khác cứ nói không biết là được rồi. 
Tư Mỹ không rõ Kiều Lệ có ý định gì, chỉ thấy lo lắng cho cô. 
– Em không sao chứ, bọn họ là ai vậy? 
– Em không sao đâu, chỉ là phòng hờ thôi. 
Nói rồi Kiều Lệ lại rơi vào trạng thái mông lung, cô không biết Giang Tuấn đang nghĩ gì, có bao nhiêu nghi ngờ dành cho cô? Có nhiều lúc hắn như một kẻ thực dụng đáng ghét, mở miệng ra chỉ biết xem thường cô là kẻ hám tiền, nhưng cũng có lúc lại giống như tối đêm hôm ấy, hắn kề bên tai cô nói một câu không đoán được ý nghĩa sâu xa. 

“Kiều Lệ, em biết không… em còn quá trẻ.”
*****
Giang Tuấn ngồi trong phòng làm việc của căn hộ nằm tại khu nghỉ dưỡng phức hợp Mộc Trà, xem qua bảng giá nguyên liệu dùng trong nhà hàng.

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, ở một số nơi còn có sương muối khiến rau màu thất thu nên giá cả tăng cao.

Sắp tới đây là lễ hội bãi biển, Mộc Trà đang tranh suất tổ chức với Hải Dương, nếu tình hình này không sớm được giải quyết sẽ rất bất lợi. 
– Giám đốc, người của chúng ta mới gửi tin về, cô Trương đúng là trẻ mồ côi, năm tám tuổi được một cô giáo nhận nuôi, sau đó một năm thì người này mắc bệnh hiểm nghèo mà chết.

Giai đoạn sau này cô ấy sống ở trường nội trú, cuối tuần thường ra ngoài làm thêm và mới đến Nam Châu được một tháng thôi.
Tô Kỳ đưa iPad qua cho Giang Tuấn xem hồ sơ học tập của Kiều Lệ trong 12 năm, thành tích rất tốt đều là học sinh giỏi toàn diện.

Anh nhìn một hồi cũng không tìm ra sơ hở gì, rồi chợt bị thu hút bởi bức ảnh cuối cùng có chụp lại chữ ký phụ huynh trong năm lớp một và lớp hai, chữ ký này là trước khi Kiều Lệ được nhận nuôi, nhưng không ghi rõ họ tên, cũng không có thông tin gì. 
– Tám tuổi mới được nhận nuôi, vậy trước đó cô ấy ở đâu? 
Tô Kỳ gãi gãi đầu, không hiểu được hết những gì giám đốc đang nghĩ, đã là mồ côi thì là mồ côi thôi, còn biết sâu xa làm gì? Anh nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ trả lời trong phạm vi được tra ra. 
– Cái này người dân ở đó nói là không rõ, cũng không biết cha mẹ ruột của cô ấy là ai..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.