Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 18: Thôn phệ vu bảo


Đọc truyện Độc Bộ Thiên Hạ – Chương 18: Thôn phệ vu bảo

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Húc lập tức đứng dậy, đi tới gần Viêm Dương Liệt Diễm kỳ toái phiến.

Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ toái phiến vẫn lơ lửng trên không trung như trước, giống như một vòng tròn khi mặt trời lặn, giữa vòng tròn đó chích Tam Túc quái điểu không ngừng vẫy cánh.

“Đây là vu bảo sao?”

Diệp Húc đánh giá từ trên xuống dưới, loại đồ vật như vu bảo không phải lần đầu tiên hắn gặp qua. Trong Võ Bị Các, hắn cũng từng nhìn thấy Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên của hôi ưng Diệp Phan.

Tuy nhiên Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ này với Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên lại khác nhau rất lớn. Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên quỷ khí dày đặc, vừa nhìn đã biết là vật ma đạo. Mà Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ lại lớn hơn rất nhiều, cũng không thể nhìn ra nó là ma đạo vu bảo.

Có thể thấy được, Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ toái phiến cao minh hơn rất nhiều Tử Mẫu Bách Quỷ Phiên.

Trong rừng tùng bên cạnh sông Thanh Thủy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Tam Túc Kim Ô trên không trung, vẻ tham lam hiện rõ bên trong, lẩm bẩm nói: “Vu bảo, không ngờ là vu bảo! Tuy rằng chỉ là một mảnh toái phiến, nhưng uy lực cất chứa bên trong nó cực kỳ khủng bố. Nếu ta có thể có được Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ này. Diệp Ly ta sẽ không còn là nô tài của Diệp phủ nữa! địa vị của ta cũng sẽ được nâng cao vô hạn, nghĩ muốn nữ nhân nào thì có nữ nhân đó…”

Trốn ở trong rừng đúng là Diệp Ly. Lão một đường theo đuôi Diệp Húc ra khỏi thành, lại phát hiện ra hai người Phương Đồng Phương Lệ cùng theo dõi Diệp Húc. Lão tính làm hoàng tước rình bọ ngựa bắt ve, không nghĩ tới lại phát hiện ra bí mật này, không khỏi kích động tới mức chân tay run lên.

“Tiểu tử này mệnh thật tốt, không ngờ có thể lấy được vu bảo toái phiến, tuy nhiên khối toái phiến này rất nhanh sẽ thuộc về ta!”

Diệp Ly trong mắt hiện lên sát khí, mấy ngày nay Diệp Húc làm cho lão kinh ngạc nhiều lắm. Đầu tiên là thương thế không hiểu sao đã khỏi hẳn rồi, lại chỉ dùng vài ngày là có thể tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tam trọng. Không ngờ vài ngày không gặp, tiểu tử này đã luyện tới cảnh giới ngũ trọng. Thậm chí ngay cả lục thiếu gia Phương Đồng của Phương gia cũng chết trong tay hắn!

Phương Đồng tu luyện Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tới cảnh giới lục trọng, không ngờ còn không thể địch nổi Thương Minh Luyện Thể quyết ngũ trọng. Loại chuyện này mà nói ra ngoài chắc không có ai tin tưởng!


Diệp Ly lần đầu tiên cảm giác được chỗ khủng bố của Diệp Húc. Thiếu niên từng bị coi là phế vật này, có khả năng trưởng thành vô hạn, mà bản thân mình thì già rồi.

“Giết chết hắn, phải giết chết tiểu tử này, không giết hắn, sớm muộn gì ta cũng chết trong tay hắn.”

Diệp Ly trong mắt tinh quang chợt lóe, đang muốn động thủ, đột nhiên lại kiềm chế được xuống, nhịn không có hiện thân.

Chỉ thấy bên kía sông Thanh Thủy, Tam Túc quái điểu đột nhiên huy động đôi cánh bay thẳng tới Diệp Húc.

Diệp Húc cũng kinh hãi vạn phần, một đốm lửa bay vào cũng đủ giết hắn rồi. Nếu bị tam túc quái điểu này bổ hẳn vào người, dám khẳng định kế cục của mình sẽ là thần hồn câu diệt!

Hắn đang muốn né tránh, lại hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình không biết từ lúc nào đã bị một lực lượng mạnh mẽ khóa chặt. Ngay cả ngón tay muốn nhúc nhích cũng không được.

Hô!

Tam Túc quái điểu cùng vòng tròn thái dương kia bùng nổ đánh tới, bỗng nhiên chui thẳng vào đam điền của hắn, biến mất không thấy.

Diệp Húc vội vàng cẩn thận đánh giá lại thân thể của mình, phát hiện ra bản thân không có bị biến thành tro bụi. Thậm chí ngay cả quần áo cũng không bị đốt trọi, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Hắn vội vàng tiềm vận tâm thần, ý niệm yên lặng trong đan điền. Chỉ thấy tam túc quái điểu kia quả nhiên hiện ra bên trong đan điền của hắn, lơ lưởng phía trên Thương Minh chân khí, hót vang không ngừng bên trên Bạch ngọc lâu.

Đột nhiên, trong ngọc lâu truyền ra một lực lượng thần bí, đem tam túc quái điểu cuồn cuộn hút vào bên trong ngọc lâu.


Diệp Húc vội vàng đưa ý niệm đi vào trong ngọc lâu, chỉ thấy cổ lực lượng thần bí kia chính là của cây non thanh ngọc mọc trên tiểu đảo phía trên Ngọc Hoa Dao Trì!

Lúc này cây non thanh ngọc đã cao nửa mét, nghiễm nhiên giống một cây xanh mượt, chỉ có điều không biết là loại gì.

Tiểu đảo dưới cây cũng lớn hơn vài phần.

Mà Ngọc Hoa Dao Trì cũng có rất nhiều giọt sương, hội tụ ra một vũng nước cạn.

Diệp Húc còn chú ý tới, không gian ngọc lâu cũng lớn lên không ít, hiện giờ phạm vi vốn chỉ có một trượng, nay đã biến thành phạm vi hai trượng rồi.

Trong không gian ngọc lâu, tam túc quái điểu kia dường như phát hiện ra thiên địch vậy. Nó hót vang liên tục, quanh thân toát ra một đoàn liệt hỏa màu vàng, chấn cánh hướng cây thanh ngọc lao tới, dường như muốn đốt đối phương thành tro tàn!

Cây thanh ngọc kia không gió mà động, đột nhiên trăm ngàn cành cây nhỏ từ trong đảo nhỏ chui ra ngoài. Những nhánh cây nhỏ lăng không vũ động, lả tả bay tới, đâm vào trong cơ thể tam túc quái điểu. Không ngờ không chút sợ hãi sức nóng kinh người của liệt hỏa!

Tam Túc quái điểu bị nó đâm vào trong cơ thể, phát ra tiếng gào thét, tính toán vỗ cánh chạy trốn. Nhưng lại bị những xúc tu của cây thanh ngọc quấn quanh, bao quanh thành một cái kén, căn bản không thể giãy ra được!

Những cái rễ cây này dường như lấy đi năng lượng trong Tam Túc quái điểu, chỉ thấy hình thể của quái điểu này càng nhỏ. Mà cây thanh ngọc dường như trưởng thành lớn hơn!

Diệp Húc không khỏi ngạc nhiên, Tam Túc quái điểu hung hãn như vậy, mà nhìn thấy cây thanh ngọc lại như nhu nhược. Trong nháy mắt, con quái điểu này đã bị cắn nuốt hoàn toàn!


“Chẳng lẽ cái cây trong đan điền của ta là quái vật nhiều xúc tu hay sao?”

Diệp Húc không khỏi rùng mình một cái, thử nghĩ một chút, cảm giác bị vô số những rễ cây cắm vào trong thân thể không thể nào là một chuyện vui vẻ được.

Cũng may cây thanh ngọc này không có ác ý với hắn, ngược lại còn cực kỳ thân thiết với hắn.

Cây thanh ngọc cắn nuốt Tam Túc quái điểu, lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ tăng trưởng của nó. Một mầm mọc lên, sinh ra một cái cành, một phiến lá cây phỉ thúy, gần như sức sống vô tận từ trên cây phát ra. Sinh lực vô cùng nồng đậm, cho nên không gian ngọc lâu tràn ngập sương mù màu trắng.

Tán cây kịch liệt bành trướng, khởi động không trung, phát ra những tiếng ầm ầm. Không gian ngọc lâu lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Chỉ thấy tiểu đảo phía dưới tàng cây ngày càng lớn hơn. Ngay cả Ngọc Hoa Dao Trì cũng biến hóa lớn hơn không biết bao nhiêu lần, giống như một ao nước nho nhỏ rồi, tiểu đảo vẫn trôi nổi bên trên nó.

Mặt đất cũng trở nên ngày càng rộng lớn, tán cây trên không trung ngày càng cao hơn!

Không gian trong bạch ngọc lâu vốn chỉ có phạm vi hai trượng, hiện giờ đã biến thành trên dưới một mẫu! (3600 m2).

Diệp Húc nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, hắn căn bản không có đoán được, bạch ngọc lâu bức thiết cần chiếc khăn thêu kia như vậy không ngờ là muốn cắn nuốt đối phương!

Hơn nữa sau khi cắn nuốt đối phương, không ngờ lại có loại biến hóa này!

Sau một lúc lâu, ngọc thụ rốt cuộc cũng đình chỉ sinh trưởng. Trong không gian ngọc lâu tràn ngập khí tức sinh mệnh tới nồng đậm. Thương Minh chân khí cuồn cuộn nổi lên, dũng mãnh đi vào trong cơ thể Diệp Húc, cuồn cuộn không ngừng làm thân thể hắn dịu mát.

“Bạch ngọc lâu cắn nuốt vu bảo toái phiến mới dẫn ra loại biến hóa này, chỉ sợ tòa ngọc lâu này, vẫn kém hơn Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ.”


Diệp Húc thầm nhủ một tiếng, cẩn thận đánh giá, không gian ngọc lâu cũng không xuất hiện ra vật gì khác nữa.

Rốt cuộc, hắn vẫn phát hiện ra một chỗ cổ quái, thì phải là lá cây sinh trưởng trên cây thanh ngọc này. Không phải toàn bộ lá cây đều xanh biếc như ngọc, trong đó không ngờ có một mảnh lá cây màu vàng óng ánh!

Diệp Húc cẩn thận xem, chỉ thấy phiến lá cây màu vàng óng ánh kia vừa mới sinh ra không bao lâu. Nó có vẻ cực kỳ non nớt, trên mặt lá cây tràn ngập hoa văn phong cách cổ xưa, giống như văn tự, nhưng lại không giống bất kỳ loại văn tự nào hắn từng nhìn thấy. Dường như chỉ là những tiểu nòng ngọc, quái dị vô cùng, hiển nhiên cực kỳ cổ xưa.

“Hay trên phiến lá cây màu vàng này là một quyển sách? Không biết nó ghi lại cái gì…”

Diệp Húc cố gắng phân biệt, những văn tự này rất nhỏ căn bản không thể thấy rõ, chỉ có thể từ bỏ. Ý thức của hắn rời khỏi bạch ngọc lâu.

“Nếu nghiên cứu tòa ngọc lâu này không bằng chuyên tâm tu luyện thì hớn. Chỉ cần trùng tu tiên thiên, trở thành vu sĩ, nói không chừng có thể thúc dục bạch ngọc lâu, tất cả nghi hoặc đều dễ giải quyết rồi!”

Diệp Húc trong lòng biết toàn bạch ngọc lâu thần bí này rất mạnh, căn bản không thể nghiên cứu thấu triệt, cho nên để vấn đề này ra sau đầu, hai mắt mở ra. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong rừng tùng bên kia sông, Diệp Ly chuyển mắt nhìn thẳng vào Diệp Húc. Chỉ thấy Tam Túc Kim ô chuyển vào trong cơ thể Diệp Húc. Tiểu tử này vẫn không nhúc nhích, dường như đã chết vậy.

Hắn lo lắng uy lực của Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, không dám vọng động.

Sau một lúc lâu, Diệp Húc rốt cuộc cũng tỉnh lại. Diệp Ly lập tức không kiềm chế nổi sát khí của mình. Lão đang định lao ra đột nhiên ánh mắt phát lạnh, chỉ thấy Tô Kiều Kiều cùng Mã Tam Bảo bên bờ sông bên kia đang nhanh hướng tới Diệp Húc. Trong lòng Diệp Ly ảo não, lão biết đã bỏ lỡ thời cơ đánh chết Diệp Húc đoạt lại vu bảo, cho nên yên lặng thối lui.

“Tiểu tử này quá may mắn, tuy nhiên lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!”

Diệp Ly lộ ra vẻ dữ tợn trên khuôn mặt già nua, nhỏ giọng cười nói: “Nếu Phương gia Phương Chung Sơn, được xưng là võ đạo đệ nhất nhân Liễu Châu biết được con trai duy nhất của hắn chết trong tay ngươi. Diệp Thiếu Bảo, cho dù ngươi có chín cái mạng cũng chỉ có con đường chết thôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.