Đọc truyện Độc Bộ Thiên Hạ – Chương 1017: Sát kiếp vô tận
Ngọc Hư Cung từ từ dâng lên khỏi Hoa Thế Giới, hạ xuống đỉnh Cây Thế Giới, cúi nhìn Cửu Thiên Thần giới. Hai vị nương nương tọa trấn trong cung nhìn xuống phía dưới. Dưới trướng Ma Thần Hoàng, từng vị Đế Quân, từng vị Thần Vương, từng vị Vu Tổ đều hiển lộ chân thân, cổ thần ngàn vạn, thân hình khổng lồ vô cùng, cùng ùa lên Cây Thế Giới.
Kiền Cung Thần Quân cười lạnh liên tục, quăng Huyền Đô Thiên Ma Lâu lên, vô số ma thần với thân thể gân guốc dữ tợn nhảy ra khỏi lầu, tiếng hô giết rung trời, lao tới trăm vạn ma thần kia.
Đám người Vô Sinh Lão Tổ, Đại Đức Thần Vương, Vô Tướng Hoàng Phật đứng trên cành lá Cây Thế Giới, tự thúc giục Đế Binh Thần Binh đánh tới trăm vạn ma thần kia.
Khoảnh khắc này, uy năng các loại bảo vật đồng thời bộc phát, ầm một tiếng liền đánh vỡ Chu Thiên Thần giới!
“Kiền Cung hãy chịu chết đi!”
Trạch Cung Thần Quân rống lên một tiếng, thân hình bùm bùm tăng lên đến vạn dặm, mặt người thân thú, hai lỗ tai treo hai con ác giao, mây trắng bồng bềnh dưới chân. Gã bước ra một bước rồi bắt lấy những tòa Đế Binh Thần Binh đánh tới kia, phóng thẳng đến Cây Thế Giới. Gã lại há miệng phun ra lũ lụt như Thiên Hà đổi chiều, vô số ngôi sao lên xuống chìm nổi bên trong Thiên Hà đập xuống Cây Thế Giới. Lập tức nện cho Cây Thế Giới khổng lồ kia gãy cành rụng lá, đại đạo bên trong xói mòn, tan thành tro bụi.
Phía trên cành lá Cây Thế Giới, đệ tử Ngọc Hư Cung đang tọa trấn thì bị đạo Thiên Hà này quét qua đều chết thảm cả. Phẫn Nộ tôn vương bị một ngôi sao trong Thiên Hà đập trúng đầu, không kịp rên tiếng nào thì mất mạng, hóa thành một bãi thịt.
Vô Tướng Hoàng Phật tránh né khắp nơi, đột nhiên bị Thiên Hà quét qua chỉ còn lại một bộ xương đứng trên lá cây rách nát, thẳng tắp mà không đổ.
Kiền Cung Thần Quân bị đạo Thiên Hà này dội qua cũng thân hình bất ổn.
“Trạch Cung Thần Quân, có nhận ra Đãng Ma bia không?”
Một tấm bia đá xanh rêu to lớn vạn dặm từ trên trời giáng xuống, ầm ầm chấn vỡ Thiên Hà rồi áp lên lưng Trạch Cung Thần Quân, ép cho vị Thần Quân này nằm sấp xuống đất. Đoan Tĩnh Đế Quân quanh thân tràn ngập thiên hỏa hừng hực bốc cháy phủ tới Trạch Cung Thần Quân, định luyện hóa vị Thần Quân Thiên Phần này.
Khôn Cung Thần Quân, Chấn Cung Thần Quân thấy thế lập tức lao tới, thả người nhảy lên đỉnh Đãng Ma bia, hợp lực thúc giục thân thể một vị Ma Đế công tới Đoan Tĩnh Đế Quân. Vị Ma Đế này phát ra hơi thở đại đế mênh mông, cũng là một người đã chứng đạo Thiên Quân, luyện thân thể mình thánh chứng đạo chi bảo, trấn áp Đãng Ma bia.
Hai món chứng đạo chi bảo áp chế, Trạch Cung Thần Quân lập tức hộc máu, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
“Chúc Dung chân thân!”
Đoan Tĩnh Đế Quân quát lớn, thân hình đột nhiên tăng vọt, cũng cao tới vạn dăm, chân đạp hỏa vân, tai đeo hỏa long, rút ra một cây Hoàng Nhai Thần Trụ quét ngang, nện nát Chấn Cung Thần Quân.
“Tam Thập Tam Thiên chí bảo?”
Khôn Cung Thần Quân giận dữ, cũng tế lên một món chí bảo, chính là Thất Diệu Phiên của Ma Thần Hoàng. Đại phiên quạt qua thì vạn vật đều bị diệt, ngăn cản Hoàng Nhai Thần Trụ.
Đoan Tĩnh Đế Quân bị Khôn Cung Thần Quân bám lấy, đám Thần Vương trong Thiên Phần đều đánh tới bà như một đám châu chấu ùn ùn kéo tới, thầm biết không ổn.
Đúng lúc này, Thái Cực đồ bay lên bao phủ hàng nghìn vào trong. Thái Hư Đế Quân khẽ rung Thái Cực đồ khiến vô số Thần Vương hóa thành tro tàn.
Một chiếc Khai Thiên đại phủ đột nhiên chặt xuống đỉnh đầu Thái Hư Đế Quân. Thái Hư cả kinh, không kịp thu hồi Thái Cực đồ, vội tế quải trượng của mình lên hóa thành một đạo kim kiều giữa không trung, lại tế Cú Mang thần thụ lên cùng ngăn cản Thái Hoàng Khai Thiên phủ.
Một tiếng xùy vang lên, kim kiều bị bổ đôi, Cú Mang thần thụ cũng bị búa này chém đứt.
Thái Hư Đế Quân vội triệu hồi Thái Cực đồ rồi tế lên đỉnh đầu. Thái Hoàng Khai Thiên phủ chém xuống Thái Cực đồ, uy năng chỉ phá vỡ phòng ngự, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mà thủ hạ Thanh Hủy Thần Vương của hắn thì không chịu được luồng lực phản chấn cuồng bại này, bị chấn thành thịt nát.
Thái Hư Đế Quân ngẩng đầu nhìn thì thấy là Ly Cung Khảm Cung cùng hợp lực thúc giục Thái Hoàng Khai Thiên phủ đánh tới. Bạn đang xem tại – .
“Sát Đế, Tru Tiên, hai tên gia nô ba họ nhà ngươi có dám đánh một trận tử chiến không?” Mười hai vị Thần Hầu dưới trướng Ma Thần Hoàng đánh lên trên Cây Thế Giới, quát to.
Sát Đế Thần Quân cười gằn, vung Lục Hồn Phiên lên. Lập tức một vị Thần Hầu không kịp rên tiếng nào đã bị Lục Hồn Phiên rút đi thần hồn, bị giảo nát tại chỗ.
Tru Tiên Thần Quân thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên, chỉ thấy trời đất đột nhiên vỡ ra một vực sâu không thấy đáy, truyền ra một mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn.
Lại có một vị Thần Hầu và nhiều Thần Vương bị hút vào trong vực, bị Nguyên Động cắn nuốt. Trong động từng cổ thi hiện ra, xé nát vịHầu này và đám Thần Vương kia ngay tại chỗ, tất cả đều mất mạng.
Mười một vị Thần Hầu khác giận dữ, hợp lực thúc giục một tòa chí bảo chính là một quyển sách và một bán tính có tên là Sinh Tử Toán Lục, là chí bảo mà Ma Thần Hoàng lấy được. Quyển sách kia mở ra, chiếu lên không, thu hình ảnh Sát Đế Thần Quân vào trong sách, bên trên hiện lên thọ nguyên. Ngay sau đó bàn tính cạch cạch vang lên, thọ nguyên của Sát Đế Thần Quân nhanh chóng giảm đi, rốt cuộc về không.
Sát Đế Thần Quân quát to một tiếng, nhanh chóng già đi, tóc tai trắng xóa, rồi thi thể ngã xuống đất, hồn phi phách tán.
Tru Tiên Thần Quân gầm lên liên tục, vội thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên bao hết mười một vị Thần Hầu lại, định nuốt hết vào trong vực sâu Nguyên Động kia.
Cuốn kim hư kia lại chiếu hình ảnh Tru Tiên Thần Quân vào trong sách, nhanh chóng rút đi thọ nguyên.
Tru Tiên Thần Quân chỉ cảm thấy thọ nguyên của mình mất đi nhanh chóng, thân thể càng lúc càng già nua. Y nghiến răng nghiến lợi thúc giục Nguyên Động Thâm Uyên hút hết mười một vị Thần Hầu vào trong vực sâu. Vô số cổ thi vung lên trong Nguyên Động, đúng lúc đó, thọ nguyên y hao hết, ngã ngửa ra đất.
Nguyên Động Thâm Uyên không có y thúc giục tức khắc mất hết lực hút. Bảy vị Thần Hầu lăn ra từ trong vực, lòng còn sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy bốn người kia bị kéo vào trong vực, bị vô số cổ thi xé thành mảnh nhỏ.
“Ngọc Hư môn hạ có ai dám vào trong trận chiến với ngã Phật không?”
Từ Vân Phật tổ dẫn trăm vạn đại Phật tạo thành Luyện ma đại trận, vô tận Phật quang từ Phật giới xa xôi bay tới hội tụ thành nước lũ xối vào trong Luyện ma đại trận. Rõ ràng là thiên địa đại thế của Thiên giới bị Luyện ma đại trận dắt đến, hóa thành từng vị Phật Đế Phật giới có ngàn cánh tay ngàn chân, có mười tám đầu, tay cầm đủ loại hư ảnh chứng đạo chi bảo rung lên, đánh đến Cây Thế Giới.
Tòa đại trận này bao phủ hàng tỉ dặm, không ngờ định luyện hóa Cây Thế Giới thành tro bụi.
“Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, Quang Thọ Vương Phật tổ, Bản Sư Phật tổ, ba người các ngươi là kẻ phản bội Phật giới ta đi đầu nhập vào Ngọc Hư, sao không vào trận nhận lấy cái chết?” Diêm Ma Na Sa La Phật tổ nhìn Ngọc Hư Cung, kêu to.
Quang Thọ Vương Phật tổ nghe vậy bèn quay lại nói với Tinh Nguyệt Bồ Đề và Bản Sư Phật tổ: “Chúng ta vốn cho Phật giới là thiên địa chính thống, gặp được lão gia rồi mới biết Ngọc Hư Đế Quân nhà ta mới là thiên địa chính thống. Nay trận chiến với đồng môn chỉ sợ sẽ có tử thương.”
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ tay áo bồng bềnh, tế lên ba tòa Đế Binh rồi đi thẳng vào Luyện ma đại trận, cười nói: “Người là đao, ta là thịt, dù là đồng môn nhưng có cái nhìn khác nhau, thôi thì liều cái cá chết lưới rách.”
Luyện ma đại trận triển khai, làm cho Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ bước vào. Quang Thọ Vương Phật tổ và Bản Sư Phật tổ thấy thế cũng tự đi vào trong trận, tế Đế Binh lên. Ở giữa không trung, Xá lợi, bảo ngọc, bảo châu, hoa sen phóng lên, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ ngẩng đầu nhìn thì thấy chư Phật khắp trời bắt đầu khởi động, trăm vạn cao thủ Phật môn tọa trấn trời cao nhìn xuống bọn họ, hắn cao giọng nói: “Các vị sư huynh, niệm tình nghĩa ngày xưa, các người hãy mau lui đi, tránh cho thân tử đạo tiêu.”
“Ô hay! Tà ma ngoại đạo còn dám dùng yêu ngôn mê hoặc chúng nhân sao?”
Trăm vạn đại Phật cùng hét lên, Phật âm cuồn cuộn đánh nát Xá lợi, chuỗi ngọc, bảo châu trên đỉnh đầu hắn. Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ khóe miệng trào ra máu, lòng thì thầm than: “Cuối cùng vẫn không thể tránh được…”
Rầm!
Hắn đột nhiên tế lên một bản pháp thiếp, triển khai ra lập tức bao phủ cả tỉ dặm, che lấp trọn tòa Luyện ma đại trận. Trên mặt pháp thiếp, vô số kinh văn loáng lên chiếu rọi từ trên cao. Ở giữa không trung, các vị Bồ tát, Phật đà bị ánh sáng kia chiếu đến lập tức rơi vào trong pháp thiếp, hóa thành một đám văn tự kinh văn.
Tấm pháp thiếp này đúng là Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp mà Diệp Húc giao cho hắn, một trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ không đủ tu vi để thôi phát tòa chí bảo này đến lớn nhất, nếu không thì chỉ bằng tấm pháp thiếp này đủ để phá vỡ Luyện ma đại trận, thu trăm vạn đại Phật vào trong pháp thiếp, độ hóa thành kinh văn.
Dù là như vậy, hắn tế pháp thiếp lên cũng thu được mấy vạn Bồ tát Phật đà, thậm chí cả Phật tổ cấp Đế cũng ngồi không vững, gần như bị hắn độ hóa.
Từ Vân Phật tổ nổi giận, cùng hơi thở chư Phật tương liên thúc giục đại trận, trấn áp Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp. Phật quang khắp trời hóa thành một bàn tay lớn hung hăng chụp xuống.
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ quát to một tiếng, lập tức bị bàn tay kia ấn thành bánh thịt, chết đến không thể chết lần nữa. Mà Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp cũng vù một tiếng bay lên, xuyên qua Luyện ma đại trận bay về phía Ngọc Hư Cung. Đám Từ Vân Phật tổ mừng rỡ vội chộp tới Độ Nhân Kinh Pháp Thiếp, muốn thu vào trong túi.
Quang Thọ Vương Phật tổ và Bản Sư Phật tổ cùng kêu lên: “Ba người chúng ta vốn cùng một thầy, cùng sinh cùng chết. Nay Tinh Nguyệt Bồ Đề sư huynh đã chết, chúng ta cũng không thể sống tiếp được nữa!”
Quang Thọ Vương Phật tổ đem Hiển Định Cực Phong Châu tế lên, toàn lực thúc giục. Ngay lập tức khiến Luyện ma đại trận ngừng vận chuyện, Phật quang khắp trời ngừng lại. Gió lớn vô tận từ trong Hiển Định Cực Phong Châu thổi tới, thổi qua đâu thì kim thân của các vị Bồ tát Phật đà trên liên hoa bảo tọa nơi đó hư thối, máu tươi đọng lại. Gió thổi qua thì chỉ còn vô số bộ xương trắng, thậm chí cả Từ Vân Phật tổ bậc Đế Quân này cũng khó có thể ngăn cản được.
Ngã phật từ bi…
Quang Thọ Vương Phật tổ thấy thế nhịn không được rơi lệ, vừa nói ra lời nài thì đột nhiên mười bảy hư ảnh Phật Đế buông xuống quanh thân. Hắn vừa biết là không ổn thì bị hư ảnh mười bảy vị Phật đế kia trực tiếp chụp chết.
“Quang Thọ Vương sư huynh, chờ ta một đoạn đường!”
Bản Sư Phật tổ tế Hạo Đình Thiên Phủ lên, chấn động giữa không trung, hàng tỉ mặt trời trào ra thiêu đốt thiên địa, thiêu đốt tất cả, lập tức đốt Luyện ma đại trận thành tro, trăm vạn đại Phật gần như ngã xuống hơn nửa.
Thế Phật Kim Chung bay tới đỉnh đầu Bản Sư Phật tổ, lập tức chấn vỡ bị Phật tổ này.
“Đại Nhật Đế Quân, ngươi có dám cùng mỗ gia chiến một trận không?” Đàm Tổ Thần Vương đầu treo Thanh Đế Sơn Thủy đồ, tay nâng Vô Lượng Thần Đàn, ánh mắt sắc bén nhìn Đại Nhật Đế Quân, cười lạnh nói.
Đại Nhật Đế Quân âm trầm từ từ đi tới, cười nhẹ nói: “Nhưng không phải trận chiến giữa ta và ngươi, mà là trận chiến giữa ba vị Đế Quân chúng ta và ngươi!”
Ly Hận Thiên Chủ và Vĩnh Hằng Đế Quân cùng đi tới, cười nói: “Ngọc Hư Cung còn kẻ nào có thể ngăn cản bọn ta?”
“Ngọc Hư Cung ta môn sinh tuy ít, nhưng sinh sinh tử tử vô cùng vô tận! Ba vị sư huynh, các ngươi giết được hết sao?”
Trong hư không đột nhiên truyền đến một âm thanh to lớn. Luân Hồi Thiên Môn từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng rơi lên Cây Thế Giới.