Đọc truyện Độc Bộ Thiên Hạ – Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực – Chương 174: Tiệc cưới
Tháng Giêng năm Thiên Thông thứ sáu, Đại Kim quốc bãi bỏ chế độ Tam đại Bối lặc cùng ngồi triều, Đại Hãn Hoàng Thái Cực độc tôn hướng Nam.
Hai mươi sáu tháng hai, Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh cưới vợ, thiết đãi sáu mươi ba măm, mời Đại Hãn cùng chư vị bối lặc đến dự.
“A Bộ, mang hộp gương ấy tới đây giúp ta”.
Lời gọi nhẹ nhàng kéo linh hồn đang dạo chơi tại nơi hư không của tôi trở về, tôi “A” lên một tiếng, nhanh tay lẹ chân bưng cái hộp gương đựng đồ trang sức nằm trêи bàn ấy lại, đưa cho Ô Tháp Na.
Cô nàng quay đầu nhẹ cười với tôi: “Cô xem ta nên mang cái nào mới hợp với bộ đồ này nhỉ?”.
Tôi nghiêng đầu cẩn thận cân nhắc, hôm nay cô nàng vận bộ bào gấm màu mẫu đơn đỏ thẫm, quanh cổ quấn một chiếc khăn lông chồn màu trắng, toát lên vẻ ấm áp và không khí vui mừng.
“Cài đoá hoa nhung màu đỏ này nhé”. Tôi mỉm cười cầm lên một đoá hoa nhung khảm hồng ngọc từ trong hộp gương, đặt lên đỉnh đầu Ô Tháp Na ướm tới ướm lui, cố ý lấy lòng, “Hoa nhung cát lợi, phú quý vinh hoa…”.
“Cái miệng của cô đúng thật là ngọt mà”. Ô Tháp Na hài lòng cười, tôi đưa hoa nhung cho tiểu a hoàn trang điểm Cáp Nhã, Cáp Nhã nhẹ nhàng giúp cô nàng cài lên búi tóc, hai bên tóc mai lại điểm thêm hoa làm nền, càng khiến cô nàng trở nên kiều diễm.
Tôi đứng phía sau Ô Tháp Na, quan sát gương mặt dưới lớp trang điểm đầy nhu mềm vui sướиɠ trong gương đồng của cô nàng, bỗng nhiên trong tim chợt chấn động, nỗi hoang mang cất giấu trong lòng cuối cùng đã không thể kìm nổi, bật hỏi ra miệng: “Phúc tấn có từng nghe người khác nói rằng dáng vẻ của cô có chút giống một người không…”.
Dung nhan mỹ lệ trong gương nhanh chóng ảm đạm, lòng tôi càng khẳng định phỏng đoán của mình, quả nhiên, cô nàng thở dài, u ám nói: “Người cô chỉ phải chăng là vị đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân danh chấn một thời?”.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Ngũ quan có hơi tương tự cũng là điều hiển nhiên”. Ô Tháp Na đứng dậy, Cáp Nhã lấy chiếc áo choàng đỏ thẫm khoác cho cô nàng, “Bởi vì… Bố Hỉ Á Mã Lạp là cô họ của ta”.
Người tôi thoáng chấn động, tuy đã sớm đoán ra bảy tám phần, nhưng vẫn cứ thấy căng thẳng: “Phúc tấn là…”.
“Ừ. Ta là con gái của Diệp Hách Na Lạp Đức Nhĩ Cách Lặc, cháu gái của Bối lặc thủ lĩnh Đông thành, Kim Đài Cát”.
Ngón tay tôi chậm rãi nắm lại thành quyền, trước mắt dường như trở về cái hôm lửa đỏ rực trời ấy, lời nguyền rủa thê lương của Kim Đài Cát lúc lâm chung chợt vang lại: “Ta sống không thể bảo vệ được Diệp Hách, sau khi chết mới biết được, nhất định không để Diệp Hách tuyệt chủng! Con cháu Diệp Hách đời sau, dù cho chỉ còn sót lại một nữ tử, cũng nhất định bắt con cháu nhà Ái Tân Giác La trả món nợ máu này!”.
Trêи mặt như bị ai đó đột ngột quăng cho một cái tát.
Trái lại Ô Tháp Na vẫn giữ được bình tĩnh, thản nhiên nói tiếp: “Thật ra giữa đám chị em cô cháu đông đúc trong gia tộc, tướng mạo của ta thật sự không quá giống Bố Hỉ Á Mã Lạp, ta giống ngạch niết mình hơn, bàn về diện mạo ta không đẹp bằng Tô Bản Châu và Ô Bố Lý, có lẽ cô sẽ không thấy xa lạ với họ, hai tỷ muội đó vốn là cô họ trong tộc ta, một người gả cho Đại Bối lặc, người còn lại gả cho Đại Hãn…”. Cô nàng hé miệng cười nhạt, khoé mắt ẩn chứa ý cười ôn nhu, “Thật ra cô chưa thấy muội muội Tô Thái của ta, nếu gặp được, cô có thể sẽ phải thán phục sự kỳ diệu mà ông trời tạo người. Khi còn sống, cứ mỗi lần mã pháp (ông nội) nhắc đến Tô Thái sẽ đều luôn đắc ý rằng, nếu Bố Hỉ Á Mã Lạp của Diệp Hách đẹp thứ nhất trong tộc, vậy Tô Thái nhà ta đẹp thứ nhì, chẳng hề kém cạnh thứ nhất chút nào cả…”.
Nói tới đây thì đột nhiên hơi dừng lại, dường như Ô Tháp Na đang hồi tưởng về năm ấy khi phụ thân mình vì dân chúng trong tộc mà mở thành đầu hàng, còn ông nội lại chết thảm trêи lầu bát giác nơi thành Đông.
Trêи mặt cô nàng mơ hồ lướt qua một cơn đau đớn, tuy đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu và nỗi thương tâm từ trong lòng cô nàng.
Bầu không khí có chút vắng lặng, cũng có chút áp lực.
Tôi nhẹ nhàng ho, đang muốn đổi đề tài tán gẫu thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói điềm tĩnh của Tế Nhĩ Cáp Lãng chậm rãi truyền vào: “Chuẩn bị xong hết chưa?”.
“Dạ”. Đôi mắt xinh đẹp của Ô Tháp Na bừng lên, rực sáng như sao: “Gia, có thể đưa ba vị tỷ muội ấy đi cùng không?”. Cô nàng chỉ vào ba vị phúc tấn khác của Tế Nhĩ Cáp Lãng.
“Không đưa theo! Đưa đi theo để khoe khoang, để Đa Nhĩ Cổn cười nhạo cho xem”.
“Vậy… thϊế͙p͙ có thể dẫn theo A Bộ không?”.
Lòng tôi nhảy dựng, kìm chế nội tâm mừng như điên, lòng tràn đầy chờ đợi. Vốn tưởng rằng ở trong thành Thẩm Dương này thì sẽ không có cách nào tiếp cận được Hoàng Thái Cực, nhưng không ngờ rằng lúc này Đa Nhĩ Cổn lại tổ chức lễ cưới, tuy rằng đến nhà Đa Nhĩ Cổn là một chuyện mạo hiểm, nhưng nếu có một phần vạn cơ hội để đến gần Hoàng Thái Cực, mặc kệ có ra sao tôi cũng đều phải đi thử một lần.
Tế Nhĩ Cáp Lãng tiếp lấy trà từ tay Cáp Nhã, mới nhấp một ngụm liền thong dong nói: “Cô này à? Ngay cả tường cô còn trèo nhầm được, đi rồi… chỉ sợ về không tìm được cổng lớn, liền phá tan tành tường vây của Đa Nhĩ Cổn cho xem”.
Ô Tháp Na nghe xong không nhịn được cười, thân mình mềm mại khẽ run lên.
Tôi đưa lưng về phía Ô Tháp Na trực tiếp nhe răng với Tế Nhĩ Cáp Lãng, chẳng qua chỉ là lỡ phạm phải một sai lầm ngốc nghếch mà bị một kẻ nắm sinh tử trong tầm tay như hắn xem là một trò cười, lẽ nào định cười cả đời luôn à?
Tế Nhĩ Cáp Lãng làm như không thấy, quay đầu nhìn Ô Tháp Na, ánh mắt vô cùng dịu dàng, đưa tay ôm lấy thê tử vào trong lòng, Tế Nhĩ Cáp Lãng giúp cô nàng day day hai bên thái dương, trong mắt tràn ngập vẻ cưng chiều. Ô Tháp Na thẹn thùng ngẩng đầu, trêи khuôn mặt tái nhợt tràn đầy hạnh phúc.
Lòng tôi đau xót, cảnh tượng vô cùng quen thuộc này khiến tôi càng nhớ tới Hoàng Thái Cực hơn.
“Không dẫn theo A Bộ thật sao?”. Ô Tháp Na nhỏ giọng hỏi.
“Nếu cô ta đã muốn tuỳ quân thì cần phải tranh thủ thời gian luyện tập võ nghệ, đỡ cho lúc đó phải mất mạng. Hôm nay Đa Nhĩ Cổn cưới vợ, cô vợ vẫn là con gái của Căn Độ Nhĩ Đài Cát của Trát Lỗ Đặc bộ, có lẽ nàng cũng đã nghe nói rồi, vợ con Căn Độ Nhĩ Đài Cát cũng đã cùng con gái Đái Thanh bối lặc tới đây, vốn là đóng quân ở ngoại vi thành Thẩm Dương chuẩn bị cho cuộc tuyển phúc tấn của Đại Hãn sắp tới. Đại Hãn đã sai người đến trông dáng vẻ của con gái Đái Thanh bối lặc đó ra sao, kết quả là Đa Nhĩ Cổn cũng đi theo, khi trở về lập tức ầm ĩ muốn cưới vợ, mọi người không dám tự ý làm càn nên về báo lại với Đại Hãn, rằng cô con gái của Đái Thanh bối lặc đó có hợp ý Đại Hãn hay không cũng phải để Đại Hãn tự mình đi xem. Cuốicùng vẫn là Đại Hãn tự mình đi, sau khi trở về lập tức sắc phong cô nàng đó làm Đông cung phúc tấn, mai mối cô con gái của Căn Độ Nhĩ Đài Cát làm vợ Đa Nhĩ Cổn. Kết quả Đa Nhĩ Cổn nổi nóng ầm ĩ, đến ngày hai mươi hai Đa Đạc và Hào Cách đi theo Đa Nhĩ Cổn rời thành đón dâu, hôm sau Hoàng Thái Cực để A Ba Thái, A Tể Cách dẫn theo phúc tấn của mình, lại cử Đông Quả cách cách cùng phúc tấn của Đa Nhĩ Cổn, phúc tấn của Hào Cách và phúc tấn của Đa Đạc rời khỏi thành năm dặm đi nghênh đón, khung cảnh này còn long trọng hơn cảviệc cưới Đông Cung phúc tấn trước đó, hôm qua lúc tiến vào thành Thẩm Dương bởi vì chúng phúc tấn không đi đón nên Tam cung phúc tấn đã bị Đại Hãn trách cứ”.
Ô Tháp Na trợn mắt há mồm: “Thân thể thϊế͙p͙ vốn không được khoẻ mạnh, mọi việc trong nhà toàn bộ đều dựa vào sự hỗ trợ của các tỷ muội cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Vị Trát Lỗ Đặc phúc tấn này vào cửa sợ là Đại phúc tấn của Đa Nhĩ Cổn… cái vị Khoa Nhĩ Thấm đó, đây…”.
“Chuyện nhà họ nàng không cần quan tâm, về phần chuyện nhà chúng ta, hết thẩy đều do ta mà ra. Sức khoẻ nàng vốn luôn yếu ớt, nếu không phải Đại Hãn nể mặt Đa Nhĩ Cổn, trời lạnh thế này căn bản là ta sẽ không để nàng ra ngoài hứng gió lạnh…”.
“Gia nói gì vậy, thân là vợ của chàng, thϊế͙p͙ phải làm tròn bổn phận mình mới phải”. Ô Tháp Na nghiêng đầu nói với tôi, “A Bộ, vậy cô ở nhà nhé, ta dẫn Cáp Nhã đi”.
Lòng tôi trở nên sốt ruột, liều lĩnh kêu lên: “Thân thể phúc tấn không được khoẻ, nô tài ở nhà sẽ lo, vẫn nên đi theo sẽ tốt hơn”.
Người dự tiệc cưới của Đa Nhĩ Cổn phải nói là hơn sức tưởng tượng của tôi rất nhiều, không chỉ có đám tôn thất bối lặc, Đài Cát và nội quyến tập trung đông đủ, mà còn có cả quan viên Đại Lăng hà lẫn trong đó. Đối với tôi thì có một số ít người quen mà tôi cần tránh đi, còn một số người lạ sợ không rõ thân phận sẽ mang lại phiền toái không cần thiết nên càng phải tránh thêm. Vì để tiện hành động, tôi lựa chọn canh giữ cạnh xe ngựa, tuỳ thời nghe gọi liền đến, Cáp Nhã thì hậu hạ bên cạnh Ô Tháp Na.
Xe ngựa dừng trêи một con phố gần cổng lớn, có thể trông rõ đám người ra ra vào vào, nhưng tôi chờ gần cả ngày trời đến cổ cũng muốn dài ra mà chẳng thấy nghi trượng của Đại Hãn đâu cả, mãi cho đến khi trời đã tối đen thì bụng bắt đầu kêu réo inh ỏi, gã kéo xe thấy vậy nhếch miệng cười với tôi, “Cô cô vào trong đấy ăn chút gì đi, có tôi canh ở đây được rồi”.
Tôi bắt đầu hoài nghi, có phải là vợ chồng Tế Nhĩ Cáp Lãng đến chậm hay không, nên Hoàng Thái Cực đã ngồi vào vị trí rồi. Do dự hồi lâu, tôi quyết định vào phủ tìm tòi.
Tuy rằng từng ở nhà Đa Nhĩ Cổn được mấy hôm, nhưng bởi vì bị nhốt trong phòng nhỏ, khi trốn đi chỉ hoảng hốt không biết đường, nên lúc này chỉ đành dựa theo dòng người tấp nập đó mà đến chỗ đông đúc. Đang lúc mờ mịt lo lắng chợt vai bị ai đó vỗ lên, tôi cuống cuồng quay đầu lại, trước mắt chính là một trong hai gã thị vệ phụ trách trông coi tôi khi đó.
Gã nọ vừa mừng vừa sợ: “Thực sự là cô à!”.
Tôi vung tay muốn chạy trốn nhưng đã bị gã tay túm lấy một cánh tay trước: “Cái cô này đã hại chúng ta khổ biết bao! Lần này xem cô còn trốn đi đâu được!”.
Tôi há mồm muốn hét to, hắn lại lấy một thứ thối hoắt không biết từ đâu ra nhét vào miệng tôi, rồi hướng về những người xung quanh đang nhìn mà giải thích: “Đây là kẻ chạy trốn trong phủ, làm phiền các vị rồi”.
Tôi bị gã trói ngược hai tay ra sau kéo đến một góc ít người, nội tâm đang không ngừng bàng hoàng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, một giọng nói mơ hồ kêu lên: “Ha, ta còn tưởng là chuyện gì”. Tiến lại gần đánh một quyền vào gã thị vệ đang trói lấy hai tay tôi, gã thị vệ ấy kêu lên một tiếng đau đớn, trêи mặt đã trúng một quyền, lăn đến chân tường, “Mắt chó ngươi mù rồi à? Biết đây là ai không? Hả? Đây là… đây là…”.
Hai tay bị trói của tôi đã sớm tê dại, tạm thời mất hết sức lực, không hề chống cự bị Đa Nhĩ Cổn xách lên, giương mắt liền trực tiếp đối diện với một đôi mắt đỏ như máu. Hắn uống rượu, hơn nữa uống không hề ít, miệng phả ra đầy mùi rượu: “Đây là… Đông cung phúc tấn, tên cẩu nô tài nhà ngươi… ngươi chẳng biết cái rắm gì… ngươi… ngươi… đồ nữ nhân chết tiệt nàng!”. Đột nhiên hắn trở nên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, “Gì mà cha mẹ qua đời, gì mà muội muội của Trát Lỗ Đặc phúc tấn, nàng nói dối mà không biết ngượng gì cả! Hôm nay tới đây là muốn coi trò cười của ta đúng không?”.
“Ta… ta không biết ngươi đang nói gì hết?”.
“Nàng dám nói mình không biết? Nàng thực sự coi gia là đứa con nít ba tuổi để mà đùa giỡn hả? Ta không biết đến tột cùng nàng muốn làm cái quỷ gì, thế nhưng nàng hãy nhớ kỹ, sau này ngàn lần vạn lần đừng để ta tóm được cơ hội, nếu không, ta sẽ bắt nàng sống không bằng chết! Dám đùa với gia, nàng sẽ phải nhận lấy cái chết để mà tỉnh ngộ!”.
Hắn chợt buông tay khiến tôi té ngã xuống đất.
Hiển nhiên là Đa Nhĩ Cổn đã uống nhiều, nói chuyện lung tung. Lòng tôi rối bời, sắp xếp mãi không ra một câu chữ nào rõ ràng, đành phải bó tay: “Đại… Đại Hãn đâu rồi?”.
“Đâu rồi? Nàng chạy tới đây để hỏi Đại Hãn đâu rồi? Nàng cho rằng mình được sủng bao lâu? Chẳng qua chỉ có vậy mà thôi! Ta nói nàng biết, Trát Lỗ Đặc các ngươi đừng có mà làm trò nữa, đi mà xem, xem Trát Lỗ Đặc các ngươi có khả năng trèo lên đầu Khoa Nhĩ Thấm được không? Gia, sẽ để cho các ngươi thoả tâm nguyện sao? Sẽ để các ngươi hài lòng sao? Hừ hừ, ha ha, ta cùng xem, ngày vẫn còn dài lắm, về sau sẽ có lúc mà nàng khóc lóc…”.
Tôi trông thấy hắn nói năng càng lúc càng mơ hồ, mắt lộ ra vẻ hung dữ, thân trêи nghiêng xuống, tựa hồ như muốn bổ nhào sang giết người, trong lòng liền hoảng hốt, lập tức ra sức đẩy hắn rồi nhanh chân chạy như điên.
Tôi không dám quay đầu lại, nín thở chạy ra khỏi cửa, dọc theo hướng ngược lại của con đường mà chạy, thỉnh thoảng lại va phải người khác, nhưng tôi sợ Đa Nhĩ Cổn đuổi theo phía sau bắt lấy tôi, nên vốn dĩ cũng không thèm quan tâm phía sau đã xảy ra việc hỗn loạn gì, cứ một hơi trực tiếp chạy thẳng ra khỏi cổng.
Đến khi đầm đìa mồ hôi chui vào xe ngựa, gã đánh xe ngạc nhiên hỏi: “A Bộ cô làm sao thế?”.
Tôi co rút trong xe thở: “Không có gì, tôi không tìm thấy phúc tấn, cứ trở về trước vậy”.