Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 75: Tiểu Vũ bị tóm


Đọc truyện Độc Ái Sát Thủ Phu Quân – Chương 75: Tiểu Vũ bị tóm

Miểu Miểu nuốt viên thuốc xong, sau một hồi lâu, Tiểu Vũ hỏi: “Hồi phục tinh thần chưa, chúng ta nên thừa lúc này mau đi, chốc nữa trời sáng đi không được.” Miểu Miểu gật đầu, ngồi xếp bằng vận khí thử, mừng quá, cả người khí huyết dâng trào, cảm giác vô lực lúc trước đã nhanh chóng biến mất. Lập tức đứng dậy đi theo Tiểu Vũ chuẩn bị ra khỏi cửa phòng.

“Sao vậy, muốn đi cũng nên chào hỏi bổn chủ một tiếng chứ, đồ đệ của Dược Vương nghĩ đây là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?” Nam tử đeo mặt nạ lên tiếng, cửa bật mở, theo sau là một đám hắc y nhân. Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, hiệu suất đúng là không thể coi thường nha.

Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ ngó nhau liếc mắt một cái, ước tính có thể lao ra ngòai hay không. Trước đây nhìn nam tử đeo mặt nạ quyết đấu cùng Dịch Thiên chỉ biết hắn không đơn giản, bây giờ chỉ có mình cùng Tiểu Vũ là hai người, cho dù chính mình có thể cùng nam tử đeo mặt nạ này đánh ngang tay, Tiểu Vũ cũng lợi hại, nhưng là bị nhiều người như vậy tấn công, chỉ sợ sẽ không tốt lành gì. Nghĩ kĩ, tạm thời bỏ cái ý định này đi đã. Lập tức thân hình chợt lóe, chắn trước mặt Tiểu Vũ, nói với nam tử đeo mặt nạ: “Không quan hệ tới nó, thả nó đi.”

Ha ha ha, nam tử đeo mặt nạ cười điên cuồng nói: “Nàng cho rằng bổn chủ ngu sao, thả tên nhóc đó để nó đi báo tin cho Dịch Thiên hả, Miểu Miểu nàng cũng đánh giá thấp bổn chủ quá đó.” Miểu Miểu không nói gì, người này đúng là không phải giảo họat bình thường, mới vừa rồi chính mình cũng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ lập tức cảm thấy rằng nó là đệ đệ của mình nên chính mình phải bảo vệ nó. Nhưng Tiểu Vũ lại cười nói: “Ta cũng không có ý định đi, nơi này đãi ngộ cũng không tệ a.” Thuận thế nhìn quanh phòng, quả thật đãi ngộ rất tốt, lúc hắn mới đi vào liền thấy rồi.


“Ngươi là nói phòng của bổn chủ sao, chỉ cần Miểu Miểu thích là được rồi.” Nam tử đeo mặt nạ vẫn cười nói như trước. Phòng của ngươi, giường của ngươi, Miểu Miểu lạnh người, cả người rùng mình, vậy mà mình mới vừa rồi còn nằm ở trên giường một lúc lâu, không biết có thể lây bệnh gì đó không. “Nếu chúng ta không được đi, vậy thì ngươi sắp xếp cho chúng ta một phòng khác đi, phòng này ngươi tự giữ cho ngươi đi.” Nghĩ đến việc phải tiếp tục ở đây, muốn nổi hết cả da gà rồi.

“Người đâu, dẫn bọn họ đi xuống, đừng có ý muốn chạy trốn, bổn chủ đã nói rồi, nàng trốn không thoát đâu.” Nam tử đeo mặt nạ cũng không lằng nhằng, sau khi nói xong phất tay áo rời đi, nàng chán ghét mình đến vậy sao.

Nam tử đeo mặt nạ này cũng tạm được, sắp xếp cho mình cùng Tiểu Vũ một gian phòng nhỏ, không tệ không tệ. “Tiểu Vũ, coi giúp ta cái cổ.” Miểu Miểu kêu lên, mới vừa rồi tinh thần quá khẩn trương, định là đào tẩu, nhìn thấy Tiểu Vũ cũng quên mất vết thương này. Bây giờ muốn chạy cũng chạy không được, tự nhiên liền nghĩ tới. Tiểu Vũ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném một bình thuốc qua: “Cổ tỷ đúng là nở hoa lần thứ hai rồi, từ lúc ta biết tỷ, cứu tỷ không ít lần, ngày nào cũng phải vượt qua gian nan trắc trở, giờ thì hay rồi, chính thức thành tù nhân.”


Hắc hắc, Miểu Miểu đung đưa đi đến lấy lòng: “Tiểu Vũ, ta biết đệ tốt mà, nếu không như vậy đi, võ lâm đại hội ta cướp ngôi vị Minh chủ cho đệ làm nha.”

“Được rồi, cho tới bây giờ ta không có hy vọng xa vời gì là làm cái gì đó Minh chủ, tỷ nhanh chóng tìm giúp ta cái tên nam nhân kia là được.” Tiểu Vũ đối với mấy cái cam đoan và vân vân mây mây đó đều không tin tưởng, mấy thứ này chỉ có Dịch Thiên mới tin thôi.

“Chờ ta trở về lần này, nhất định sẽ đốc thúc tìm kiếm.” Miểu Miểu lập tức cam đoan, có điều trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lại ũ rũ, bây giờ chính mình làm cách nào để chạy ra khỏi nơi này cũng không biết, Dịch Thiên chắc chắn là đang rối muốn chết.


Trong Bồng Lai Các, đèn đuốc sáng rực, phu nhân bị bắt cóc vốn là đại sự, chủ thượng một từ cũng không nói, trên mặt trừ ra lạnh lẽo cũng là lạnh lẽo, làm đám thuộc hạ cũng chỉ biết sốt ruột muốn chết, mặc dù biết là ai bắt đi, nhưng không biết địa bàn của bọn chúng ở nơi nào, thật sự là tát cho bọn họ một bạt tai đau điếng mà, làm tổ chức đệ nhất sát thủ cùng thu thập tình báo lại đương nhiên đến bây giờ vẫn không điều tra ra được đại bản doanh của Sát Huyết Minh, không thể không nói là mất mặt đến cực điểm. Lâm Phong ở một bên, muốn an ủi Dịch Thiên nhưng rồi cũng không biết nên nói cái gì, cũng chỉ có thể trầm mặc.

Dịch Thiên vuốt lên chiếc nhẫn Miểu Miểu tặng trên ngón áp út, trong đầu tự ra lệnh mình phải tỉnh táo lại, bây giờ vội vàng để tâm tình rối lọan đối với Miểu Miểu không giúp được gì. Nếu Minh chủ Sát Huyết Minh đã nói là vì Miểu Miểu mà đến, như vậy tính mạng của Miểu Miểu tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng là người này võ công không kém, chỉ bằng vào một mình Miểu Miểu thì không có cách nào thóat thân, cho dù có thêm Tiểu Vũ cũng không làm nên chuyện gì. Cho nên bây giờ chính yếu là tìm cho ra bản doanh của bọn họ, trước mắt nơi Miểu Miểu bị mang đi có khả năng nhất chính là ở đó.

Trời đã sáng rõ, không khí trong Bồng Lai Các vẫn áp lực nặng nề như trước. Cốc cốc, có người gõ nhẹ cửa thư phòng, tiến vào bẩm báo: “Chủ thượng, Nam Cung Linh cầu kiến phu nhân.” Nam Cung Linh, hắn bây giờ tới gặp Miểu Miểu làm cái gì. “Để cho hắn vào.” Dịch Thiên lạnh giọng nói.

Nam Cung Linh phe phẩy một cây quạt giấy nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Dịch Thiên cười nói: “Hôm nay Miểu Miểu trễ như vậy còn chưa dậy a.” Mặt trời cũng đã lên cao ba sào rồi, bởi vì biết Miểu Miểu sẽ ngủ nướng, cho nên hắn cũng đặc biệt đợi đến chiều trễ mới đến, không nghĩ tới vẫn là chưa rời giường. “Ngươi tìm nàng làm gì?” Dịch Thiên nhàn nhạt hỏi. “Có chuyện muốn thỉnh giáo nàng, gần đây trên giang hồ nghe đồn Ngân Tiêu ở trên người Miểu Miểu, không ít người biết được ta cùng Miểu Miểu có chút giao tình, nên người tới nhà tìm ta chứng thực cũng nhiều lắm, cho nên ta tới hỏi dùm.” Thuận tiện chính mình cũng rất muốn biết, có điều cái này thì Nam Cung Linh không có ngu mà nói ra.


“Nàng bị Minh chủ Sát Huyết Minh bắt đi rồi.” Dịch Thiên trầm lặng một hồi rồi sau đó mới đột nhiên lên tiếng. “Cái gì?” Nam Cung Linh nghe vậy gấp quạt kinh hãi, bị bắt đi rồi là có ý gì. “Không phái người đuổi theo sao?” Nam Cung Linh vội vàng hỏi, lời ra tới miệng liền hối hận, Dịch Thiên làm sao có thể mặc kệ bỏ lại Miểu Miểu, quả thực hỏi thừa.

“Ta tạm thời vẫn chưa tra được vị trí của Sát Huyết Minh, hôm nay Thần Quang Dục có vào triều sớm hay không?” Dịch Thiên hỏi. “Ngươi hòai nghi Thần Quang Đế chính là Sát Huyết Minh Minh chủ? Hắn hôm nay có xuất hiện, nhưng nhanh chóng rời đi.” Nam Cung Linh đầu óc cũng không ngu, vừa nghe liền hiểu rõ, có điều từ việc có vào triều sớm hay không cũng không thể suy ra cái gì.

Dịch Thiên gật đầu, nếu như thật là Thần Quang Dục, như vậy từ Lâm Môn xuất phát đến Quang Đô cũng phải hai thời thần, đám người của mình đi đường tắt, trên đường chạy như điên không ngừng nghỉ trở lại Quang Đô thì trời cũng đã gần sáng, bọn họ mặc dù xuất phát so với mình sớm hơn nhưng là điểm đến khác nhau, căn bản là không thể kịp buổi lâm triều, lâm triều đều giống nhau là mới tảng sáng đã bắt đầu rồi, như vậy đã nói rõ là Miểu Miểu lúc này đang ở phụ cận Quang Đô, hoặc là căn bản là trong thành nội Quang Đô, thậm chí là ngay trong hoàng cung.

Dịch Thiên suy nghĩ đưa ra các nghi vấn một hồi rồi lập tức phân phó: “Vụ Thiến, ngươi cùng Lâm Phong đi thăm dò những tòa nhà lớn bên trong Quang Đô cùng vùng phụ cận Quang Đô, quy mô giống Bồng Lai Các thậm chí lớn hơn so với Bồng Lai Các, tra được lập tức hồi báo.” Nếu vốn là đại bản doanh, như vậy khẳng định là không nhỏ, trước vẫn không tra qua ở Quang Đô vì cảm giác được bọn chúng không dám trắng trợn hành động, bây giờ ngẫm lại, chính mình cũng có thể lộ liễu như vậy, tại sao bọn chúng lại không, địch nhân một mực không coi mình ra gì, mà mình lại không biết gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.