Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 46: Bị bắt


Đọc truyện Độc Ái Sát Thủ Phu Quân – Chương 46: Bị bắt

Đoàn người gấp rút rong ruổi trở về, sau khi Dịch Thiên triệu hồi mọi người, lập tức lên đường quay về Vụ Thiên Các. Miểu Miểu thấy vậy liền đề nghị cưỡi ngựa, dù sao cũng có Dịch Thiên mang theo mình, Dịch Thiên hơi chần chờ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, như vậy chuyện là không thể trì hõan. “Ở đây nghỉ ngơi, ngày mai khởi hành.” Khi đi đến một khoảng rừng cây nhỏ, Dịch Thiên phân phó mọi người nghỉ ngơi. Đêm đã khuya, sau khi mọi người xuống ngựa vẫn không nhóm lửa, nương vào ánh trăng mà ăn một chút lương khô rồi dựa vào nhau nghỉ ngơi.

Miểu Miểu cuộn tròn trong lòng Dịch Thiên nghỉ ngơi, mặc dù có Dịch Thiên mang theo nàng, có điều mông đau nhức là không tránh khỏi. Dịch Thiên ôm nàng đặt ngồi ở trên đùi, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái mông của nàng. Miểu Miểu ngó quanh bốn phía rồi rướn lên nói nhỏ bên tai Dịch Thiên: “Đông người nhìn như vậy…” Dịch Thiên khóe miệng hơi cong lên, cũng nhẹ giọng nói: “Ai dám?” Miểu Miểu trợn tròn cả mắt, thật đúng là hành vi của đại ca, không thấy cả Vụ Tiêm cũng phải bối rối mà quay đầu đi rồi sao, mặc dù vốn là đã khuya không còn ánh sáng, nhưng ánh trăng cũng đủ để mọi người thấy rõ.

Một cơn gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạt, Dịch Thiên ôm Miểu Miểu đột nhiên đứng dậy phi thân ra ngòai bìa rừng, những người khác cũng lục tục phi thân theo ra. Miểu Miểu tập trung nhìn, bọn họ đã bị bao vây rồi, là hắc y nhân, lúc này đến có phần đông. Đám người đó không thèm nói gì, cứ thế xông lên đánh. Dịch Thiên một bên che chở cho Miểu Miểu, một bên ra tay ứng phó với địch, Miểu Miểu cũng không yếu thế, rút kiếm do Nam Cung Linh tặng ra đâm đầu mà đánh.

Đao quang kiếm ảnh một trận tử chiến, không ít hắc y nhân ngã xuống, nhưng vẫn còn rất nhiều. Dịch Thiên vẫn chưa xuất ra Lưu Quang Phi Vũ, chỉ nghĩ rằng những kẻ này không cần hắn phí sức ‘hậu đãi’ như vậy. Miểu Miểu càng đánh càng cách xa Dịch Thiên, hắc y nhân trước mặt không ngừng né tránh, cũng không nghênh chiến, chỉ là không ngừng thối lui về phía sau, Miểu Miểu lòng háo thắng đột nhiên bùng lên, đuổi theo hắn không tha. Chờ đến khi cảm thấy không đúng thì đã không còn kịp nữa rồi, “Dịch …” Chỉ kịp hô một tiếng, Miểu Miểu liền ngã xuống. Nàng quả nhiên là quá non tay rồi, đó là ý thức cuối cùng trước khi Miểu Miểu ngất đi.


Dịch Thiên đang giao đấu với hắc y nhân, đột nhiên phát hiện Miểu Miểu đã cách hắn rất xa, còn chưa kịp chạy tới đã thấy Miểu Miểu ngã xuống, miệng đang định gọi tên hắn. Lập tức rút ra Lưu Quang Phi Vũ, vung lên tám hướng, lao ra khỏi vòng vây, hướng về phía Miểu Miểu bị đưa đi đuổi theo. Bên này hắc y nhân vừa thấy Miểu Miểu ngã xuống, liền bật người nâng nàng lên ngựa rồi giục ngựa chạy như bay, Dịch Thiên đuổi sát ở phía sau. Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng giải quyết hết hắc y nhân xung quanh, cùng nhau phóng lên ngựa đuổi theo.

Đến một đỉnh núi, Dịch Thiên xoay người xuống ngựa, tiến vào trong núi. Tên hắc y nhân khiêng Miểu Miểu chạy đi, vội vàng nên không chọn đường, chạy thẳng đến đỉnh núi, phía trước là đường cụt, đành phải khiêng Miểu Miểu lên vai chạy tiếp. Dịch Thiên cẩn thận đi về phía trước, theo sau là đám người Vụ Liệt cũng lập tức gia nhập đội ngũ lục sóat cứu hộ. Tên kia mang theo Miểu Miểu nên không thể đi nhanh, cho nên đòan người cũng từ từ di chuyển về phía trước, không ngừng tìm kiếm bốn phía.

Đột nhiên Dịch Thiên phất tay ý bảo mọi người đừng nhúc nhích, im lặng lắng nghe. Có giọng nói rất nhỏ lẫn trong tiếng kêu hỗn lọan của các động vật, không lắng nghe cẩn thận sẽ không phân biệt được. Mặc dù chỉ phát ra hai tiếng, nhưng Dịch Thiên nghe thấy được. Tiếng thứ ba truyền đến, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên. Liếc thấy hắc y nhân khiêng Miểu Miểu đang đứng ở trên cây, nói vậy vừa rồi bị con vật nào đó làm phiền nên mới lộ ra chân tướng.


Dịch Thiên phi thân lên cây, hắc y nhân rất nhanh khiêng Miểu Miểu nhảy xuống một chỗ khác, đem Miểu Miểu để phía trước, một tay bóp cổ nàng, Miểu Miểu bị rơi vào trạng thái hôn mê, không thể tự đứng thẳng, hắc y nhân không thể không túm lấy vai của nàng. “Đừng đến đây, nếu không ta giết ả.” Hắc y nhân hung hăng nói. “Thả nàng, ta cho ngươi đi.” Dịch Thiên lạnh lùng nói. “Ngươi chịu thả ta đi, không có khả năng, ai chẳng biết Vụ Thiên Các đại danh đỉnh đỉnh Dịch Thiên đối với kẻ địch cũng không nương tay.” Hắc y nhân không tin. “Nếu không thả nàng, ngươi ngay cả một bước cũng không có cơ hội.” Dịch Thiên chỉa Lưu Quang Phi Vũ về phía hắc y nhân, ánh mắt lóe lên sự khát máu.

“Ha ha ha, ta chết ả cũng chết.” Hắc y nhân đột nhiên điên cuồng cười phá lên, tay bóp cổ Miểu Miểu chậm rãi siết chặt lại, Dịch Thiên chứng kiến Miểu Miểu tuy đang hôn mê nhưng mày cũng cau lại, miệng khẽ mở. Chậm rãi buông Lưu Quang Phi Vũ xuống nói: “Ngươi muốn như thế nào?” Hắc y nhân thấy vậy cũng buông lỏng tay đang bóp chặt cổ Miểu Miểu, mục đích của hắn vốn không phải là ép nàng vào chỗ chết, chỉ là bắt nàng đi. Lập tức hô lên: “Đừng đến đây.” Kéo Miểu Miểu đi ra khỏi núi, lúc vừa nhìn thấy ngựa, hắc y nhân nhất thời hưng phấn, đột nhiên rút tay khỏi người Miểu Miểu, Miểu Miểu thuận đà té xuống, Dịch Thiên nhân cơ hội lia ra một kiếm, hắc y nhân bị đánh văng ra ba thước, toàn bộ đều lập tức xông lên bao vây, Dịch Thiên phi thân qua vừa kịp đỡ được Miểu Miểu.

Dịch Thiên ôm Miểu Miểu đi ra khỏi núi, thanh âm lạnh lùng hỏi: “Hỏi được gì?” “Hồi bẩm chủ thượng, hắn uống độc tự vẫn rồi.” Vụ Liệt đứng một bên nói. Dịch Thiên thấy vậy cũng không hỏi nhiều, đi tới bãi đất trống ngồi xuống phân phó: “Nhóm lửa, ở đây nghỉ ngơi.” Mới vừa rồi bắt mạch giúp Miểu Miểu, biết được chỉ là trúng Mê Điệt Hương, tâm trạng lập tức thở phào, bây giờ chỉ có thể chờ Miểu Miểu tự mình tỉnh lại thôi.


Sáng sớm ngày hôm sau, Miểu Miểu vẫn chưa tỉnh, thẳng đến giữa trưa mới mơ màng tỉnh lại. Còn chưa mở mắt, Miểu Miểu đã đưa tay ôm lấy đầu, đau quá a. Dịch Thiên đưa tay xoa huyệt Thái Dương của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm sao?” Miểu Miểu gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, trợn mắt nhìn về phía Dịch Thiên hô: “Dịch Thiên, tối hôm qua…” “Không có việc gì rồi, chỉ là trúng Mê Điệt Hương, ngủ một giấc là ổn rồi.” Dịch Thiên cắt ngang lời nàng, nhẹ giọng nói. Miểu Miểu nghe vậy, lại an tâm quay lại làm ổ trong lòng Dịch Thiên, Dịch Thiên vỗ nhẹ trên má nàng nói: “Chúng ta phải chạy gấp trở về, nàng chịu được không?” Thiếu chút nữa quên bọn hắn còn đang đi gấp, nhìn mọi người đều là vẻ mặt bộ dáng quan tâm lo lắng, Miểu Miểu có chút bối rối, bởi vì chính mình không cẩn thận đã gây chậm trễ hành trình, nếu Vụ Thiên Các xảy ra chuyện gì, nàng chắc áy náy đến chết, lập tức gật đầu một cái nói: “Được.”

Rốt cục đến nửa đêm ngày thứ ba chạy về đến Vụ Thiên Các, thu xếp ổn cho Miểu Miểu, Dịch Thiên liền mang theo Lâm Phong đến địa lao, đám người Vụ Liệt sớm đã chờ ở đây. “Chuyện gì xảy ra?” Dịch Thiên trầm giọng nói. “Liễm Diễm bị cướp đi, sống chết không rõ.” Vụ Liệt hồi đáp ngắn gọn. “Độc của Liễn Diễm phát tác đã lâu, mặc dù chúng ta đã dùng thuốc có thể miễn cưỡng giúp nàng ta áp chế, nhưng chống giữ cũng không được bao lâu, lúc này cướp nàng ta đi là có dụng ý gì?” Vụ Huyền đặt câu hỏi. Dịch Thiên hơi trầm mắt xuống, e là đã biết thân phận của Tiểu Vũ, trước khi Tiểu Vũ trở về vội vã cướp nàng đi trước. Đúng ngay lúc bọn họ không có ở đây liền gây chuyện.

“Cướp đi như thế nào?” Lâm Phong cũng trầm giọng hỏi. “Phái một đòan người ngựa rất đông đến sân trước ngăn cản các huynh đệ, một nhóm cao thủ khác lẻn vào, giết thủ vệ, cướp đi Liễm Diễm, vì không ham chiến nên các huynh đệ chết không nhiều lắm.” Vụ Liệt lại tiếp tục báo cáo. “Xử lý gọn gàng.” Dịch Thiên phân phó rồi ra khỏi phòng giam. Lâm Phong theo sau hỏi: “Biết là ai sao?” “Sát Huyết Minh” Tại sao lại là bọn hắn, khỏang thời gian gần đây càng ngày càng lộ rõ sự khiêu chiến với uy tín của Vụ Thiên Các, xét theo tình hình này, nói vậy đêm hôm qua bắt đi tẩu phu nhân cũng là bọn chúng. Chỉ là tại sao muốn bắt đi tẩu phu nhân, chẳng lẽ định dùng để uy hiếp Dịch Thiên, cách như vậy cũng quá ấu trĩ.

Ngủ được một hơi tới lúc tự tỉnh, Miểu Miểu thỏa mãn duỗi duỗi người, một tay đụng phải thân thể bên cạnh, quay đầu nhìn lại thấy Dịch Thiên đang ngủ cạnh mình. Hai mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đều, lông mi cong dài, mũi thở phập phồng, đôi môi gợi cảm khẽ mím, ngực phập phồng theo nhịp thở. Miểu Miểu đưa tay điểm nhẹ vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt Dịch Thiên, hai tay lướt qua môi Dịch Thiên, Dịch Thiên không tự chủ run lên nhè nhẹ rồi dừng lại. Tỉnh rồi còn giả bộ ngủ, xem ta phạt chàng ra làm sao.


Miểu Miểu đưa tay tháo bỏ quần áo Dịch Thiên, lộ ra vồng ngực rắn chắc, cúi đầu liếm nhẹ vào hai khối nổi lên, thân thể Dịch Thiên lập tức căng cứng. Còn không tỉnh lại? Miểu Miểu ngồi hẳn lên người Dịch Thiên, cúi người hôn lên mặt Dịch Thiên, từng điểm từng điểm chậm rãi lùi xuống, lúc lướt qua tai, khẽ cắn vào vành tai, cảm giác được rõ ràng Dịch Thiên đang kịch liệt run rẩy, chẳng lẽ đây là khu vực mẫn cảm của Dịch Thiên, Miểu Miểu lại càng không ngừng cắn nhẹ nhâm nhi. Đột nhiên Dịch Thiên xoay người một cái, đè lên thân Miểu Miểu, trong mắt bùng lên ánh lửa rừng rực, đốt cháy cả thân thể lẫn linh hồn Miểu Miểu…

Sau một trận ôn nhu triền miên, Miểu Miểu mồ hôi ướt rượt ghé vào trên người Dịch Thiên thở hổn hển, Dịch Thiên nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng bóng lóang của Miểu Miểu. Chờ hơi thở bình ổn lại một chút, Miểu Miểu mở miệng hỏi: “Phát sinh chuyện gì rồi sao?” “Ừhm, Liễm Diễm bị cướp đi rồi.” Giọng Dịch Thiên từ trong ngực truyền ra. “Kẻ nào?” “Sát Huyết Minh, chắc là đã biết thân phận của Tiểu Vũ rồi, sợ Tiểu Vũ điều chế ra giải dược gây bất lợi cho bọn họ.” Dịch Thiên bình thản nói, cho nên cho dù bây giờ Tiểu Vũ có thể mang giải dược về, không qua thí nghiệm, cũng không biết có hữu dụng hay không.

Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ôm lấy nhau, im lặng hưởng thụ sự yên bình chốc lát này. Thời khắc chứng kiến Miểu Miểu bị bắt đi, trái tim vốn bình tĩnh của Dịch Thiên giống như bị treo ngược lên, hắn không dám tưởng tượng Miểu Miểu bị bắt đi sẽ phát sinh chuyện gì, lại càng không có dũng khí tưởng tượng thế giới nếu không có Miểu Miểu sẽ trở thành như thế nào, hắn thầm nghĩ đem nàng trở về, cả đời buộc chặt bên người. Bây giờ ôm lấy Miểu Miểu, cảm thấy được sự mất mát được phục hồi lại thì hạnh phúc đến cỡ nào, tựa như có được cả thế giới.

Hạnh phúc luôn ngắn ngủi, hai người đang chìm đắm trong hơi ấm của nhau. Cửa phòng không hợp thời bị gõ vang: “Dịch Thiên, tẩu phu nhân, nên rời giường rồi, một mình đệ rất là nhàm chán, các người ngủ cũng đã lâu như vậy, chuyện gì cũng làm xong rồi, tại sao còn chưa chịu dậy…” Ngòai cửa Lâm Phong lại bắt đầu thi triển công phu dông dài của hắn rồi, khóa cửa vang rung trời như vậy, sợ người khác không biết sao. Miểu Miểu vừa nghe đã đen mặt, quay qua Dịch Thiên mở miệng tố: “Tại sao chàng lại muốn dẫn hắn về a, chàng xem, hắn gõ ồn như vậy, mọi người trong cả các đều muốn nghe thấy hết rồi, đuổi hắn về đi.” Ngòai cửa Lâm Phong nghe thấy Miểu Miểu nói liền kháng nghị ỏm tỏi: “Tẩu phu nhân, tại sao tẩu lại nói như vậy, đệ nói chính là sự thật a, ai bảo các người trễ như vậy còn không ra khỏi giường…” “A, câm miệng.” Miểu Miểu hét lớn một tiếng. “Ta rời giường rồi, đừng la nữa.” Tức giận hướng ra ngòai trừng mắt liếc một cái, óan hận đứng lên khỏi người Dịch Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.