Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 43: Hội đấu giá


Đọc truyện Độc Ái Sát Thủ Phu Quân – Chương 43: Hội đấu giá

Đấu giá mỹ nữ còn đang tiếp tục, rốt cục cũng đến phần căng thẳng nhất. Sau khi mỹ nữ cuối cùng được hô giá xong, quan đấu giá đằng hắng giọng lớn tiếng nói: “Giá hô cao nhất và mỹ nữ đáng giá nhất cuối cùng chính là một người, xoay người lại, để cho mọi người nhìn thấy lưng nàng đi.” Một vị mỹ nữ chậm rãi xoay người lại, tòan thể oanh động, thật bất ngờ ký hiệu mỹ nữ đáng giá nhất ở sau lưng nàng. “Ha ha ha, chính là ta ra giá, chính là ta ra giá …” Một gã nam tử trung niên thân hình vạm vỡ thô kệch hưng phấn đến nổi nói không đầu không đuôi, xông lên đài, ôm mỹ nữ nhân tiện hôn mạnh nàng một cái, mỹ nữ thẹn thùng né người, lập tức vang lên một trận cười lớn. Dưới đài có người xem làm trò, có người ngưỡng mộ, có người đố kị.

* Quan đấu giá: là người hô giá và giới thiệu đồ vật cho mọi người đấu giá

“Hắn là ai vậy?” Miểu Miểu hỏi, lỡ không may vốn là một tên tội ác tày trời, như vậy Vụ Thiên Các cũng phải hỗ trợ miễn phí sao? “Chỉ là một môn phái nho nhỏ thôi, phu nhân đừng lo.” Vụ Liệt đứng bên giải thích. Miểu Miểu khẽ nhíu mày, nàng không có lo lắng, dù sao thì chính mình không cần phải đi hỗ trợ, có điều một môn phái nho nhỏ cũng thật có tiền.

Xoay vòng làm trò xong hết rồi, lễ khai mạc cũng lập tức tuyên bố chính thức kết thúc, ngày mai hội đấu giá bắt đầu diễn ra trong vòng ba ngày. Miểu Miểu lôi kéo Dịch Thiên đi dạo ở ngọai thành, lễ khai mạc mới kết thúc, bây giờ vào thẳng trong thành khẳng định tòan người là người, không bằng ở ngòai thành dạo chơi, nhân tiện có thể cùng Dịch Thiên vun đắp thêm tình cảm.

“Không phải là có quy định thời gian đóng cửa thành sao? Tại sao hôm nay khuya như vậy vẫn còn mở?” Miểu Miểu hỏi, cái này nàng có chút tò mò, cho dù thế lực của Vụ Thiên Các lớn cũng không thể phá quy củ của đế vương được. “Thành này không thuộc về triều đình, năm đó triều đình phái người tấn công vị trí của thành, thống lĩnh binh mã là cha ta. Chủ thành không muốn hàng, lại giống cha ta không muốn sinh linh đồ thán, vì vậy cùng triều đình ký kết hiệp nghị, đời này kiếp này vĩnh viễn không đối đầu với triều đình. Đó chính là nguyên nhân thành chủ cùng cha ta kết thân, sau khi cha ta bị hại, ta liền một mực đi theo sư phụ, cho nên thân phận của ta ông ấy cũng biết.” Dịch Thiên bình thản giải thích. Trách không được, đó chính là cơ hội lớn được tặng nha, cũng tương tự như sử dụng nhà mình vậy.


“Vậy còn chuyện của Hách Liên Hồng có cách nào điều tra ra không?” Miểu Miểu lại hỏi, cái này mới là vấn đề mấu chốt, thay lão sư phụ ‘miễn cưỡng’ kia trả thù chính là hứa hẹn do nàng chấp thuận. “Tất cả giao dịch cầm đồ đều có ghi chép, cái này luôn do Vụ Duệ quản lý, ta cũng không rõ lắm.” Dịch Thiên nói.

Ừ, Miểu Miểu gật nhẹ một cái, đổi đề tài: “Dịch Thiên, chàng có thích tiểu hài tử hay không?” Tiểu hài tử, Dịch Thiên quay đầu nhìn về phía Miểu Miểu, thấy trong mắt nàng tràn đầy nghiêm túc, suy nghĩ một chút, nói rất do dự: “Bây giờ có tiểu hài tử không phải là thời điểm tốt.” Miểu Miểu vẻ mặt cực kỳ đồng ý, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên sau này việc tránh thai giao cho chàng.” Té, thì ra nãy giờ là nói đùa, cứ tưởng rằng Miểu Miểu thật sự muốn hài tử, cho nên Dịch Thiên có chút lo lắng khi tự mình nói vậy, bây giờ nghe nàng nói một lời, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi, người đi cũng đã lâu, chúng ta trở về đi thôi, đã mấy ngày ta không được nếm mùi vị của chàng rồi.” Miểu Miểu đưa tay sờ sờ cằm Dịch Thiên ngã ngớn. Đôi mắt Dịch Thiên lập tức sâu thẳm, lập tức ôm lấy người Miểu Miểu phi thân về hướng nội thành, lại thêm một đêm đầy ‘gió xuân’.

Đại chiến nguyên một đêm, chờ Miểu Miểu rời giường cùng Dịch Thiên đi đến hội đấu giá, phiên đầu giá đã bắt đầu từ lâu rồi. Ngồi ở vị trí ghế thượng ngày hôm qua, Miểu Miểu giận dữ trừng Dịch Thiên, ai bảo tối hôm qua chàng dùng hết sức như vậy, đã bỏ qua nhiều bảo bối như vậy rồi. Dịch Thiên đưa tay vuốt vài sợi tóc rối của Miểu Miểu, nhẹ vén ra khỏi trán, ngày hôm qua không biết do ai khơi mào sự tình trước, bây giờ lại trách ngược ta, yên tâm, bảo bối vẫn còn có rất nhiều.

Nam Cung Linh thấy Miểu Miểu xuất hiện, cười trêu nói: “Miểu Miểu, cái tật ngủ nướng của nàng thật đúng là ngàn năm không đổi ha.” “Ai mướn ngươi quản.” Miểu Miểu giận dữ giẫm chân hắn một cái, hơn nữa còn giẫm chết ngươi. Nam Cung Linh lùi lại rất nhanh, giỡn sao, không biết nàng có dùng nội lực hay không, người anh tuấn tiêu sái như hắn nếu thành què chân, như vậy trở thành tổn thất lớn nhất trong lịch sử rồi.


“Bây giờ bắt đầu đấu giá Ngưng Lực hoàn, tất cả mọi người đều biết sự lợi hại của nó, cho nên ta không nói nhiều nữa, tổng cộng có mười viên, mỗi viên khởi giá một vạn lượng…” Quan đấu giá giảng giải, cầm trên tay là một lọ thuốc. “Ngưng Lực hòan là cái gì?” Miểu Miểu đi đến cạnh Dịch Thiên hỏi. “Có thể trong nháy mắt đem tất cả nội lực đang phân tán của mình tập trung lại, mỗi viên chỉ có thể sử dụng một lần, mỗi lần sử dụng chỉ có dể duy trì trong hai khắc chung*, qua thời gian đó tòan thân vô lực, cần đến nửa tháng để khôi phục.” Dịch Thiên hơi nghiêng đầu khẽ giải thích với Miểu Miểu. Còn có cái thứ này sao, có điều mười viên thuốc này cũng có thể khả dụng trong tương lai a, lỡ như sau này phải đối địch với võ lâm nhân sĩ coi như có thể dùng nó làm vật cứu mạng rồi, tuy nhiên nếu trong thời gian hai khắc không thể đánh ngã địch nhân, bản thân chết chắc.

* khắc chung: là cách tính giờ nhỏ nhất của ngày xưa, một khắc chung bằng 15phút. Tiện thể cho bạn hỏi luôn 1 nén nhang là bao nhiêu phút -,- google mãi không ra.

“Cái này là của Tiểu Vũ, là do hôm thành thân của Vụ Liệt mở cá cược ngồi làm nhà cái nên mới chế ra.” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu nhíu mày nói, tiểu nữ nhân này chắc chắn đang suy nghĩ người nào làm ra cái thứ tốt như vậy rồi. Quả không ngòai dự đóan, Miểu Miểu nghe vậy lập tức mặt đen thui, đã biết là không nên dạy hư tiểu hài tử mà, chỉ vì cá cược mà làm ra được thứ này, có thứ tốt ít nhất trước hết cũng nên cầm đến chia xẻ cùng nàng chứ.

Mười viên liền nhanh chóng được bán đi rồi, thứ này được coi là rất hiếm, cho nên người muốn đọat được còn không ít. Kế tiếp là đấu giá một thanh kiếm, nghe nói đây là do một vị đại hiệp trước đây sử dụng, sau khi hắn chết trong nhà chỉ còn thê tử và mẹ già, từ ngày đó không được sử dụng nữa, sau này bị đem đi cầm, nghe nói dùng thanh kiếm này làm vũ khí, có thể chém ra kiếm lực, chưởng lực vân vân, so với trước đó có uy lực hơn. Nhưng vậy không phải rất giống Tiêu của mình sao, Miểu Miểu nhíu mày nghĩ muốn có, thế giới này đồ chơi cùng lọai đúng thật là nhiều.


Lên giá năm vạn lượng, đối với công lực có trợ giúp gì đó chính là điểm đáng quý, “Mười vạn lượng”, “Mười hai” … Giá tiền liền không ngừng tăng lên, “Bốn mươi vạn lượng, có ai trả cao hơn không?” Quan đấu giá hô lớn, vừa định tuyên bố thỏa thuận, Nam Cung Linh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Năm mươi vạn lượng.” Miểu Miểu thóang nhìn hắn, Nam Cung Linh ngươi muốn có nó để làm gì, nghe nói ngươi dùng là roi cơ mà. “Năm mươi vạn lượng, có ai ra hơn hay không, không có, thỏa thuận” quan đấu giá hét lớn một tiếng, thành kết cục đã định. Nam Cung Linh thanh tóan ngân phiếu, cầm kiếm đi xuống, mới vừa ngồi xuống, Miểu Miểu liền sáp lại gần hỏi: “Nam Cung Linh ngươi muốn nó để làm gì, năm mươi vạn lượng a, người điên rồi phải không.” Có tiền cũng không cần hoang phí như vậy.

Nam Cung Linh cười khúc khích, thanh kiếm được đưa đến trên tay Miểu Miểu nói: “Tặng nàng.” Hử, Dịch Thiên nghe vậy cũng nhìn qua, Miểu Miểu cũng rất kinh ngạc, cho ta để làm gì, nếu ta muốn, đã tự mình lên đoạt từ lâu rồi, hơn nữa đồ vật đều là của Dịch Thiên, chẳng khác là của ta. Nam Cung Linh mỉm cười nói: “Ta thấy nàng không có vũ khí, thanh kiếm này được làm rất khéo léo, nhỏ nhắn, rất thích hợp với nàng.” Nghe nói lần trước hôm thành thân lúc bị tập kích, nàng dùng chính là kiếm, đáng tiếc lại là nhặt dưới đất, coi như bản thân làm một chuyện tốt đi, tính ra bản thân mình lúc này cũng bởi vì quan hệ của lão cha cùng với Dịch Thiên được coi là bằng hữu đi. Có điều Nam Cung lại quên mất, nếu Miểu Miểu muốn vũ khí, hình dạng gì Dịch Thiên chẳng lẽ tìm không được.

Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên một cái, ánh mắt hỏi có nên nhận hay không. Dịch Thiên khẽ gật đầu, đưa cho nàng phòng thân cũng tốt. Miểu Miểu thấy vậy ha ha cười nói: “Nam Cung Linh, ngươi thật sự là bằng hữu tốt, ta nhận, có điều nếu ngươi trực tiếp đem năm mươi vạn ngân phiếu đó đưa cho ra, ta càng sướng hơn.” Nam Cung Linh nghe vậy, cười càng to hơn, thật đúng là của nặng hơn người a. Hách Liên Thành ở bên cạnh lại có chút ngạc nhiên, phụ thân chưa hề nhắc tới việc phu nhân của Dịch Thiên có biết võ công hay không, nếu như Miểu Miểu biết võ công, như vậy lúc đầu khi bọn họ bị tập kích tại sao không ra tay hỗ trợ, chẳng lẽ chính là người vẫn theo đuôi bọn họ? Vấn đề thắc mắc liên tục tràn ra trong não hắn, khiến hắn bất an.

Hội đấu giá ngày hôm nay nhanh đến kết thúc rồi, quan đấu giá đưa ra một thứ đồ vật gì đó hô: “Đây là thứ cực tốt cuối cùng của hôm nay, cụ thể là cái gì, chúng tôi cũng không biết chắc, nhưng ấn ở đây lâu thì sẽ phát ra âm thanh, lại còn phát sáng, ấn lâu thêm một lần nữa thì lại biến đen, …” Còn chưa có liệt kê xong, Miểu Miểu liền hét lớn một tiếng: “Á, đó không phải chính là điện thọai của ta sao?” Lúc bị đưa đến nơi này liền phát hiện không thấy điện thọai di động rồi, còn tưởng rằng không cùng mình đến đây, ai ngờ lại không đưa đến cùng một chỗ với nàng. Mọi người nghe vậy, cũng nhìn về phía Miểu Miểu, điện thọai di động là cái gì? Miểu Miểu cũng không muốn giải thích, mà giải thích cũng sẽ không hiểu, lập tức quát quan đấu giá: “Nhanh lên đi, giá bao nhiêu?”


Đây là đồ vật của phu nhân a, có điều đã lỡ lấy ra rồi, cũng chỉ có thể đấu giá, vì vậy nhỏ giọng nói: “Một vạn lượng.” Miểu Miểu nghe vậy liền trực tiếp hô: “Mười vạn.” Những người khác thấy phu nhân của Dịch Thiên khẩn trương với thứ này như vậy, nghĩ rằng chính là bảo bối, không khỏi cũng tranh nhau hô giá, mỗi khi Miểu Miểu hô lên một giá đều có người hô giá cao hơn, Miểu Miểu gấp đến nỗi quay vòng vòng, Dịch Thiên kéo tay nàng nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?” Miểu Miểu cúi xuống nói thầm bên tai Dịch Thiên vài câu, Dịch Thiên mặt khẽ biến sắc, hỏi: “Thật không?” Ừ, Miểu Miểu gật mạnh, có thể giả sao, ta cuống đến thành ra thế này rồi.

Dịch Thiên quay đầu, đối với quan đấu giá trầm giọng nói: “Một trăm vạn.” Ặc, tòan thể nhất thời không có một tiếng động, Dịch Thiên hô giá vốn là chuyện chưa từng xảy ra, đây là đồ vật của nhà hắn mà, đưa ra đấu giá chẳng lẽ không kiểm tra cẩn thận? Hơn nữa một trăm vạn, một số tiền quá khổng lồ, như vậy rốt cuộc là vật như thế nào, đáng giá như vậy. Miểu Miểu cũng chóang váng, cứng cả mặt, một trăm vạn, Dịch Thiên đầu mọc đậu thành ngốc rồi sao? Một trăm vạn lượng bạc, ở hiện đại cũng có thể mua luôn cả cửa hàng điện thọai rồi. Quan đấu giá sững sờ một hồi lâu, bị ánh mắt càng ngày càng sắc bén của Dịch Thiên thức tỉnh, nói cà lăm: “Một trăm vạn, có … có ai … trả hơn … hơn không, thỏa … thỏa thuận.”

Quan đấu giá nói xong, Vụ Liệt đem ngân phiếu đi vào, Miểu Miểu cũng cất bước tiến lên, đọat lấy điện thọai di động của chính mình ôm vào trước ngực, mẹ ơi, rốt cuộc đã trở về. Trong điện thọai di động của nàng có hình chụp nghịch ngợm trước đây, mặc dù ở hiện đại nhìn thấy cũng không ảnh hưởng gì, nhưng ở cái nơi này, nếu như bị mọi người nhìn thấy mặc áo hai dây, váy ngắn, cánh tay cùng bắp đùi lộ ra nhiều như vậy, còn không trở thành nhân vật đại biểu cho thương phong bại tục* a. Càng huống chi bây giờ nàng vốn là phu nhân của Dịch Thiên, ngay cả Dịch Thiên cũng sẽ bị người đời cười nhạo.

*Thương phong bại tục: làm tổn hại thuần phong mỹ tục, người ta thường dùng để chê trách hành vi bại hoại về đạo đức.

Dịch Thiên thấy bộ dạng Miểu Miểu khẩn trương như vậy, hai tay đều ôm dấu ở trong ngực, trốn ở bên người hắn, sợ bị người khác đọat mất, cũng không thèm ngẫm lại đây là địa bàn của Dịch Thiên hắn a. Tay lập tức cứng lại ôm eo Miểu Miểu, liền mang theo nàng phi thân hướng về trong thành, hắn bây giờ rất muốn nhìn một chút ảnh chụp gì đó Miểu Miểu nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.