Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 90: Chuương 85
“Chị, chị muốn nói gì với em?” Trương Xảo Trân nhìn chị gái, không biết chị cô suy nghĩ cái gì?
Trương Xảo Phương ngồi vào cạnh em gái, vô cùng thân thiết ôm vai em nói: “Lúc trước chị không ngăn cản em đi quét dọn vệ sinh, chính là muốn cho em thử làm việc vất vả, biết kiếm được đồng tiền không dễ, nhưng cái kia cũng không phải công việc thích hợp để làm cả đời, cho nên bình thường chị cũng có chú ý, muốn nhìn một chút xem có công việc gì thích hợp để cho em làm, lần đó chị dẫn Tiểu Tá, Tiểu Hữu đi cắt tóc, cảm thấy công việc này không kém nên có hỏi qua rồi, chủ cửa hàng có dạy học sinh, nếu học mau thì chỉ nửa năm có thể tự làm được, trong thôn chúng ta không có tay nghề nào làm tóc được cả, em học giỏi xong về nhà tự mở cửa hàng, cũng không cần phải có nhiều tiền vốn, gió thổi không đến mặt, mưa cũng không đến đầu, có phải rất tốt không?” Việc học mau hay không cũng phải xem cách người thầy dạy thế nào.
Cô tin tưởng chỉ cần đưa chút học phí thì tốc độ học của em gái cô cũng sẽ không kém.
“Cắt tóc?” Trương Xảo Trân nghĩ nghĩ, quả thật trong thôn không có ai biết làm tóc.
“Chị ơi, em có thể làm được không ạ?”
“Có gì mà không được chứ? Hôm trước chị đã nhìn rồi, cũng không có gì khó, đầu của đàn ông thì đơn giản, tóc phụ nữ thì khó khăn hơn chút, phải dùng thêm thuốc và dụng cụ uốn tóc mà thôi, dựa vào sự thông minh của em gái chị, có cái gì mà không học được chứ? Nếu em có lòng, buổi chiều chị đưa em đi xem.
Tự em có một ngón nghề trong tay, sau này có đến chỗ nào thì cũng có cơm ăn.” Phần lớn các cô gái trong thôn đều ở nhà làm việc, nếu em gái cô học được chút tay nghề này thì lúc về tìm đối tượng cũng dễ dàng hơn.
“Hơn nữa nếu em học được giỏi, sau này cho dù em có gả cho người ta thì công việc đồng áng cũng không cần em phải động, em ở nhà cũng có thể kiếm tiền mà, sao phải chịu đựng cái mệt mỏi kia làm gì chứ?” Cho dù là người nhà chồng thì cũng không thể nói được cái gì cả.
“Chị, không phải chị luôn muốn em chăm chỉ hơn sao?” Bây giờ sao chị lại dạy cô cách nhàn hạ là thế nào?
“Đồ ngốc, chị muốn em chịu khó một chút là muốn em thu dọn nhà cửa cho gọn gàng, bản thân em phải tự cố gắng tự lập để kiếm tiền, nhưng nếu không tốn sức mà vẫn có thể kiếm tiền thì đương nhiên chị cũng hi vọng em không phải mệt, không phải chịu tội, em là em gái chị, nếu em có bản lĩnh ngồi trong nhà cũng có thể kiếm tiền thì đương nhiên chị cũng vui mừng cho em.” Ai hi vọng người thân của mình mệt mỏi cả ngày cơ chứ, nếu để lại bệnh tật thì sao?
“Chị ba, chị thật tốt.” Trương Xảo Trân đang đau lòng vì chuyện của Doãn Hồng Bác, bây giờ được Trương Xảo Phương nói mấy câu mà bớt đau lòng hơn hẳn, nhớ đến chuyện làm thợ cắt tóc kia, trong lòng cô có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mà còn phải đi học người ta? “Chị ơi, Đi học ở chỗ người ta thì sẽ mất tiền đúng không?” Không biết tiền trong tay cô có đủ không nữa?
“Chuyện này em không cần phải quan tâm, em chỉ cần nhớ là phải học tập cho tốt, tranh thủ học xong trước khi tết đến để còn mang theo tay nghề về nhà.
Chỉ cần như vậy là đã coi như em đã hoàn thành nhiệm vụ, không phụ lòng chị ba của em rồi.” Trương Xảo Phương vỗ vỗ vai tứ nha, thoải mái quyết định, chờ khi con nhóc này học xong tay nghề thì nhanh chóng cuốn xéo thôi, lúc đó cô có thể thoải mái sống cuộc sống của bản thân cô.
Ai, có con nhóc này ở đây, thật sự quá nhiều chuyện cô phải quan tâm rồi.
Trưa hôm đó, ăn cơm xong, hai chị em đẩy đứa nhỏ đến cửa hiệu làm tóc kia, chị gái làm tóc vừa nghe muốn đến học nghề, hơn nữa học xong cũng không tranh khách với chị, tinh thần cũng lập tức tỉnh táo hơn, liên tục kéo tay Trương Xảo Phương cam đoan, nhất định sẽ dùng hết khả năng dạy cho tứ nha, tranh thủ để tứ nha có thể tự làm được trước khi hết năm.
Trương Xảo Phương cũng không thể để đối phương tỏ thái độ không, cô nhân lúc em giá không thấy được, lén lút nhét cho chị ấy 300 đồng, dù sao đây cũng là tiền của Doãn Hồng Bác, cô tiêu lãng phí một chút cũng không thấy đau lòng.
Trương Xảo Phương ngồi nói chuyện thêm một lúc, sau đó lại hỏi thêm tối mấy giờ thì em gái cô có thể về nhà ăn cơm, sau đó cô giúp hai cậu con trai rời khỏi quán, chuẩn bị tiếp tục dạo ở chợ.
Theo lí thuyết thì lúc này trời quá nóng, người lớn cũng không thích ra ngoài chứ đừng nói đến đứa nhỏ, nhưng ba mẹ con cô đều không sợ, Trương Xảo Phương không có chuyện gì lại đẩy xe đưa con đến Lãnh Phong, hai cậu nhóc thoải mái xem náo nhiệt, hoàn toàn không chút bối rối.
Hôm nay lúc ba mẹ con đi dạo ở chợ, là muốn mua quà cho cháu ngoại Chi Hiếu, cô vốn muốn mua cho cháu một cái máy ghi âm nhỏ bởi vì lúc cô xem ti vi thấy không ít những đứa nhỏ đều thích cái này, nhưng cô nghĩ lại, thôi, vẫn nên mua quần áo trước đã, cô mua máy ghi âm thì cô cả còn phải mua băng từ, không chừng còn phải tiêu nhiều tiền hơn, bây giờ đứa nhỏ này phải vào huyện học sơ trung, nếu ăn mặc kém quá thì lại mất mắt trước bạn bè.
Cô cứ mua nhiều thêm hai bộ, để đứa nhỏ được vui vẻ, còn cái máy ghi âm kia cứ chờ đến sang năm rồi nói sau.
Trương Xảo Phương mua cả trong cả ngoài là ba bộ, rồi lại mua thêm 2 đôi giầy thể thao, mua thêm rất nhiều đồ linh tinh nữa cô mới đẩy con trai thoải mái đến cửa hàng mua kem ăn.
Cuối cùng cô nhìn lại quãng đường, ồ? Hình như chỗ này cách công ty nhà cô rất gần? Cô mua chút kem để an ủi, sau đó từ từ đi đến công ty, cô là bà chủ mà hình như chứ từng xuất hiện thì phải.
Cứ như vậy, cô vừa đẩy con trai, vừa mang theo kem đi tìm chồng cô.
Thời gian cô đến nói khéo cũng không phải, đừng thấy bây giờ đang nóng, nhưng cuộc sống vẫn rất tốt, thế nên công ty cũng không để người lại, toàn bộ thành viên trong công ty đều ra ngoài.
Ngay lúc cô đứng nhìn cửa công ty đóng chặt, chỉ biết bực bội thì đám người Tống Trường Lâm ra ngoài làm cũng về đến nơi.
Từ xa, Tống Trường Lâm đã thấy bóng dáng vợ anh đang đẩy đứa nhỏ, đáng thương nhìn về phía cứa công ty, anh vội vàng cho xe chạy nhanh hơn, người anh còn chưa nhảy khỏi xe anh đã lên tiếng nói: “Xảo Phương, em chờ lâu chưa, có nóng ruột không? Em chờ anh mở cửa nhá.” Vợ anh vất vả mới đến một lần thì lại bị ngăn ở ngoài,lqd, không trách được trong lòng anh thấy nóng ruột.
“Chị dâu, chị chờ lâu chưa? Bọn em vừa ra ngoài làm việc, cho nên chị đến đây bên trong mới không có người.” Mấy cậu nhóc nhanh chóng tiến đến an ủi, thấy cửa mở vội vàng giúp đưa xe đẩy vào trong, trong xe chính là bảo bối của anh Tống, nếu va chạm một chút thì không một ai trong đám bọn họ có thể chịu trách nghiệm được.
Hai cậu nhóc đang ngủ, đột nhiên thấy bên trên sáng lên, chúng theo bản năng mà mở mắt, nhìn lên trên, thấy mẹ vẫn ở bên cạnh, cũng không có chuyện gì lớn, chúng lại ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
“Nếu em muốn tới thì báo anh trước một tiếng chứ, nếu anh biết em muốn đến thì giữa trưa anh đã giúp em đẩy hai nhóc đến đây? Trời nóng, đỡ để mẹ con em phải đi lại.” Vợ anh còn phải đẩy hai đứa nhỏ nữa, quá mệt mỏi? Tống Trường Lâm nóng đến mức mồ hôi đổ đẩy đầu, nhưng anh lại đưa khăn cho vợ trước, muốn để cho vợ anh được mát mẻ một chút.
“Em không nóng mà, vừa rồi em đi dạo ở chợ có ăn một que kem rồi, em thấy chợ cách đây cũng không xa, nên mua thêm mấy que kem mang đến.” Nói xong cô vội đưa túi kem phân chia cho mọi người, nếu chờ nữa thì kem muốn tan hết rồi.
Mấy người Lưu Hải Sơn đều là người có ánh mắt, thấy anh Tống nhìn chị dâu chỉ thấy răng mà không thấy mắt, mọi người đều lớn tiếng cảm ơn chị dâu, sau đó mang theo kem ra cửa ngồi hóng mát
“Anh Hải Sơn, anh để chị Ngọc Trân giới thiệu cho bọn em vài người đi, được không? Nhìn vợ chồng anh Tống, khiến bọn em thèm quá.” Nhìn mà xem, ăn một que kem cũng muốn đưa vợ một miếng, khiến cho bọn họ là những kẻ toàn tự nấu cơm, nhìn đến đau cả mắt?
“Được rồi, mấy người các cậu tập chung kiếm tiền rồi về thôn mà tìm đi, nếu không với điều kiện bây giờ của các cậu, nếu muốn cưới vợ thì chỉ có thể đưa toàn bộ kem cho người ta thôi sao?” Nhìn sao cũng có chút kì diệu.
Không nói đến chuyện mấy thằng nhóc kia đang ghen ghét trong lòng như nào, Tống Trường Lâm chỉ là đang hưng phấn, anh cũng không biết tại sao anh lại hưng phấn? Giữa trưa anh và vợ mới tách ra, buổi tối vừa về nhà là gặp mặt, cũng không hiểu anh hào hứng cái gì, anh ăn trong que kem cảm thấy thoải mái đi xem hai bảo bối nhỏ nhà anh.
Tống Trường Lâm thấy hai cậu nhóc đang nằm trong chiếc xe đẩy rộng rãi thoải mái ngủ, hai nhóc đều nằm thành hình chữ đại ngủ sau, anh đưa vợ anh đi thăm quan công ty nhỏ của bản thân anh.
“Đây chính là bồn cầu tự hoại sao?” Trương Xảo Phương không chú ý đến điều gì khác cả, thấy bồn cầu tự hoại sạch sẽ, cô lại bắt đầu thấy ngứa ngáy rồi.
mua phòng ở, mua phòng ở, chờ khi cô mua phòng ở, cô cũng muốn sắp xếp như vậy, quả thực rất tiện lợi, rất sạch sẽ.
“Đúng vậy, em thấy sao? Rất tốt đúng không? Bây giờ nhà tầng toàn dùng loại bồn cầu này, chiếu tình huống trước mắt của công ty thì chờ đến sang năm là chúng ta có thể mua nhà chưng cư, , hơn nữa trong nhà cũng có hệ thống sưởi rất tốt, đến lúc đó để con trai chúng ta cởi chuồng thoải mái chạy.” Nghĩ đến cảnh tượng đó, Tống Trường Lâm cảm thấy cả người đều như được thêm sức lực.
Vợ anh vốn là người thích sạch sẽ, mỗi lần nhìn đến phòng bếp, hay bếp lò bị bẩn đều phải quét dọn một lần, chờ khi mua nhà chung cư thì không cần phải lo vấn đề này nữa, cũng sẽ không khiến vợ anh phải mệt mỏi mỗi khi nấu cơm bếp lò.
“Vâng, đến lúc đó chúng ta mua nhà lớn một chút, chuẩn bị cả phòng cho đứa nhỏ, lại thêm một cái phòng khách lớn, cũng thêm cả cái ghế sofa thật đẹp nữa.
.
.” Trương Xảo Phương cũng chưa từng tính, nhưng nghe chồng nói vậy cô cũng thoái mái tưởng tượng, đồng thời trong lòng cô cũng đang tính giá của cái sofa,lqd, chuẩn bị về nhà bắt đầu thêu hoa kiếm tiền.
Rõ ràng lúc này cô đã quên, nếu ở nhà chung cư thì làm gì có chỗ cho cô nuôi gà, đến lúc đó cô sẽ phải nói lời tạm biệt với đàn gà thân ái của cô rồi.
Mấy người Lưu Hải Sơn ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, muốn đi vào nói chuyện với Trương Xảo Phương, kết quả thấy vợ chồng người ta đang hạnh phúc đứng khảo sát bồn cầu tự hoại của công ty? Ách, nhìn bồn cầu mà cũng hạnh phúc như vậy sao? Mấy người đều nhìn nhau, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại quyết định lui về phía ngoài cửa, thôi, vẫn không nên đi làm bóng đèn thì tốt hơn, tránh việc bị anh Tống ghi hận.
Ông chủ Tống của bọn họ nếu chỉ nói ở những vấn đề khác thì vô cùng rộng lượng, nhưng điều kiện tiên quyết là không được liên quan đến vợ và hai con trai của anh ấy, nếu không anh ấy sẽ khiến cho bạn hiểu được cái gì gọi là ánh mắt nhỏ nhen của người đàn ông?
“Đúng rồi, vừa rồi em mua quần áo cho Chi Hiếu, thấy một chiếc áo lót không kém, cho nên mua cho anh một cái, anh đi thử xem, xem có hợp hay không?” Trương Xảo Phương tham quan xong phòng nhỏ không đến 50 mét vuông nay, cuối cùng cô mới lôi kéo chồng đi thay quần áo.
“Em lại mua quần áo cho anh sao?” Tống Trường Lâm vừa nghe đã thấy vui vẻ, anh vui vẻ cũng không phải vì có quần áo mới mà vì vợ anh lại nhớ đến anh rồi.
“Đúng rồi, em mua thêm cho anh đôi dép, thay cho đôi ở nhà, nhưng lại đây thấy anh cũng không có để đi, thôi, đôi này cứ để ở đây đi, anh đi làm về cũng có cái để đổi cho thoải mái chân.” Lúc làm việc không thể đi giày xăng đan, tránh bị vật rơi vào, nhưng thời tiết nóng thế này luôn đi giày vải thì quá là khó chịu? Trương Xảo Phương cảm thấy, gần đây cô có chút không quan tâm đến chồng cô, cô nên nghĩ đến vấn đề này từ sớm, bây giờ cũng sắp hết mùa hè rồi thì cô mới phát hiện ra..