Đoạt Xá Thành Thê

Chương 78: Thiếu


Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 78: Thiếu

Edit: Voicoi08

Đó chính là câu truyện rời nhà trốn đi của Trương Xảo Trân.

“Em xứng đáng, cơ hội tốt như vậy, cho em thoải mái chọn em còn không biết quý trọng, em thật là không có tiền đồ, chạy cái gì mà chạy?” Trương Xảo Phương nói là nói như vậy, nhưng cô lại cảm thấy, em gái rời khỏi nhà là được rồi, loại tình huống này mà xử lí không tốt là không được, dễ dàng làm mất lòng người, dù sao những người này đều ôm tư tưởng muốn có con trai nên mới chạy đến, mục đích không thuần khiết, nhưng nếu từ chối người ta, người bị từ chối có lẽ sẽ không cam lòng, không thể nói rõ được mấy người đó sẽ bố trí nhà họ Trương như thế nào nữa, còn không bằng cứ trốn đi là tốt rồi. Vấn đề là, ai bảo nó trốn đi? Nếu bị trộm mất tiền thì phải làm sao, lại không có cách liên lạc với hai vợ chồng cô, một mình nó lẻ loi thì làm sao bây giờ?


Trương Xảo Trân bị mắng cũng không dám cãi lại, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dù sao chị cô tức giận xong, mắng hai câu thì cứ mắng thôi, cô coi như đang nghe chị cô hát, chỉ cần chị cô không đuổi cô đi là được.”

“Được rồi, đều đã đi rồi, nói những cái này cũng vô dụng, chị cũng lười nói em, anh rể em đã gọi điện cho mẹ, mẹ cũng đồng ý cho em ở lại, em cứ ở lại giúp chị trông đứa nhỏ đi, cũng miễn cho em không có việc gì, ở nhà lại chọc cha mẹ tức giận.” Trương Xảo Phương ngoà i miệng than thở, nhưng vẫn xoay bát vịt về phía em, cô phát hiện con nhóc này chỉ hướng đũa về bát vịt là nhiều, trời nóng, mỡ nhiều lại ngấy, không ngờ nó lại thích món này.

Trương Xảo Trân thấy chị gái đẩy bát vịt đến trước mặt cô, cô rất biết tốt xấu, vội vàng lấy lòng cười cười với chị ba, sau đó hỏi luôn: “Chị, Tiểu Tá, Tiểu Hữu bao giờ mới tỉnh ạ? Em còn muốn chơi cùng bọn nhóc nữa.” Ban đầu cô cảm thấy cháu trai quá nhiều, bây giờ cô mới phát hiện ra hai cậu nhóc giống nhau như đúc lại có thể khiến người ta thoải mái đến vậy? Đáng tiếc hai cậu nhóc luôn buồn ngủ, không có nhóc nào để ý đến cô.

“Nhanh thôi, khoảng nửa giờ nữa, sau này có em nhiều thời gian chơi với bọn nó, không cần phải gấp đến vậy.” Chỉ sợ đến lúc đó cô muốn chơi với con cũng không được ấy chứ?

Tống Trường Lâm không biết hai chị em ở nhà nghiên cứu hai nhóc con kia thế nào, việc đầu tiên khi anh quay trở lại công ty là nhận điện thoại từ mẹ vợ.

Mẹ Trương đang ngồi bên kia chờ tin tức, thấy điện thoại vang vội vàng nhận.

Lúc Lưu Hải Sơn gọi điện thoại đến, bà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chờ khi nhận được điện thoại, bà lão bị dọa không nhẹ, thiếu chút muốn ngất, đi, chờ khi Tống Trường Lâm gọi điện lại bà mới yên tâm, nghe được Tứ nha đã đến nơi bình an, bà tức giận nói với con rể thứ ba: “Trường Lâm, con đừng chiều con nhóc chết tiệt kia, đừng mua cho nó cái gì hết, bây giờ buổi tối tam nha nghỉ ngơi không tốt, vừa vặn để nó ở đó giặt quần áo nấu cơm giúp chị gái nó trông bé con, nếu đã đi thì phải làm việc, không phải để nó đến nhà người ta để đợi được hầu hạ, con nhóc kia thật đáng giận, vợ chồng con tuyệt đối không được chiều nó.” Mấy người đến mai mối kia có gì không tốt, cũng không ai bắt nó phải gả, tại sao có thể không nói gì mà trốn đi như thế chứ? Nó không sợ cha mẹ ở nhà bị nó dọa sợ đến phát bệnh à?


“Mẹ, mẹ yên tâm, Tứ Nha ở đây sẽ có Xảo Phương quản nó, không có chuyện gì đâu ạ.” Tống Trường Lâm nghe mẹ Trương lải nhải, anh chỉ biết ở bên cạnh an ủi một hồi, sau đó mới có thể cúp điện thoại.

Tống Trường Lâm vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt phóng đại của Phạm Đông đang cười hì hì, mặt anh ta cách mặt anh khoảng ngắn: “Cậu làm cái gì thế hả?” Không có chuyện gì thì tiến lại gần anh như thế làm gì?

“Ha ha, anh Tống, em nghe nói em gái của chị dâu đến đúng không ạ?” Đúng là tiêu chuẩn không nói chuyện dư thừa.

“Đúng vậy, không thấy buổi trưa anh ra ngoài đón người à, còn bây giờ đang gọi điện về nhà đây.” Con nhóc kia thật không nghe lời. Tống Trường Lâm cảm thấy miệng lưỡi đều khô, anh cầm cốc chuẩn bị lấy nước, anh chạy cả một buổi trưa, ngay cả miếng nước cũng chưa được uống đâu.

“Để em để em, anh Tống ngồi nghỉ ngơi một chút đi, em lấy nước cho anh.” Phạm Đông nhanh chóng nhận cốc nước, chạy chậm vào phòng phía sau, không đến mười giây đã chạy quay về mang theo cốc nước, lễ phép đưa cho Tống Trường Lâm.


Tống Trường Lâm liếc mắt nhìn anh một cái, thả lỏng tựa người vào ghế dựa, chậm rãi uống nước, sau đó mới lên tiếng nói: “Nói đi, chuyện gì?” Không có chuyện gì sao thằng nhóc này có thể ân cần như vậy chứ? Bình thường tại sao anh không thấy thằng nhóc này nhanh nhẹn như vậy chứ?

“Ha ha, em chủ muốn hỏi một chút, anh Tống, em gái của chị dâu đã có người yêu chưa ạ?” Đây chính là


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.