Đoạt Xá Thành Thê

Chương 53: Thiếu


Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 53: Thiếu

Editor: Voicoi08

“Được rồi, được rồi, em hết giận rồi, anh buông ra được rồi đó, trời nóng thế này mà anh không sợ nóng sao?” Trương Xảo Phương thật sự cảm thấy nóng, nhiệt độ hôm nay còn cao hơn hôm qua năm độ, chồng cô còn ôm chặt lấy cô, thật sự là khiến người khác phát nghẹn.

Tống Trường Lâm cũng muốn gần vợ hơn một chút, nhưng anh thấy trán vợ anh đều là mồ hôi, anh có chút tiếc nuối buông tay ra, nghĩ: Đúng là giữa trưa trời quá nóng, thôi, buổi tối hãy làm việc.

Anh dùng tay lau mồ hôi trên trán vợ, cười nói: “Việc này cuối cùng cũng kết thúc, buổi chiều anh đến trường học báo cáo một chút để bọn họ nhanh chóng xử lí, anh cũng có thể đi tìm việc làm sớm.” Trải qua chuyện của mấy ngày nay, trong lòng anh, sự thiết tha với bộ đội cũng giảm nhiều, đã nhất định phải rời đi thì dù trong lòng anh có lưu luyến cũng vô dụng, không bằng sớm kết thúc anh cũng sớm có thể đi ra ngoài kiếm tiền, bây giờ anh không đi học, cũng không thể để vợ anh nuôi gia đình được.

Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, Tống Trường Lâm đứng dậy đến trường học, lúc anh đến trường học mới biết được bệnh viện đã chuyển tin tức đến đây, sau khi bộ đội và trường học họp, đã có kết quả cuối cùng.

Vốn dựa vào cấp bậc hiện tại của Tống Trường Lâm, coi như mặc kệ cũng có thể chuyển nghề, nhưng bởi vì việc lần này ảnh hưởng không tốt lắm, nên không thể chuyển nghề, anh chỉ có thể phục viên, điều duy nhất an ủi chính là phí phục viên cũng không ít, nhưng làm người ta dở khóc dở cười hơn là phí dụng này không đến tay anh đã trực tiếp bị chuyển đến bệnh viện đưa Vương Cường khám bệnh rồi.

Tống Trường Lâm trải qua một buổi chiều, lqd, đến khoảng bốn giờ chiều mới lấy được thư phục viên, nhìn thư phục viên trong tay, trong lòng anh không biết là cảm giác gì, đây thật sự là đến cũng trống trơn mà đi cũng trốn trơn, lúc anh vào, anh chỉ mang theo hành lý đi vào, bây giờ anh đi, vẫn chỉ là mang theo hành lý, trừ bỏ tuổi lớn hơn chút thì cái gì anh cũng không có.

Tuy trong lòng anh không thoải mái, nhưng dù sao người không có chuyện gì là tốt rồi, anh cũng không phải loại người vừa tiến vào ngõ cụt đã không thể ra ngoài được, anh nở nụ cười tự giễu, cất thư phục viên vào túi, anh đến chợ mua trứng gà cho vợ, trong nhà không có trứng gà, vợ anh lại thích uống cái kia, anh mua thêm chút thì hơn, vợ anh mua hai con gà kia tuy béo nhưng thấy thế nào cũng không giống loại gà sẽ đẻ trứng, vẫn không nên chờ đợi thì tốt hơn.


Lúc Tống Trường Lâm về nhà, vợ hiền của anh vẫn còn đang nghiên cứu hai con gà mái, tại sao lại không đẻ trứng chứ? Lúc trước trong huyện cô mua về hai ngày là đẻ ngay mà, tại sao lần này lại không giống chứ?

“Xảo Phương, anh về rồi.” Tống Trường Lâm mang theo trứng gà, mở cửa vào nhà.

“Anh về rồi sao? Thế nào rồi anh? Lãnh đạo nói thế nào?” Trương Xảo Phương bỏ con gà không đáng tin kia xuống, đứng dậy đón chồng.

“Không có chuyện gì, bây giờ anh là phục viên, sau này không còn quan hệ gì với bộ đội nữa rồi.” Nói đến đây, anh khẽ than, có chút xin lỗi vợ , nói: “Bộ đội đưa phí phục viên cũng không ít, nhưng đều đưa đến chỗ Vương Cường hết rồi, anh không còn một đồng.” Tuy anh biết vợ anh sẽ không khóc giống với anh vì số tiền này, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất xin lỗi vợ anh, với số tiên đó, sau này hai vợ chồng anh có muốn làm gì cũng thoải mái hơn không ít, vợ anh cũng không cần phải thêu hoa vất vả như vậy.

Trương Xảo Phương biết chồng cô an toàn, cô cười nói: “Coi như tiêu tài miễn tai thôi, tiền còn có thể kiếm về, người không có chuyện gì là tốt rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng  trong lòng cô cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có số tiền nghe nói không hề nhỏ này, có phải bây giờ cô có thể mua ti vi rồi đúng không? Ti vi của cô, đến bao giờ mới có thể về đến nhà đây?”

“Đúng rồi, anh mua cho em chút trứng gà, không phải em thích uống nước trứng gà sao? Buổi tối anh pha cho em.” Tống Trường Lâm không muốn nhắc lại chuyện trong trường học để không thoải mái, anh đưa túi trứng gà vừa mua cho vợ anh xem.

Trương Xảo Phương nghe thấy hai chữ trứng gà, cô u oán nhìn về phía hai con gà mái: “Em thích uống trứng gà vừa đẻ xong cơ, nhưng hai bọn chúng lại không chịu đẻ trứng cho em.” Hai con thay phiên cũng được mà, nhưng tại sao lại một con cũng không chịu đẻ chứ?


Tống Trường Lâm không đành lòng nói với vợ anh, hai con gà này có móng thành kén như vậy, không biết đã nuôi bao nhiêu năm, khả năng hai con gà này có thể đẻ trứng là rất thấp, anh kéo vợ vào nhà, vừa đi vừa an ủi: “Gà mới đến nơi ở mới cũng phải thích ứng một chút, qua hai ngày thì tốt rồi, nhất định nó sẽ đẻ trứng.” Vợ anh chỉ có một chút yêu thích như vậy, cô thích uống nước trứng gà mới đẻ, xem ra ngày mai anh phải đi mua thêm hai con gà mái, còn nếu chờ hai con gà mái trong nhà này chắc là không bao giờ có ăn.diễn_đàn_lê_quý_đôn

Tống Trường Lâm vừa há to miệng ăn đồ ăn vợ anh nấu, vừa nói chuyện với vợ: “Bây giờ thư thông báo cũng xuống đến nơi rồi, anh cũng không cần phải chạy đến chạy đi nữa, ngày mai anh ra ngoài đi dạo, xem có việc gì thích hợp để anh làm không?” Anh làm lính nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều lăn lộn huấn luyện trong quân đội, chắc là cũng không có nhiều nghề thích hợp với anh.

“Vâng, anh đừng gấp, công việc cũng không phải một ngày mà tìm được, anh ra ngoài tìm hiểu một chút, tạm thời không tìm thấy thì coi như giải sầu thôi.” Tuy Trương Xảo Phương không hiểu rõ lắm về xã hội bây giờ, nhưng từ chuyện của vợ chồng Trường Vinh cũng có thể hiểu ra là hiện tại ra ngoài tìm việc cũng không phải dễ dàng, nhưng Trường Lâm là một người đàn ông, cô cũng không thể để anh ở nhà đợi không có việc gì làm, vậy nên cô chỉ có thể hy vọng chồng cô không cần gấp gáp vội vàng, cô thật sự không để ý đến việc lúc nào có thể tìm được việc làm.

“Ha ha, em yên tâm, anh biết không dễ tìm việc, dù sao anh cũng không tham gia vào xã hội nhiều năm, nhưng em cũng không cần lo lắng, nếu thật sự không được thì anh cũng có thể đi bán khoai lang nướng như vợ chồng Trường Vinh thôi, anh sẽ không vội vàng.” Tống Trường Lâm hiểu ý vợ anh, anh nhìn về phía vợ, thoải mái nói. Người ở vị trí nào thì nói thế đó, bây giờ anh đang là người không có công việc, đương nhiên anh cũng không dám thả lỏng quá, nhưng anh cũng sẽ không oán trời trách đất.

Đêm đó, Tống Trường Lâm liên tục lôi kéo vợ anh tập luyện, không quan tâm đến việc cả người Trương Xảo Phương đều là mồ hôi, Tống Trường Lâm vẫn ôm chặt lấy cô đi ngủ, lúc ngủ cũng không hề buông tay, có lẽ hôm nay anh đã mất đi công việc yêu thích nhất, cho nên anh nhất định phải nắm chặt người phụ nữ trong lòng, vĩnh viễn không buông tay.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tống Trường Lâm đứng dậy ra ngoài tìm việc. Trước hết anh quan sát một vòng, đúng như anh nghĩ, công việc thích hợp với anh không nhiều, công ty lớn cũng thông báo tuyển dụng, nhưng anh không có bằng cấp nên không thể đi, khách sạn nhỏ, quán hàng nhỏ thì tiền lương lại thấp đến đáng thương, thật sự không thích hợp cho một người đàn ông có gia đình làm.

Cuối cùng, anh đi đến mức miệng nứt lưỡi khô thì cũng xác định, trừ bỏ làm lái xe cho người ta hoặc đến công ty làm bảo vệ thì anh chỉ có thể tự mình kinh doanh, nhưng trong tay anh không có tiền vốn, trong lòng anh càng nhớ đến số tiền phục viên không đến tay anh kia, có số tiền kia thì sự lựa chọn của anh sẽ lớn hơn nhiều.


Tống Trường Lâm liếm liếm đôi môi khô ráp, anh không dám mua nước, sờ sờ tiền trong túi, anh muốn đi mua cho vợ anh hai con gà mái,  anh nhớ đến tối qua khi vợ anh uống nước trứng gà nhưng mặt cô vẫn chảy xuống, tâm trạng nôn nóng của anh cũng bình tĩnh lại, trong lòng lại tràn ngập nhiệt tình, giống như tối hôm qua đã nói, nếu thật sự không tìm được việc thì anh sẽ đi nướng khoai lang bán, người sống đến như vậy rồi chẳng lẽ lại bị chút chuyện nhỏ này làm nghẹn chết sao? Ít tiền hơn một chút thì có sao, còn tốt hơn việc cả đời đi làm bảo vệ cho người ta, có muốn phát triển hơn cũng không được.

Nếu là người khác, thì làm bảo vệ sẽ có nhiều thể diện hơn so với đi bán khoai lang nướng, nhưng Tống Trường Lâm lại không nghĩ như vậy, ngay từ đầu anh vẫn cảm thấy làm cái gì không quan trọng, quan trọng là có thể kiếm được tiền hay không, có thể tiến thêm một bước để phát triển hay không, chỉ cần anh không ăn trộm ăn cắp thì làm gì mà chẳng là làm? Cái thứ gọi là thể diện kia có thể đổi được cơm ăn hay sao? Có thể để vợ anh không phải làm gì, một bước lên trời à? Hi vọng lớn nhất của anh chính là để vợ anh sống cuộc sống thoải mái, cho nên anh không làm lính thì ý tưởng của anh cũng không thay đổi.

Trong trí nhớ của Tống Trường Lâm, anh chưa từng đi qua chợ lớn, trước lúc mười tám tuổi anh chưa từng đi, sau khi mười tám tuổi anh lại không có cơ hội để đi, bây giờ anh đang đến khu chợ buôn bán lớn nhất, nhìn đến nhìn đi thấy cái gì cũng đều tươi mới.

Lần này anh đến mua gà cho vợ, nhưng anh cũng có tâm nhãn, vừa đi vừa đánh giá đồ vật được bày bán trong chợ, bán đồ ăn cũng tốt, bán thịt cũng thế, nếu không có lợi nhuận thì ai lại mất công mỗi ngày đều đến đây chịu gió thổi nắng chiếu để bán chứ? Vấn đề là, cái gì mới mang lại lợi nhuận lớn nhất đây? Cái gì mới thích hợp với anh nhất?

Anh đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi thử: “Anh là đội trưởng Tống ạ?”

Tống Trường Lâm quay người lại, thấy phía sau anh là một thằng nhóc khoảng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng nhìn anh.

“Tiểu Sơn? Sao cậu lại ở đây?” Anh rời khỏi bộ đội lại gặp được lính anh từng huấn luyện, không thể nghi ngờ, tâm trạng anh đang rất kích động, nhưng lại nhìn thấy trong mắt đối phương không chỉ vui mừng và kinh ngạc mà còn mang theo sự mệt mỏi, trong lòng anh lại cảm thấy chút đè nén. Thằng nhóc năm đó không sợ trời không sợ đất cũng đã hòa nhập vào xã hội này, sợ là cũng phải vì cuộc sống mà giao tranh rồi.

“Đội trưởng Tống, thật sự là anh sao? Ha ha, em còn tưởng là em nhìn nhầm rồi cơ, anh đi đâu vậy? Sao anh lại đến thành phố A, anh đến chơi bao lâu, bao giờ anh đi?” Lưu Hải Sơn gặp lại đội trưởng cũ, trong lòng vui vẻ đến không biết nói gì cho phải, anh thật sự không ngờ, cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại người lãnh đạo của anh lúc còn ở bộ đội.


Tống Trường Lâm bị một chuỗi vấn đề của thằng nhóc này làm anh buồn cười, vỗ vỗ vai đối phương nói: “Cậu đừng gọi anh là đội trưởng, anh rời khỏi bộ đội rồi, gọi anh là anh Tống là được, bây giờ nhà anh sống ở thành phố A, cậu đang làm gì, ở đâu? Nếu có thời gian thì đến nhà anh ngồi nói chuyện đi.”

Anh ở thành phố A cũng chỉ quen với mấy người ở trong trường học, còn lại không quen biết một ai, hôm nay thấy một người quen, anh rất vui vẻ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương giống như cũng đã ở thành phố A rất lâu, bây giờ anh đang muốn buôn bán, anh muốn hỏi thăm một chút thì tìm người đáng tin cậy vẫn là tốt hơn.

Lưu Hải Sơn thấy đối phương mời anh đến nhà, trong lòng anh rất vui vẻ, nhiều năm không gặp, anh cũng muốn nói chuyện với đội trưởng, anh cười gật đầu nói: “Vâng, anh Tống, anh chờ em một chút, em đi nói với bọn họ một tiếng.” Nói xong anh quay đầu nhìn về phía mấy thằng nhóc ở phía sau, hô một tiếng: “Công việc này tôi không làm nữa, mấy người phân nhau làm đi, tôi gặp người bạn cũ, đi trước đây.” Nói xong anh quay đầu cười hề hề với Tống Trường Lâm: “Anh Tống, chúng ta đi thôi.”

Tống Trường Lâm nhìn phía sau Lưu Hải Sơn thấy mấy thằng nhóc kia đang làm việc, anh có chút lo lắng nói: “Cậu làm gì vậy, đến nhà anh thì buổi tối đi cũng được, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của cậu, với quan hệ của chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.”

“Không có việc gì đâu anh.” Lưu Hải Sơn cầm lấy bình nước trên xe đạp uống một hơi, sau đó lấy khăn lau mặt, cười nói: “Bây giờ em đang làm khuân vác, không có việc gì lại cùng mấy thằng nhóc kia cùng chuyển đồ cho người ta, em vừa làm xong một cái chuyển nhà, bên kia lại thêm cái dỡ hàng thôi, không sao, trời nóng, quá phí sức, nhờ ánh sáng của anh Tống, em cũng cho phép bản thân được nghỉ phép.” Mỗi một ngày đều là làm việc, làm việc, anh cũng sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Tuy trên mặt Lưu Hải Sơn có nụ cười, nhưng Tống Trường Lâm nghe được trong giọng điệu của anh có chút bất đắc dĩ, thấy đối phương chảy đẩy mồ hôi, anh cười nói: “Đi, trước cùng anh đi mua chút đồ, trưa nay muốn ăn gì? Chúng ta đi mua về để chị dâu cậu nấu cho cậu.”

“Chị dâu?” Lưu Hải Sơn hỏi lại một câu, sau đó cười nói. “Đúng đúng đúng, em cũng quên mất, chúng ta đã bốn năm rồi chưa gặp nhau, anh Tống, được đấy, mấy năm không gặp mà anh cũng có chị dâu rồi, mấy thằng nhóc bọn em còn lo lắng anh độc thân cả đời đấy.” Anh nhớ rõ ràng, anh Tống mỗi lần nhận được thư nhà đều sẽ bốc hỏa, vì trong nhà luôn thúc giục anh nhanh chóng về nhà thăm đối tượng, bây giờ xem ra đây là thoát khổ chuyển sướng rồi?

“Đi, dựa vào nhân phẩm anh Tống của cậu mà còn sợ không tìm được vợ sao? Lúc trước là tôi không muốn tìm, chứ không phải là không tìm được nhá.” Khi nói chuyện hai người đã đến chỗ bán gà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.