Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 38
Editor: Voicoi08
Thân thiết hai lần? Tống Trường Lâm vừa nghe thấy lời nói này lập tức khôi phục ý chí chiến đấu sôi sục, dù sao chị anh ở bên kia cũng nói là không cần vội vàng, vậy thì anh còn phải gấp rút làm gì chứ? Vợ anh cho phép anh thân thiết hai lần, vậy thì bắt đầu thân thiết hai lần đi. . .
Trương Xảo Phương nhìn chồng cô đang cười cười nói chuyện với mẹ chồng, trong lòng cô đang tức giận đến phát ngứa. Cô không nên mềm lòng, cô phải kiên quyết nghiêm khắc từ chối mới đúng, sao cô lại không rút ra được bài học chứ? Nhìn kìa, nhìn kìa, vừa rồi trong mắt cô cả đều là ý cười, đây là thành cái gì chứ? Ánh mắt của mẹ chồng cô cũng sắp chiếu thẳng vào bụng cô rồi, Tống Trường Lâm, anh làm em mất mắt, khi về nhà em sẽ không để anh được yên đâu.
Tống Trường Lâm cũng không biết vợ anh đang oán trách, cho dù có biết thì anh cũng không lo lắng, bởi vì qua mấy lần anh đã phát hiện ra chỉ cần anh tỏ ra đáng thương một chút, ủy khuất một chút, thì vợ anh vẫn rất dễ tính.
Trương Xảo Phương giấu đi sự ngại ngùng trong lòng, đi đến phòng bếp giúp cô cả nấu cơm: “Chị ơi, còn món gì chưa làm thế ạ? Để em làm.”
“Ha ha, đều xong rồi, đều xong rồi, chỉ còn món rau rau trộn trong tay chị thôi, cũng không cần đến em, buổi sáng em còn phải vào huyện, em ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi.” Tống Trường Hà cười cười chỉ cái ghế bên cạnh rồi lại tiếp tục làm món rau trộn trong tay.
Chị nói lời này cũng không có ý gì, nhưng Trương Xảo Phương vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, cô cả để cô nghỉ một lúc thật sự là vì chuyện cô vào huyện sao? Thật sự không vì cái khác sao?
“Chị dâu của em không phải cũng nói là sẽ đến sao? Sao bây giờ vẫn chưa đến vậy ạ?” Trương Xảo Phương cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề mệt hay không mệt, cô chủ động nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy, hôm qua chị có sang nói với chúng nó rồi, cho nên các em cũng không cần phải gấp, vừa về nhất định còn mệt, bọn họ ở nhà đợi cũng không vội, em vội cái gì chứ?” Tống Trường Hà cũng chỉ có ý tốt, muốn đưa ra ví dụ để so sánh, nhưng Trương Xảo Phương cũng sắp khóc trong lòng. Chị, chúng ta có thể không nói đến chuyện vội vàng hay không vội vàng được không? Da mặt em thật sự không có dày như vậy đâu.
Ngay lúc cô cảm thấy đau khổ thì cuối cùng cả nhà Tống Trường Sơn cũng đến, Trương Xảo Phương xoay người ra ngoài chào hỏi, nhìn chị dâu cả đi hẳn lên phía trước, cho đến bây giờ cô cũng không ngờ bề ngoài của đối phương lại dễ gần như vậy.
“Anh cả, chị dâu, mọi người đến rồi sao? Ôi, Tiểu Đình Đình hôm nay thật xinh đẹp, thím hai lại mua cho cháu một bông hoa cài đầu, tý nữa vào nhà thím sẽ cho cháu, anh cả, chị dâu, mau vào nhà đi, Trường Lâm đợi mọi người lúc lâu rồi.”
Sự nhiệt tình này suýt khiến Vương Thục Cầm bị dọa sợ, trước kia hai người không hợp nhau, vừa gặp mặt lập tức giống như gà đang đấu tranh, cô lườm tôi một cái, tôi lườm trả lại một cái, ai cũng không chịu hòa nhã, sau này đối phương hiền hòa hơn, chị ta cũng không thể quá phận được, cho nên hai người có gặp mặt cũng chỉ khách sáo hai câu coi như xong chuyện, nhưng hôm nay người phụ nữ này bị làm sao vậy? Sao cô ta lại có thể nhiệt tình đến như vậy chứ?
Chị ta nghi ngờ nhìn cô, đến khi thấy chú hai Tống Trường Lâm chị ta cảm thấy cuối cùng chị ta cũng hiểu, hóa ra là thấy chồng về nhà? Cho nên muốn thể hiện sự hiền lành một lần sao? Chị ta nghĩ đến chuyện gần đây Trương Xảo Phương cũng luôn đối tốt với con gái chị ta, không nói đến chuyện mua đồ này nọ, hai người họ cũng không có quan hệ lợi ích, người ta cũng muốn tốt chị ta cũng không thể quá phận, lúc này mới cười nói: “Ôi, Trường Lâm về rồi à? Lần này chú về có thể ở nhà bao nhiêu ngày thế?”
“Vâng, chị dâu, lần này em ở nhà được sáu ngày, sau đó mới đến trường quân đội báo danh.” Tống Trường Lâm hiếm khi thấy được gương mặt tươi cười của chị dâu, anh cũng vui mừng, hai năm qua mỗi lần anh về đều là ngoài cười nhưng trong không cười, anh nhìn thôi mà cũng thấy sợ.
“Ha ha, ở nhà thêm mấy ngày là chuyện tốt, thêm mấy ngày là chuyện tốt, mỗi ngày qua cũng không thể để một mình Xảo Phương ở nhà được.”
“Em nói cái gì vậy? Trường Lâm cũng chỉ vì công việc thôi. Không phải vì công việc thì chú ấy chạy đến nơi xa như vậy là gì? Cái người phụ nữ không hiểu chuyện thì đi sang một bên đi.” Tống Trường Sơn biết mối quan hệ của vợ anh và em dâu không được tốt, anh nghĩ vợ anh lại muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, anh vội vàng ngăn cản, sau đó kéo em trai cùng nhau vào nhà, không cho vợ anh có cơ hội nói linh tinh.
Vương Thục Cầm bị mắng, chị ta quệt miệng nuốt luôn lời muốn nói, chị ta vốn muốn nói mấy câu lời hay cho Trương Xảo Phương, không cho chị nói thì thôi, chị ta cũng không muốn nói đâu.
Người một nhà đều vào phòng, cô bé con đang ngủ cũng bị đánh thức đang nằm trên giường mở to mắt ngoan ngoãn nhìn xem tại sao trong nhà lại có nhiều người như vậy?
Tống Trường Lâm thấy Nữu Nữu tỉnh, cười cười muốn đi qua ôm đứa nhỏ, kết quả là cô nhóc kia khóc nức nở không cho anh ôm, giương đôi tay nhỏ bé nhào thằng vào trong lòng Trương Xảo Phương.
“Ôi, con nhóc này thật là thân thiết với Xảo Phương, bình thường chị muốn ôm một chút cũng không được, nhưng lại rất gần gũi với bác dâu thứ hai.Vương Thục Cầm thấy Trương Xảo Phương nhiệt tình thân thiết với mình, lqd, trong lòng chị cũng muốn ngừng chọc ngoáy, kết quả lại bị chồng mắng mấy câu, trong lòng chị cũng có chút không thoải mái, bây giờ thấy chú hai ăn mặc tinh thần sáng láng, lại nhìn lại chồng chị giống như đang chịu uất ức, trong lòng chị ta càng thêm không cân bằng được.
Tiền lương của Tống Trường Lâm sao chị không biết chứ? Ăn mặc tốt như vậy là muốn cho ai nhìn chứ?
Nếu chị ta cười nói thì cũng thôi, nhưng đằng này nghiêng đầu một cái chị ta lập tức quay lại nhìn chòng chọc vào người chồng cô, Trương Xảo Phương vừa nhìn cũng thấy tức giận, Trường Lâm nhà cô vất vả lắm mới về được một lần, chị ta đang bày mặt cho ai nhìn cơ chứ?
Cha mẹ chồng còn ở bên cạnh mà, cô cũng không nói gì quá đáng, chỉ là cúi đầu đùa với Nữu Nữu trong lòng, ngoài miệng cười hì hì nói: “Nữu Nữu của chúng ta biết ai đối xử tốt với nó, đây cũng có thể nói lên sữa bột thím mua cũng không uổng phí, cô bé con biết bác dâu thứ hai đau lòng cho nó, trong lòng nó cũng biết cảm ơn.” Không giống một số người, cô mua đồ này đồ nọ cho nhưng cũng chỉ là bạch nhãn lang (Con sói mắt trắng chỉ những người vô ơn.)
Tuy cô không nói luôn câu nói phía sau, nhưng những người trong phòng cũng không ngốc sao có thể không hiểu chứ? Vương Thục Cầm tức giận muốn cãi lại, đúng lúc này con gái chị ta, Tiểu Đình Đình lại vui vẻ chạy vào: “Mẹ ơi, mẹ xem này, thím hai mua con cái hoa cài đầu thật đẹp. Mẹ mau buộc cho con cái bím tóc nhỏ đi, sau đó con có thể đi tìm bạn chơi.” Cô nhóc nói xong còn quay đầu nhìn về phía thím hai cười tủm tỉm, bây giờ cô nhóc rất thích thím hai này, mỗi lần gặp đều có thứ tốt.
Vương Thục Cầm trừng mắt nhìn bông hoa cài đầu trong tay con gái, trên mặt chị ta như đang phát sốt, nhớ đến Trương Xảo Phương ám chỉ chị ta là bạch nhãn lang, chị ta lập tức cho con gái một cái tát: “Buộc bím tóc nhỏ làm gì chứ? Mẹ mày mỗi ngày phải giặt quần áo nấu cơm, sống cũng phải làm bao nhiêu là việc. Lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi đi buộc bím tóc cho mày chứ?” Đứa nhỏ phá hoại này, chỉ biết làm chị phải mất mặt.
“Oa. . .” Đình Đình vô tội bị đánh, ủy khuất khóc oa oa, nó cũng không làm sai việc gì, sao lại đánh nó chứ?
Bên này Tống Trường Sơn vừa định kéo tay áo vợ, bảo chị ta yên tĩnh một chút, bên kia mẹ Tống cũng tức giận, nhanh chóng đẩy con dâu cả ra ôm chầm lấy cháu gái: “Cô có bản lĩnh thì lấy đứa nhỏ ra để chút giận làm gì? Muốn dạy bảo thì về nhà mà dạy bảo, gọi nhà cô đến ăn cơm mà còn gây chuyện, không có chút nào được yên tĩnh.” Bà cảm thấy con dâu thứ hai nói không sai, một đám chính là bạch nhãn lang, Xảo Phương người ta trêu chọc gì đến chị ta chứ? Vừa thấy người ta kiếm được chút tiền lại bắt đầu đỏ mắt, nhiệt tình với chị ta cũng là không tốt.
Tất nhiên Tống Trường Lâm cũng khó chịu, tuy rằng vợ anh nói cũng không dễ nghe, nhưng quả thật trước đó chị dâu không đúng, hơn nữa chuyện của người lớn sao lại có thể đẩy lên trẻ con chứ? Thấy cháu gái khóc đến đau lòng, anh đến bên cạnh Đình Đình, ngồi xuống cười nói: “Đình Đình nín khóc đi nào, cô cả đang nấu cơm bên ngoài kìa, chú hai đưa cháu đi xem cô cả làm món gì ngon nhé.”
Đình Đình nghe nói có đồ ăn ngon, tiếng khóc cũng nhỏ hơn, nhìn chú hai bằng đôi mắt đỏ mà không dám nói chuyện.
“Cô cả còn có gà nướng nữa đó, Đình Đình có muốn ăn không?” Nói xong, Tống Trường Lâm duỗi tay ra muốn nắm lấy tay của Đình Đình.
Gà nướng? Đây là hấp dẫn vô cùng lớn với Tiểu Đình Đình, không để ý đến chuyện cô bé cũng không quen thuộc với chú hai, cô bé bỏ tay đang ôm bà ra đưa vào tay chú hai, đi theo chú ra ngoài ăn gà nướng.
Thấy đứa nhỏ nín khóc, Tống Trường Lâm cũng đi rồi, Tống Trường Sơn và mẹ Tống đều tức giận lườm Vương Thục Cầm, cha Tống vẫn hút tẩu thuốc yên lặng không tiếng động, nhưng có lẽ từ vẻ mặt âm trầm của ông cũng có thể đoán được tâm trạng của ông không tốt.
Trương Xảo Phương ôm Nữu Nữu quan sát không khí trong phòng, cô cũng tốt bụng để mọi người có cơ hội phê bình Vương Thục Cầm. Cho nên cô quay người ra ngoài tìm chồng, cô vừa ra đến cửa thì nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng mẹ Tống kể lể, tâm trạng cô rất tốt, cô hôn một cái lên mặt Nữu Nữu, sau đó tiếp tục đi ra khỏi nhà, trong bếp đều là khói dầu, cô không nên ôm đứa nhỏ đến đó góp vui được.
“Em đang làm gì vậy?” Tống Trường Lâm dùng một cái chân gà thu phục được cháu gái, anh nghe thấy trong phòng mẹ anh đang nói rất nhiều, anh cũng không muốn đi vào, mà dứt khoát quay qua tìm vợ anh.
“Em để Nữu Nữu phơi nắng, anh nhìn xem, ánh mặt trời hôm nay thật tốt đúng không? Nếu không nóng thì càng tốt hơn.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh ra trận toàn thắng, tâm trạng cũng không tồi, anh buồn cười lắc đầu, sau đó cúi đầu đùa với cháu gái đang nằm trong lòng vợ anh: “Nữu Nữu, bác là bác hai của con nha, nào để bác hai ôm con, bác dâu thứ hai của con không được khỏe, ôm con thời gian dài bác sẽ mệt mỏi.” Anh cảm thấy cô cháu gái này của anh không hề giống như sinh non, mập mạp, mọi chuyện cũng rất nhanh nhẹn.
Cô bé con đang trong thời kì bú sữa mẹ, ngoại trừ bà nội và cô cả thì chỉ có cảm tình với bác dâu thứ hai, còn lại nó cũng không thèm để ý đến cái gì mà bác hai? Cô bé con vẫn không chịu nể mặt như cũ. Cô bé thấy có người muốn bế nó, cánh tay nhỏ lập tức túm chặt lấy áo Trương Xảo Phương không buông, kiên quyết không chịu rời khỏi hơi thở mà cô bé thích.
Hiện tại cô bé có sức khỏe tốt như vậy phần lớn là công ở linh khí mà Trương Xảo Phương truyền sang, cho nên bác dâu thứ hai rất thơm, cô bé thấy thế nào cũng thích, vừa túm được là sẽ không muốn buông tay.
“Anh đừng mất công nữa, Đình Đình có thể bị chân gà dỗ đi, nhưng cái này thì không được, em cho anh biết nha, Nữu Nữu rất thích bác dâu hai, bác hai cứ đứng sang một bên đi.” Trương Xảo Phương lại hôn lên gương mặt nhỏ bé của Nữu Nữu, cô cảm thấy cô không uổng phí khi thương đứa nhỏ này, tuy rằng cô không hay đến nhưng đứa nhỏ này vẫn thân thiết với cô nhất.
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ đắc ý của vợ anh rất muốn tiến lên cắn mấy cái, nhưng cửa sổ trong phòng vẫn mở nên mọi người đều có thể nhìn thấy, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: “Cô nhóc này, thông minh đấy.” anh nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, thấy Nữu Nữu quay mặt vào lòng vợ anh, ý cười trên mặt anh càng sâu, chỉ cần nhìn dáng vẻ của cháu gái cũng biết, sau này vợ anh nhất định là một người mẹ tốt, ừ, mấy ngày nay anh nhất định phải cố gắng phấn đấu, tranh thủ đến giờ này sang năm anh cũng có thể được ôm đứa nhỏ.
Tống Trường Lâm nghĩ đến chuyện làm cha mẹ, anh nói khẽ: “Anh nghe mẹ nói, hai vợ chồng Trường Vinh sau khi rời khỏi đây cũng mới về một lần? Bọn họ không nhớ đứa nhỏ sao?” Nói đến cũng không xa, quãng đường đi mất hơn một giờ, nếu là anh thì tuần nào anh cũng về, vợ chồng Trường Vinh đúng là cứng lòng.
“Có thể hai người họ sợ gặp phải người đến đòi nợ. Bọn họ kiếm tiền cũng không dễ, em nghe nói cái lò gạch kia cũng phải mượn không ít tiền, hơn nữa họ còn vay mượn ở rất nhiều nơi.” Càng quan trọng hơn là bọn họ có nhà cũng không thể ở, cũng không thể về nhà mẹ đẻ ở bên kia, bên này mẹ Tống cũng không hòa nhã, hai vợ chồng cũng nghẹn đủ. Trương Xảo Phương thấy Nữu Nữu đang tựa vào người cô, cô cười hì hì nói: “Bọn họ có nhớ đến đứa nhỏ hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Nữu Nữu không nhớ cha mẹ, đứa nhỏ này cũng không quấy khóc là được.” Đứa nhỏ này cũng là một đứa bé ngoan, chỉ khổ cái là có một người mẹ không chịu yên tĩnh mà thôi.
Tống Trường Lâm há miệng cười, anh cũng nghĩ vậy, nghe nói hai vợ chồng ở trong huyện chăm chỉ làm ăn, ăn mặc tiết kiệm một hai năm thì cũng trả gần hết nợ, dù sao hai người cũng chỉ phải chịu trách nghiệm cho một nửa số nợ, nửa còn lại là của Từ Đại Lực kìa.
“Trường Lâm, Xảo Phương hai em mau vào nhà ăn cơm đi.” Tống Trường Hà dọn xong bàn cơm mới bắt đầu gọi mọi người, hai vợ chồng Trường Lâm ôm đứa nhỏ thân mật thắm thiết, nói nói cười cười, trên mặt chị cũng mang theo ý cười, trong lòng cũng vui vẻ, nếu không phải vì chuyện ăn cơm thì chị cũng không muốn gọi hai người.
“Vâng, bọn em vào đây.” Tống Trường Lâm quay đầu cười đồng ý, sau đó cùng vợ anh vào nhà ăn cơm.
Bữa cơm này Vương Thục Cầm ăn rất yên tĩnh, thành thật ngồi đó gắp thịt vào bát con gái, ngay cả nói cũng không nói một câu. Vừa rồi không chỉ mẹ chồng mắng chị ta mà ngay cả cha chồng chị ta cũng nói , cha Tống nói rõ ràng với chị ta: Ông chính là đang thiên vị nhà thằng hai, vì nhà thằng hai hiếu thảo hơn chị ta, lúc vợ chồng Trường Vinh gặp chuyện không may, chị ta không cho mượn tiền, ông cũng không muốn nói, nhưng chị ta biết rõ hai người phụ nữ trong ra đều đã đến bệnh viện, chị ta ngay cả ngó sang cũng không ngó? Chị ta cũng không hỏi thăm được một câu? Vậy sao có thể coi là người một nhà? Xảo Phương có tiền, đó là người ta tự bỏ sức mình kiếm được, cũng không giống như chị ta, kiếm được tiền cũng phải cất trong túi mình, tuyệt đối không nhớ đến người trong nhà.
Hai vợ chồng chị bị nói đến mức cái rắm cũng không dám đánh, Tống Trường Sơn cũng bị nói đến mức suýt khóc, thấy dáng vẻ đỏ mắt của chồng, trong lòng chị ta cũng không dễ chịu, thật ra trong tay chị ta thật sự không có tiền, lúc đó chị ta cũng muốn đến nhưng chị ta sợ chị ta đến mọi người lại túm lại vay tiền, cho nên chị ta mới trốn trong nhà không dám gặp người. . .
Tuy rằng Tống Trường Lâm không nghe thấy cha anh dạy dỗ người khác, lqd, nhưng thấy gương mặt của anh cả thoắt xanh thoắt trắng, rõ ràng không phải chỉ vì chuyện vừa rồi, anh coi như không có chuyện gì, mở một chai rượu ra rót cho cha và anh cả, cười hề hề giảm bớt không khí căng thẳng trên bàn.
Cha Tống nhìn ly rượu trắng trước mặt, sắc mặt ông cũng dễ nhìn hơn không ít, ông lại nhìn cô con dâu thứ hai đang ngồi bên cạnh thằng hai, lên tiếng khẳng định: “Trường Lâm, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, vợ con cũng bận trong bận ngoài, cũng không dễ dàng.”
Trên mặt Trương Xảo Phương thật sự là ngượng ngùng, trong lòng cô cũng rất vui vẻ: Ừ, sự vất vả của cô vẫn được đáp lại, nhìn xem, cha chồng cũng phải khen cô.
Tống Trường Lâm rất vui vẻ, trên mặt lại khiêm tốn nói: “Đều là người một nhà, cô ấy cũng cần phải vậy.” Vợ anh thật sự rất tốt, ngay cả cha anh cũng phải lên tiếng, buổi tối nhất định anh phải bồi thường thật tốt cho vợ anh.
“Tuy rằng là người một nhà, nhưng đó cũng là tấm lòng hiếu thảo của nó, kiếm được tiền cũng luôn mua đồ này nọ về nhà.” Cha Tống nhìn ly rượu trước mắt, vẫn không nhịn được mà nói ra sự oán trách từ đáy lòng: “Chỉ là chưa từng mua rượu cho cha.”
Trương Xảo Phương quẫn rồi, tình huống gì đây? Cô cũng đâu có biết cha chồng thích uống rượu chứ? Náo loạn nửa ngày hóa ra cô vuốt mông ngựa nhưng lại vỗ phải đùi ngựa rồi sao? Cô nịnh nọt không đúng chỗ sao?
Tống Trường Lâm suýt nữa thì phì cười, lần đầu tiên anh phát hiện ra cha anh ý tứ như vậy, đây thực sự là không coi con dâu như người ngoài sao? Ông cũng muốn lên rồi sao? Anh muốn cười nhưng lại sợ cha anh mất mặt, anh vội nhịn cười nghiêm túc nói: “Cha, việc này phải trách con, con không nói cho Xảo Phương biết cha thích uống rượu, cô ấy chỉ muốn mua cho cha chút đồ bổ để bồi bổ mà không biết cha cũng thích uống rượu.”
Mẹ Tống dở khóc dở cười kéo ống tay áo của chồng, không nhịn được mà oán giận nói: “Ông nói cái gì thế? Con mua cho ông thì ông ăn đi, cho dù con có mua rượu cho ông thì tôi cũng không cho ông uống.”
Cha Tống nói xong cũng thấy có chút ngại ngùng, nhưng thật sự là ông cũng không nhịn được, bình thường ông cũng không thích cái gì, chỉ thích uống một hai cốc, chỉ là tình hình trong nhà cũng khó khăn, không phải ngày lễ tết thì trong nhà cũng luyến tiếc mua, từ khi con dâu kiếm được tiền thường xuyên mua đồ này nọ về nhà, từng túi sữa bột, từng giỏ hoa quả, cái nào mà không đắt tiền chứ? Mỗi lần ông nhìn thấy những thứ này ông đều muốn nói, không cần phải mua những thứ đồ đắt tiền như vậy, mua cho ông hai cân rượu là được, rẻ hơn nhiều so với sữa bột và hoa quả kia, hơn nữa nếu là con dâu mua thì bạn già cũng không thể không cho ông uống, nhưng những lời này vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng đều bị ông kìm lại, hôm nay thấy con trai cuối cùng ông cũng nói ra.